nguyenhuytam
Phượt thủ

Quay lại New York. Ko vì gì cả. Mọi lý do đều trở nên thừa thãi khi người ta muốn làm một điều gì đó. Sau này tôi thấy ái ngại cho mình khi quyết định nhanh chóng một số vấn đề lớn. Làm kinh doanh, nó tập cho người ta tính quyết đoán. Đôi khi đúng, đôi khi sai. Nhưng chắc chắn theo thời gian thì tỷ lệ sai ngày càng giảm xuống (hên xui).
Nhân một ngày Sài Gòn nóng muốn lột quần thì thần trí ko ổn định nên đặt vé. 925 USD khứ hồi của EVA. Nhiều người hỏi vé 2 ngàn hả? Trời ơi bệnh hết biết. Đi hãng lớn EVA mà có 925 thôi. Nếu chịu khó đi mấy hãng China thì còn bèo hơn nữa. Chứ 2 ngàn là tổng số tiền của cả chuyến đi 18 ngày của tôi đấy ạ. Hỏi Nhật với Hà, có chỗ ngủ cho anh không? Có. Vậy là ko tốn tiền khách sạn. Mà tiền khách sạn ở Mỹ là thứ đắt xắt ra miếng. Tôi không giỏi tính toán, chỉ ước ước thấy thứ gì phù hợp với mình thì chọn. Xê xít chút cũng ko sao. Còn vượt quá tầm tay thì thôi bỏ qua, ko ráng làm gì. Cái gì cũng cần thời điểm để chín mùi, vú ép thế nào được.
Vậy là tới NY. Lúc bay trên bầu trời, nhớ ra nhiều câu chuyện lãng mạn. Nhớ cái thời mặc quần rách mà nghĩ đến chuyện hẹn nhau ở NY xem cây thông giáng sinh. Nhớ đến cái hôn lãng mạn ở Times Square giữa trời mùa đông căm căm. Hay chỉ là nhét tay vào túi áo người đi trước. Túi người thì ấm. Nhớ lại những câu chuyện lãng mạn của tuổi ô mai của mình rồi bật cười. Chẳng vì điều gì cả. Chỉ là so sánh đối chiếu với con người mình hiện tại thì đúng là buồn cười thật. Vài năm chứ mấy. Mà suy nghĩ khác đi nhiều. Nếu trước đó nghĩ rằng mình phải làm điều gì đó cho người kia hoặc cho tình yêu cao vời đó, thì bây giờ là cho mình mà thôi. Mọi thứ, cho mình trước. Ko phải vị kỷ cá nhân gì đâu, chỉ là khi mình hạnh phúc thì mới có thể lan toả cái hạnh phúc đó cho người khác được. Và đó cũng là cái hạnh phúc bền vững, từ tâm, chứ ko phụ thuộc vào người khác. Trên đời này, có gì bền vững nếu trông chờ từ người khác chứ.
Tôi tin vào chữ Duyên. Sau này, khi nhiều thứ xảy ra thì tôi tin vào thứ do ông Trời sắp đặt. Việc đến đâu, gặp ai, có tình cảm với người nào hay phải sinh ra ở đâu và chết ở nơi nào, đều có bàn tay vô hình sắp đặt. Trên người tôi có đeo một Thánh giá. Đeo lâu rồi nhưng tôi không có Đạo. Nhưng tôi tin tưởng vag thấy an tâm khi mang trên người. Tôi nói với mục sư gặp ở NY: Con tin vào số mệnh. Có thể con đã không chọn Chúa, vì ở SG hay đâu đó, con đã ko đến nhà thờ. Nhưng Chúa đã chọn con, vì ngay lúc con cần một đức tin nhất thì con đến đây. Đó là một Nhà thờ tin lành giữa lòng Manhanttan của cộng đồng người Việt. Khi đó, tôi cảm nhận được Thánh giá của mình sáng lấp lánh. Tại sao ngay lúc đó, tôi cần một đức tin ư? Tôi thú thật với Mục sư, con đang get lost. Mục sư hỏi tại sao? Tôi trả lời rằng trong một khoảng thời gian dài một mình con chống chọi với quá nhiều những thử thách. Bạn bè con là những người chia sẻ với con mọi thứ. Nhưng con cần nhiều hơn. Là một chỗ dựa về tinh thần, là một đức tin để khi con quyết định một thứ gì đó, thì con biết có người luôn thấu hiểu con. Hay khi con mệt mỏi quá, con chỉ cần có người lắng nghe con than thở trong một chốc lát. Đó là một buổi chiều, trong một nhà thờ giữa lòng Manhattan. Tôi thấy mình như được gột rửa, nhẹ nhàng và bản năng.
Bữa đó ngồi nghĩ ra cái để viết về NY, mới nhớ có một bộ phim tựa là Manhattan Midnight. Một cái tên mới thơ làm sao. Đó cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của thành phố sôi động này. Khi những khách du lịch đã về khách sạn ngủ, hay chui tọt vào một cái rooftop nào đó nhìn ngắm chỉ trỏ, thì thành phố hiện lên bình dị, không son phấn rực rỡ, không kiêu kỳ lộng lẫy, không xa hoa bóng bẩy. NY, hay Manhattan, hay ai đó, chỉ đẹp khi trở về chính là con người họ. Tôi không chắc về những định nghĩa do mình tạo ra có thuyết phục được mọi người không nữa. Nhưng tôi tin. Tôi tin vào những đêm rạng sáng ở cái thành phố xa hoa sôi động nhất thế giới này có một vẻ đẹp rất đời.
Chẳng thể tin được tôi đã ở một thành phố xa lạ đến mười ngày. Chỉ để sống những ngày lang thang. Đêm nào cũng về nhà khi ngày mới đã sang. NY không ngủ. Vì mỗi ngày nó tiếp nhận hàng ngàn con người từ những múi giờ khác nhau. Nên lúc nào cũng có người thức ở NY là vậy. Nhưng NY cũng không ngủ với những chuyến tàu chạy suốt đêm dưới lòng đất. Thi thoảng, có một line tàu đang sửa, mọi người lại dồn lên một tuyến xe buýt để đến trạm khác. Hay người lái xe Uber nói là anh ta phải làm việc suốt đêm và mọi thứ rất ổn. Như nó phải thế. Như những con người trở về nhà sau khi hoàn tất công việc đến giữa đêm. Tôi thích con người ở đây. Vì dù có thể rất mệt sau một ngày làm việc, nhưng có thể nhìn thấy họ vẫn rất tỉnh táo và nhiều sức sống. Cái tinh thần đó đối lập hoàn toàn với những chuyến tàu khuya ở Paris. Ngày ở Paris, là những khuôn mặt nhàu nhĩ, muộn phiền, như thể chuyến tàu này dẫn họ về những khổ ải trần ai. Người Paris mệt mỏi và thờ ơ với mọi thứ. Một thành phố mà đến những nhân tố con người trong nó cũng không thể hiện cảm xúc thì nơi đó biểu trưng của thứ gì?
Hôm đó đang một mình trên chuyến tàu khuya từ Manhattan về Queens. Người đàn ông vô gia cư ngồi ở dãy đối diện do say hay do ngủ quên, hay do quá mệt mỏi mà ngã nhào ngay trước mặt. Nhưng ông cũng không buồn đứng dậy. Bộ đồ rách rưới đen đúa. Mùi hôi sau nhiều ngày không tắm bốc lên. Và đang ngã trước mặt mình. Trong tình huống đó, tôi phải làm gì đây?






Còn tiếp.
Last edited: