phuc_huynh
Phượt thủ
Phần 1: Đêm đầu tiên ở Mumbai
Tôi hạ cánh xuống Mumbai lúc 9h40 tối đúng như lịch trình ghi trên vé, trong lúc đúng chờ lấy hành lý tôi thầm nghĩ Ấn Độ cũng đâu có tệ như người ta nói, mình đã ở đây tới .....6 tiếng mà có gặp vấn đề j đâu, vậy mà trước khi đi tôi nghe biết bao nhiều điều ko tốt về Ấn Độ, mấy cái người này thiệt tình. Và sự thật đó là 6 tiếng bình yên nhất của tôi ở Ấn Độ
) Mà cũng hên là mới nghĩ thôi chứ chưa nói ai nghe hay lên facebook đăng lung tung, nếu ko thế nào cũng phải đính chính là lúc đó lỡ mồm, đúng là sau 2 giờ bay cộng với 4 tiếng ngồi chờ ở sân bay thì biết bik thế "beep" nào được
)
Vừa ra khỏi sân bay, tôi thấy ngay 3 thanh niên nghiêm túc đang vẫy tôi, vâng, chính họ, những thành viên của Aiesec cử đến để đón tôi. Trong 3 thánh , tôi chỉ nhớ tên 1 người đó là Akhil vì sau đó tôi có tiếp xúc thêm vài lần nữa, còn 2 người kia thì lặng mất tăm. Ấn tượng đầu tiên của tôi về họ khá tốt và thân thiện, cả 3 đều mang làn da ngâm đen thui phổ biến của Ấn Độ, với chất giọng đặc trưng lai giữa HinDi và English, nói 1 câu muốn dừng ở đâu thì dừng mà không cần biển báo mà chắc hẳn ai từng tiếp xúc với người Ấn Độ rồi sẽ không bao giờ quên được. Dù hơi hơi hơi khó nghe nhưng may mắn thay khả năng anh văn của tôi khá tốt cộng với việc đọc ngôn ngữ cơ thể không tệ cuối cùng tôi cũng sống sót sau 1 tháng rưỡi ở đây
Sau màn chào đón và chụp hình thì 1 đứa nói có việc bận phải về, tôi và 2 đứa còn lại đón 1 chiếc Riskshaw đi về intern house. Ngoài xe lửa thì Riskshaw là phương tiện phổ biến nhất ở Mumbai, tất nhiên là trừ khu trung tâm vì ở đây phương tiện này bị cấm. Nó giống xe tuktuk của Thai Lan tuy nhiên nhỏ hơn và cả hai bên lẫn đằng sau đều được bao bọc chứ không thoáng như tuktuk, ghế sau xe ngồi tối đa(theo luật) được 3 người., tôi nói theo luật thì đã có 1 lần ở New Delhi tôi thấy 8 người chưa bao gồm tài xế ngồi gọn trong chiếc xe này. Thôi tả quài để tôi post hình cho nó lẹ ^_^.....
Và sau đó, tôi chính thức bước lên xe và tham gia vào phần 7 của seri phim hành động tốc độ cao, fast and furious 7: "Quá nhanh không cần phanh". Bộ phim với nội dung chính là một thằng ngoại quốc rảnh rỗi qua Thái Lan chơi, sau 1 đêm ăn chơi quá tay anh ấy nợ 1 món tiền khổng lồ và đang bị ông trùm lúc đó tên "Tụt seven" nổi tiếng khắp thế giới mà hỏi tới ông ai cũng phải rùng mình bắt giữ. Tôi bị gửi qua Ấn Độ tham gia vào 1 cuộc đua có tổ chức lớn, quy tụ những siêu xe tuk tuk hàng đầu tổ dân phố, có những xe còn nhiều lần đạt danh hiệu "Xóm mở rộng". Tôi được giao một nhiệm vụ rất quan trọng là ngồi sau xe, vâng, chỉ ngồi sau xe. Tài xế của tôi là một bác tầm hơn 50 tuổi, màu da rất tối phổ biến của tài xế tuk tuk nơi đây. Nói thêm về màu da, có lần tôi đang đi đường thì bị 1 phụ nữ trung niên mặc saree đang quét rác chặn lại, nói gì đó bằng tiếng Hindi rồi dơ tay ra như muốn so sánh. Tôi không hiểu lắm về hành động này nên có hỏi vài người bạn Ấn Độ của tôi, mấy đứa đó giải thích bên này người ta phân biệt giai cấp bằng màu da, màu da càng tối thì tầng lớp càng thấp, chủ yếu là vô gia cư, tài xế tuk tuk, quét rác,... Còn làn da sáng hơn thì tầng lớp cao hơn. Nếu để ý kĩ thì đúng là 99% người dân nghèo nơi đây có làn da tối hơn rất nhiều so với những người tôi gặp ở những nơi sang trọng, cứ như họ không phải là người dân cùng 1 nước vậy. Tôi thắc mắc không lẽ người nghèo mà có cơ hội giàu lên thì da người ta đổi màu ah, tụi nó chỉ cười khì" đã thuộc tầng lớp thấp thì không giàu được đâu"... Tôi không hỏi nữa, vì bik nếu hỏi tiếp thì tụi nó cũng ko bik đường tl, không bik là do lịch sử Ấn Độ quá đa dạng hay do không quan tâm nhiều về đất nước mình mà mỗi lần tôi hỏi về truyền thống hay lịch sử của họ thì các câu tl thường rất mơ hồ, thiếu logic, và nếu hỏi 10 người khác nhau thì sẽ có không dưới 11 câu trả lời
Quay trở lại bộ phim, tôi vẫn chưa hoàn hồn vì sự thay đổi quá đột ngột, mới phút trước còn ở Bangkok, Pattaya xinh đẹp, hiện đại thì h đây tôi đang ngồi trên 1 chiếc tuk tuk giữa thành phố tấp nập, đông đúc ở Mumbai. Trước khi đi tôi cứ tưởng trình độ lái xe của dân Việt Nam là đỉnh của đỉnh rồi, qua đây tôi mới biết có nhiều chỗ .....đỉnh còn cao hơn. Đường xa hỗn loạn, tài xế lạng lách, giành đường y chang ở Việt Nam chỉ có điều bằng tuk tuk, 1 phương tiện tính ra chiều ngang bằng tới 3 lần chiếc xe máy. Sợ và khâm phục nhất là tốc độ của các bác tài nơi đây, chạy nhanh thật nhanh, mỗi lần phanh lại là cách xe trước mặt đúng 1cm, nhưng không hiểu sao đi tuk tuk trên dưới trăm lần mà chưa lần xa tôi đi va chạm lấy 1 lần...Bravo!!!!
Đích đến của tôi là một chung cư nhìn bên ngoài thì khá cũ, nhưng bên trong thì khá sơ sài, tuy nhiên bù lại được cái giá rất mắc. Trong phòng lúc này chỉ có 2 người, 1 đứa con trai tên Mohammed đến từ Ai Cập, và 1 cô bé khá xinh tên Jana người Latvia mà sau này trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi ở Ấn Độ....




Riskshaw
Tôi hạ cánh xuống Mumbai lúc 9h40 tối đúng như lịch trình ghi trên vé, trong lúc đúng chờ lấy hành lý tôi thầm nghĩ Ấn Độ cũng đâu có tệ như người ta nói, mình đã ở đây tới .....6 tiếng mà có gặp vấn đề j đâu, vậy mà trước khi đi tôi nghe biết bao nhiều điều ko tốt về Ấn Độ, mấy cái người này thiệt tình. Và sự thật đó là 6 tiếng bình yên nhất của tôi ở Ấn Độ
Vừa ra khỏi sân bay, tôi thấy ngay 3 thanh niên nghiêm túc đang vẫy tôi, vâng, chính họ, những thành viên của Aiesec cử đến để đón tôi. Trong 3 thánh , tôi chỉ nhớ tên 1 người đó là Akhil vì sau đó tôi có tiếp xúc thêm vài lần nữa, còn 2 người kia thì lặng mất tăm. Ấn tượng đầu tiên của tôi về họ khá tốt và thân thiện, cả 3 đều mang làn da ngâm đen thui phổ biến của Ấn Độ, với chất giọng đặc trưng lai giữa HinDi và English, nói 1 câu muốn dừng ở đâu thì dừng mà không cần biển báo mà chắc hẳn ai từng tiếp xúc với người Ấn Độ rồi sẽ không bao giờ quên được. Dù hơi hơi hơi khó nghe nhưng may mắn thay khả năng anh văn của tôi khá tốt cộng với việc đọc ngôn ngữ cơ thể không tệ cuối cùng tôi cũng sống sót sau 1 tháng rưỡi ở đây
Sau màn chào đón và chụp hình thì 1 đứa nói có việc bận phải về, tôi và 2 đứa còn lại đón 1 chiếc Riskshaw đi về intern house. Ngoài xe lửa thì Riskshaw là phương tiện phổ biến nhất ở Mumbai, tất nhiên là trừ khu trung tâm vì ở đây phương tiện này bị cấm. Nó giống xe tuktuk của Thai Lan tuy nhiên nhỏ hơn và cả hai bên lẫn đằng sau đều được bao bọc chứ không thoáng như tuktuk, ghế sau xe ngồi tối đa(theo luật) được 3 người., tôi nói theo luật thì đã có 1 lần ở New Delhi tôi thấy 8 người chưa bao gồm tài xế ngồi gọn trong chiếc xe này. Thôi tả quài để tôi post hình cho nó lẹ ^_^.....

