Mình đi Thái 3 lần, lần đầu là năm 2003, lần ấy đi theo tour với cả cơ quan nên không có vấn đề gì. Lần thứ 2 là tháng 9 năm ngoái, dắt ông cụ nhà mình đi, cơ bản cũng không có chuyện gì, trừ 2 người lái tuktuk cố tình đưa mình đến một trạm BTR (xe điện trên cao) rất xa so với trạm mình yêu cầu và 1 người cố tình đưa đến ga Hualamphong thay cho trạm MTR (xe điện ngầm) Hualamphong. Mình biết rõ họ không thích khách gọi xe đi đến ga hay trạm xe điện vì như vậy khách sẽ đi xe điện giá rẻ và tiện nghi (máy lạnh) nên không thuê xe họ đi xa.
Còn lần này thì tệ quá, cơ bản không tệ với mình nhưng tệ với 2 bà chị đi chung với mình và mình ghét cái vụ tuktuk gạ đi trung tâm kim hoàn, nếu ko đồng ý đi thì tăng giá và vùng vằng ko muốn chở.
Khi đi mua bán, dù ở đâu mình luôn quan niệm: người ta cũng cần phải sống, nên dù đôi khi mình trả giá rất ác nhưng vẫn đảm bảo là đúng người đúng của và để cho người ta một tỉ lệ lợi nhuận hợp lý đồng thời có tính đến chi phí kinh doanh của họ (quầy thuê trong trung tâm thương mại, sạp cạnh lối đi chính trong chợ..., cửa hàng to đẹp sáng láng... chi phí sẽ cao hơn nhiều thì giá không thể rẻ như hàng lề đường được). Vì vậy, gần như mình không bị ai chửi mắng khi trả giá mua hàng. Từ những hàng vải vóc ở chợ Bến Thành, đến chợ Đồng Xuân, chợ đêm Hàng Ngang-Hàng Đào, các chợ đêm bên TQ ở Đại Lý, Lệ Giang, Shangri-La, Côn Minh, Phượng Hoàng, Quế Lâm, chợ đêm Lady Market, Temple Market ở Hongkong, chợ đêm ở Chinatown bên Sing, Mã, chợ đêm ở Lào, Cam... chưa có ai chửi bới mình cả nhưng không phải là những nơi đó không có những cỗ máy chém
Bây giờ mình sẽ phân tích để các bạn có thể rút kinh nghiệm, tại sao mình bị nói thách 1500 bath, trả 200 mà không bị chửi; trong khi chị mình bị nói thách 700, trả 100 (tỉ lệ cao hơn) và bị chửi.
Mình thấy con rồng ác, thấy nói giá 1500 bath là thấy hơi gay rồi, nhưng mình lướt qua mấy con rồng treo trên quầy, không thấy có con màu đỏ; mình bảo, thế không có con màu đỏ à? Tao thích màu đỏ cơ. Người bán bảo, tao bán mất con màu đỏ rồi. Mình bảo thôi tao lấy con này cũng OK nhưng giá thế đắt lắm, một món đồ chơi cho trẻ con mà đắt thế tao ko mua được. Người bán bảo thế Madame muốn mua bao nhiêu; mình bảo 200 nhé! Người bán kêu ca than thở các kiểu nhưng mình bảo đắt hơn tao mua cho con tao thứ khác, trẻ con nó chỉ chơi mấy bữa thôi mà (thật sự mình có con cái qué gì, con duy nhất của mình là thằng mèo mướp đực thiến lông loang lổ vằn vện thôi

). Giá cuối cùng là 300 bath; có hơi đắt thật nhưng hai bên vui vẻ, mình được cảm ơn. Mấy hôm sau đi chợ Chatujak, nếu mình muốn mua năm ba trăm con đủ màu đều có, cơ mà mình không muốn đến gian hàng đó hỏi giá, sợ mất công lên cơn đau tim
Còn chị mình bị chửi vì chị ấy trót lục túi khăn ra xem (vì người bán mời rất nhiệt tình) mà không thỏa thuận giá trước, đến khi chọn ra được mấy cái mà lại trả giá thấp nên người bán khuyến mãi luôn một tràng chửi bới

