Bên kia bến đò, con đường đã nhỏ xíu, lại lồm chồm ổ gà mà trời thì càng lúc càng đen báo hiệu cơn mưa lớn sắp ập đến.
Con đường nhỏ cặp sát bờ kênh, có lúc chạy qua hiên nhà nhưng cũng chỉ đủ cho hai xe gắn máy tránh nhau, còn muốn vượt mặt là điều rất khó. Đang chạy thì nghe phía sau tiếng máy rất gấp như muốn vượt qua mặt, nhưng không có cách gì để nhường được. Cố đến một đoạn thì cũng có một chỗ rộng, nhường cho anh bạn sau lưng vượt qua. Nhưng quái lạ, đã vượt qua được rồi nhưng chiếc xe lại không thèm chạy nhanh mà cứ lượn lờ phía trước, rồi dừng lại ở một khúc cua như đang chờ đợi ại.
Tới ngã ba không biết đi hướng nào, nên bèn hỏi anh bạn đó đường đến chợ Phó Sinh.
“Anh chị cứ đi theo em”.
Nói rồi băng băng chạy trước, chẳng thấy quay đầu lại làm chúng tôi chạy theo muốn hụt hơi. Quanh co một hồi thì đến một bến đò nhỏ. Năm xe cùng xuống đò và anh chàng trả tiền cho cả năm, không để chúng tôi trả tiền đò. Cứ nghĩ 3 xe kia đi cùng nên nhân tiện trả cho bốn thì anh chàng trả luôn cho mình… Nhưng thật lạ, lên bờ rồi chẳng thấy xe nào đi theo anh chàng ngoài chúng tôi?!
Đường lạ, trời sắp mưa mà xăng lại sắp hết nên cố vượt lên gọi với “ Xe sắp hết xăng, chỗ nào có xăng em tấp vô dùm anh nha.”
" Dạ".
Bữa đó thật có nhiều cái lạ, không biết do trời sắp mưa nên người ta nghỉ bán hay ngày mai lên giá mà hàng loạt cây xăng cặp theo bờ kênh đều đóng cửa.
Hết qua đò lại qua cầu; mà qua cầu cũng phải trả tiền. Lần này cũng vậy, anh chàng qua trước và đã trả tiền rồi. Đã nhờ chỉ đường, lại liên tục trả tiền cho mình nữa thật là áy náy!
Vậy thì ra lúc chạy phía sau thấy xe mình bảng số lạ nên anh chàng cố tình đi chậm để chỉ đường cho mình đây mà. Dân miền Tây thật là dễ thương!