Và sau đó, tôi chính thức bước lên xe và tham gia vào phần 7 của seri phim hành động tốc độ cao, fast and furious 7: "Quá nhanh không cần phanh". Bộ phim với nội dung chính là một thằng ngoại quốc rảnh rỗi qua Thái Lan chơi, sau 1 đêm ăn chơi quá tay anh ấy nợ 1 món tiền khổng lồ và đang bị ông trùm lúc đó tên "Tụt seven" nổi tiếng khắp thế giới mà hỏi tới ông ai cũng phải rùng mình bắt giữ. Tôi bị gửi qua Ấn Độ tham gia vào 1 cuộc đua có tổ chức lớn, quy tụ những siêu xe tuk tuk hàng đầu tổ dân phố, có những xe còn nhiều lần đạt danh hiệu "Xóm mở rộng". Tôi được giao một nhiệm vụ rất quan trọng là ngồi sau xe, vâng, chỉ ngồi sau xe. Tài xế của tôi là một bác tầm hơn 50 tuổi, màu da rất tối phổ biến của tài xế tuk tuk nơi đây. Nói thêm về màu da, có lần tôi đang đi đường thì bị 1 phụ nữ trung niên mặc saree đang quét rác chặn lại, nói gì đó bằng tiếng Hindi rồi dơ tay ra như muốn so sánh. Tôi không hiểu lắm về hành động này nên có hỏi vài người bạn Ấn Độ của tôi, mấy đứa đó giải thích bên này người ta phân biệt giai cấp bằng màu da, màu da càng tối thì tầng lớp càng thấp, chủ yếu là vô gia cư, tài xế tuk tuk, quét rác,... Còn làn da sáng hơn thì tầng lớp cao hơn. Nếu để ý kĩ thì đúng là 99% người dân nghèo nơi đây có làn da tối hơn rất nhiều so với những người tôi gặp ở những nơi sang trọng, cứ như họ không phải là người dân cùng 1 nước vậy. Tôi thắc mắc không lẽ người nghèo mà có cơ hội giàu lên thì da người ta đổi màu ah, tụi nó chỉ cười khì" đã thuộc tầng lớp thấp thì không giàu được đâu"... Tôi không hỏi nữa, vì bik nếu hỏi tiếp thì tụi nó cũng ko bik đường tl, không bik là do lịch sử Ấn Độ quá đa dạng hay do không quan tâm nhiều về đất nước mình mà mỗi lần tôi hỏi về truyền thống hay lịch sử của họ thì các câu tl thường rất mơ hồ, thiếu logic, và nếu hỏi 10 người khác nhau thì sẽ có không dưới 11 câu trả lời
Quay trở lại bộ phim, tôi vẫn chưa hoàn hồn vì sự thay đổi quá đột ngột, mới phút trước còn ở Bangkok, Pattaya xinh đẹp, hiện đại thì h đây tôi đang ngồi trên 1 chiếc tuk tuk giữa thành phố tấp nập, đông đúc ở Mumbai. Trước khi đi tôi cứ tưởng trình độ lái xe của dân Việt Nam là đỉnh của đỉnh rồi, qua đây tôi mới biết có nhiều chỗ .....đỉnh còn cao hơn. Đường xa hỗn loạn, tài xế lạng lách, giành đường y chang ở Việt Nam chỉ có điều bằng tuk tuk, 1 phương tiện tính ra chiều ngang bằng tới 3 lần chiếc xe máy. Sợ và khâm phục nhất là tốc độ của các bác tài nơi đây, chạy nhanh thật nhanh, mỗi lần phanh lại là cách xe trước mặt đúng 1cm, nhưng không hiểu sao đi tuk tuk trên dưới trăm lần mà chưa lần xa tôi đi va chạm lấy 1 lần...Bravo!!!!
Đích đến của tôi là một chung cư nhìn bên ngoài thì khá cũ, nhưng bên trong thì khá sơ sài, tuy nhiên bù lại được cái giá rất mắc. Trong phòng lúc này chỉ có 2 người, 1 đứa con trai tên Mohammed đến từ Ai Cập, và 1 cô bé khá xinh tên Jana người Latvia mà sau này trở thành một trong những người bạn thân nhất của tôi ở Ấn Độ....
Riskshaw
Last edited by a moderator: