What's new

Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Hôm nay em sẽ kể cho anh nghe về một miền đất đọng lại trong em nhiều tình yêu và nỗi trăn trở. Chuyến độc hành trở lại lần ấy cũng với mục đích giải đáp một phần những trăn trở trong em.

Xuôi về biên giới Việt – Lào của tỉnh Kom Tum, đến một mảnh đất gọi là Đak Long nằm trên đường biên giới thuộc huyện Đak Glei, anh sẽ gặp những bản nhỏ nối tiếp nhau, mỗi bản nằm trên 1 quả đồi, ngăn cách bởi một dòng suối.
Lần này trở lại, suối đã thành đường, xe em chạy bon bon trong cái nắng Tây Nguyên rực rỡ.
Nơi này, bà con người Je Triêng sống đầm ấm, đã bao nhiêu năm trôi qua, những người con của đất Lào đã thành người Việt, nói tiếng Việt, nhưng vẫn không quên những bài hát tha thiết Jẻ Triêng.
Cảm xúc ùa về khi em bước chân lên bậc thang nhà rông. Nhà rông của người Je Triêng bình dị lắm, như bao nhà sàn khác, có những mái sừng cong cong, nhà rông làm em nhớ những ngày cùng bạn bè quây quần ở đây, bên ánh lửa, bên ghè rượu, bên tiếng hát chếnh choáng say…
Tháng 8 Tây Nguyên mưa! Con suối dưới chân đồi đỏ đục nước, em tắm vội từ xô nước mưa già làng chắt chiu chiều khách, tối nay, dân làng đón khách xa về, triệu lời cảm ơn không nói hết, tiếc sức mình nhỏ nhoi…
Em ngủ lại nhà rông cùng vài đứa trẻ, 2 năm đã trôi qua, em hạnh phúc khi mình còn được nhớ. Những bé trai, bé gái, những Y, những A (người Je Triêng đặt tên như thế, gái là Y, trai là A : ví dụ như cô bé thân em nhất có tên gọi Y Chiên :)
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Giật mình bởi cái lạnh buổi sáng, nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ nhà rông, sương giăng là là, quấn vào khói bếp buổi sớm, phía sau sương là những rừng trúc mênh mông, em đã từng đi hái măng với tất cả niềm hào hức thủa ấy. Suối mùa mưa, tiếng nước chạy rộn ràng, nghe nhịp thở đều đều của những em bé bên cạnh, trong cái lạnh sương sớm, trong cái thanh bình ấm áp, với em, đây là chuyến trở về đầy hạnh phúc.

Sáng, nắng lên, em rảo bộ vào rừng, nơi đây có những rừng Xà Nu xanh tươi, câu chuyện về rừng Xà Nu cầu mong mãi chỉ là quá khứ, em sẽ chỉ nhớ đến ánh lửa Xà Nu sưởi ấm và rực sáng trong đêm.
Một bước chân là nước bạn Lào, phía bên này là Việt Nam, khoảng cách địa lý là do con người vạch ra, còn thiên nhiên, đâu đâu cũng vậy, công bằng, chan hoà không khoảng cách…
Trên cầu treo chênh vênh, Em đã gặp những người già Je Triêng trở về nhà sau một đêm ngủ rẫy, nụ cười sáng rỡ trước khung máy của em
Em đã nhìn thấy những đứa trẻ, thập thò qua cửa sổ, bẽn lẽn nhìn em. Có cảm giác rằng, nếu em bước lại gần, em sẽ không thể bước đi :)

Cuộc sống vốn thật giản dị…
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Hôm nay em cảm thấy rất thảnh thơi, nhờ những nụ cười như thế này (wait)

Người già Jẻ Triêng :)

cimg3848d.jpg
[/URL] Uploaded with ImageShack.us[/IMG]

Cô bé bên cửa sổ ;)

cimg4020b.jpg
[/URL] Uploaded with ImageShack.us[/IMG]
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

"Sống Chậm" Chỉ là cái khái niệm thôi!
Từng lời văn, câu chữ được chất chứa từng ngày, từng tháng, từng năm, mỗi 1 trãi nghiệm đều cho ta nhưng giây phút thăng hoa, phiêu diêu... Ở đâu đó phía trước của cuộc đời này, dòng chảy của ngày hôm nay sẽ cuộn lại trào dâng cho ta giây phút trầm mặc. Đọc và nghĩ, nhắm mắt lại, hình dung ra, thấy như ta đang ở đó, hiện diện đó, từng cái gai trên da rờn rợn lên, không phải là vì sợ, vì ghét, vì thù, hay vì bất kỳ gì, mà cái gai gai ấy được Yến Siêu Ngố gợi lại dùm 1 ngăn ký ức của ta. Cũng đã lâu lắm rồi, tự dưng ta muốn giữa bạt ngàn thảo nguyên xanh, trên đỉnh 1 ngọn núi dang tay ra, hét thật to tất cả những xúc cảm cho tuôn ra hết, hay đắm chìm mơ màng trong 1 buổi sáng với ánh bình minh trên 1 triền núi, hoặc thơ thẩn bên bãi biển hoang vắng trong buổi chiều tà ngắm hoàng hôn rơi.
Cảm ơn Yến, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn nhưng phút giây, cảm ơn những cảm xúc...
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Lần theo những dấu chân của kẻ độc hành này mới nghiệm ra 1 điều rằng cái tên Yến siêu ngố sao nghe xa lạ quá, hình như chẳng ngố tí nào. Từ nay ta sẽ gọi em là "người lạ bắc kỳ" nhé. Những cảm xúc, những kỷ niệm của "người lạ" thật bình dị mà sao ngọt ngào và khó quên đến thế, còn ta, ta cũng đã từng đi nhiều, nhưng dòng chảy cuộc đời thật khắc nghiệt, và hình như ta đã để nó cuốn theo ta mất rồi. Ôi giờ nhìn lại thì dấu chân ta đâu còn nữa, có chăng chỉ tiếng thở của thời gian!
Cảm ơn "người lạ bắc kỳ" vì những bước chân sẽ còn in dấu trên khắp mọi nẻo đường của tổ quốc!
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Bác viết như nhà văn vậy (mình bỏ qua cách sử dụng câu cú đi nhá), hay. Cảm xúc liền lạc, mạch văn chầm chậm lại thấm sâu. Có nơi bác đến - tui chưa đến, đọc qua hồi ức của bác tui lại muốn rảo bước trên những nẻo đường. Hồi ức là những kỉ niệm khó quên, chúng ta hãy luôn trân trọng nó nhá. Chúc bác có nhiều chuyến đi mới và có những hồi ức đẹp như thế này !
 
Re: Những nẻo đường đất Việt - Hồi ức qua bước chân độc hành.

Anh ạ
Mùa hè đã về rồi…
Mùa hè, trời nóng hơn, thân nhiệt chúng ta cao hơn, nhịp tim đập nhanh hơn, em đồ rằng chính vì cái nhịp tim nhanh của mùa hè nên tim em rất hay mắc lỗi trong việc lấy nhịp cân bằng …
Em yêu mùa hè, dù ở cái thành phố em đang sống bốn mùa đều ngập nắng, nhưng mùa hè vẫn đến thật đặc biệt, vẫn mang lại cho em những cảm giác đặc biệt.
Anh có lạ gì Sài Gòn?
Với Sài Gòn, em cũng chỉ là một khách trọ, vị khách trọ từng không muốn đến, rồi nấn ná, rồi bén yêu, bén thương, bén duyên…
Sài Gòn tháng 5, chiêu tán tỉnh đầu tiên Sài Gòn dành cho em là một buổi chiều cả gió, em giật mình nhìn lên cả một không gian ngập những cánh hoa chong chóng xoay xoay. Dù sau này, có nói với em một triệu lần đó là Hoa Dầu thì em cũng sẽ chẳng thèm nghe đâu, với em, sẽ chẳng có gì hợp lý hơn tên gọi Hoa Chong chóng :) Để tới giờ, em vẫn chờ đợi tháng 5, chờ những buổi chiều cả gió, vẫn bần thần nhìn những cánh hoa buồn hiu nằm rũ sau mưa, vẫn nhớ và thèm được trở về tháng 5 Sài Gòn khi lỡ phải rời xa…
Sài Gòn kéo em lại gần hơn bởi những “bà dì”. Cái cách xưng hô “con – dì” của những người bán hàng khiến người nghe thấy gần gũi, dễ thương. Người Sài Gòn thật, thẳng, và nồng ấm, em vẫn luôn nghĩ, có lẽ do Sài Gòn 4 mùa đều cả nắng, nên tấm lòng người Sài Gòn cũng nồng nhiệt, dễ yêu.
Còn gì nữa làm em quyến luyến với Sài Gòn đến thế? Là “cảm giác” “ cảm nhận”, những rung động từ những điều nhỏ nhặt của Sài Gòn, thoáng dư âm của một bản tình ca trong trẻo, những điều rất gần gũi, bình dị nhưng chạm đến tận tim…
Thế nên, em cứ muốn mãi là khách trọ, với bao gắn bó và mãi được yêu thương…
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,425
Bài viết
1,147,046
Members
193,489
Latest member
buyoldgmailaccouo0i
Back
Top