Như vậy, nếu không chắc sẽ mua, đừng bao giờ xem hàng. Cần luyện nhãn quang cho tốt, chỉ cần nhìn (thậm chí xa xa) cũng phải đánh giá được chất liệu, thủ công, kích thước; chỉ nhìn 1 góc cũng đoán ra tổng thể (đối với vải vóc, khăn)... khi thỏa thuận hòm hòm mới xem kĩ. Đôi khi xem kỹ mới thấy có chỗ không hợp nhưng trả giá rồi vẫn phải cắn răng mua, coi như tốn học phí, lần sau nhãn quang phải tốt hơn
Chợ Đồng Xuân, chợ đêm Hàng Ngang-Hàng Đào, chợ Bến Thành... đều là mấy cái máy chém cho khách du lịch, khách trong nước cũng không ngoại lệ. Theo mình, cơ bản là các đặt vấn đề của người mua, chỉ cần khéo một chút thì chỉ có người điên nó mới chửi mình thôi. Ví dụ, mình muốn mua những cái túi gấm hay túi đũi thêu để đựng tiền xu và điện thoại ở chợ Đồng Xuân đem về tặng đồng nghiệp trong cơ quan. Mình hỏi người bán "Chị ơi, túi này bao nhiêu
một chục thế chị?". Người bán nói giá theo chục, mình không trả giá, chỉ kì kèo cũng giá như thế nhưng tính chục 12 cái có được ko? Người bán đồng ý, mình bảo "Thế chị giúp em chọn luôn 24 cái các màu khác nhau nhé, không em lại bới hàng của chị ra lại phiền chị xếp lại". Thế là người bán mở các gói túi ra lựa đủ các màu cho mình. Bà ta còn bảo "Nhất cô đấy nhé, người ta mua hàng trăm chị cũng bán từng bó thôi, không cho chọn theo màu gì đâu".
Nếu các bạn hỏi giá 1 cái thì không nên trả giá, mua đắt 1 cái túi nhỏ không chết; nếu trả giá, nếu chỉ mua vài cái mà còn đào bới lựa chọn thì không bị chửi bới mới lạ. Nên hỏi mua thứ đắt tiền trước, mua xong mới hỏi đến những thứ rẻ tiền, như thế người bán sẽ coi trọng bạn hơn nhiều. Không nên mua bán những thứ mình không thạo, vì như thế không thể định giá được tốt, trả giá thấp hơn giá thành thì nghe chửi là dĩ nhiên

Còn trả giá bị hớ thì tội cái túi tiền lắm. Lưu ý: hàng độc ở VN ko có thì ngoại lệ
Một kinh nghiệm khác, ngay cả ở VN, nếu rỗi các bạn cũng nên đi dạo thường xuyên ở các chợ bán buôn để nắm được giá cả chênh lệch của bán buôn, bán lẻ; những thứ đồ gì ở VN cũng có bán (với giá nào) để khỏi chở củi về rừng... Mèo thường lấy việc chợ Bình Tây, chợ vải Soái Kình Lâm, chợ phụ liệu may mặc Đại Quang Minh, chợ Kim Biên, chợ ngũ kim Trịnh Hoài Đức, chợ văn phòng phẩm Phùng Hưng... làm thú vui đấy; nhờ thế để có chút hiểu biết mà đi mua bán khắp nơi
P/S: Các bạn có tin chuyện vía không? Mặt mũi mình khá khó ưa nhưng những người buôn bán quanh khu nhà mình đều bảo vía mình tốt lắm. Có lẽ nhờ thế mà mình ít bị chửi khi đi mua bán chăng
