tunbo
Lãnh Chúa
Tàu Phú Quý 07 không lớn lắm, lại vừa dịp có áp thấp nên các tàu nghỉ gần cả tuần, đợt này ra đảo hàng hóa rất nhiều. Gần như mọi chỗ trống trên boong tàu đều chất ngồn ngộn hàng ra đảo. Bên trong, người cũng đông, nằm ngồi kín cả các lối đi, chuyện trò rôm rả ồn ào như cái tàu … chợ.
Phượt Đà nhanh chóng chiếm lĩnh buồng của mình. Một khoang (buồng) vé nằm gồm 4 chỗ - 2 giường tầng. Vì bé Noel miễn vé, 5 người nhớn chỉ có 4 vé nằm và 1 vé (được gọi là) ngồi. “Ngồi” có nghĩa là không được (tùy tiện) nằm trong các khoang riêng, còn đâu tùy ngồi hay nằm ở bất cứ chỗ nào có thể.
Vé ngồi, tức là tự do tìm chỗ nằm, ngồi miễn không tự tiện xông vào buồng vé nằm.
Vào khoang, Gianghồ vợ và mẹ con Moon lên giường, Gianghồ chồng loay hoay xếp gọn đống hành lý rồi một lúc sau cũng lên giường. Còn hai anh em Pô lão thì ngồi trấn ngay cửa khoang, vì còn tính chuyện giữ lấy cái lối mà đi ra đi vào.
Buồng riêng của Phượt Đà, bé Noel leo ngay lên giường tầng “nằm cho thích”
Ghế lái cao quá, sau mới thấy ông tài ngồi lái bằng … chân. Thảo nào.
Bỗng xuất hiện một nữ lang áo tím trên cầu thang lên tàu, lỉnh kỉnh với máy ảnh, túi xách. Bữa đó ông Pô mặc áo Phượt tím, thoạt trông qua, áo nữ lang kia giống lắm. Ngơ ngác dừng lại ngay cửa khoang của Phượt Đà, nữ lang ngơ ngác tìm … chỗ ngồi, nhưng lúc đó làm gì còn chỗ, cả lối đi thông lên khoang lái, người ta nằm kín hết rồi (nhà tàu có sẵn rất nhiều tấm chiếu đơn để khách “vé ngồi” trải ra nằm ở mọi chỗ có thể, và chắc là trong vòng đời của mình, những tấm chiếu đó … không được giặt). Tiện thể đặt ba lô lên đống hàng hóa, nữ lang dừng lại nghỉ, hướng vu vơ vào chỗ Pô lão, hỏi cũng vu vơ nốt :
- Ơ, vé ngồi thì ngồi ở đâu nhỉ?
Pô lão thấy vậy, tươi cười đáp ngay (đúng bản tính hào sảng hay giúp đỡ người khác) :
- Ngồi đại ở đây đi em, không còn chỗ nào nữa đâu, vé ngồi là ngồi ở đâu tùy thích.
- Ô thế ạ? Hôm nay tàu đông quá nhỉ.
Qua lại mấy câu, chợt thấy Pô lão rút súng ngắn E72 chụp ảnh khắp tàu, nữ lang reo lên :
- Ôh, hóa ra gặp người cũng thích chụp ảnh như mình.
Thế là coi như … quen, nữ lang yên tâm để đồ nhờ Pô lão nghía giúp, rồi bắt đầu cũng vác máy đi loanh quanh chụp choạch.
Nữ lang áo tím, sau khi gửi đồ chỗ ông Pô là đi chụp ảnh ngay.
Rồi cũng đến giờ xuất phát. Tàu bị kẹt cứng đầu đuôi, không đủ không gian để có thể tự xoay mũi ra khơi. Người ta phải dùng thuyền máy nhỏ kéo xéo mũi tàu ra.
Thuyền máy nhỏ buộc thừng lôi mũi tàu hướng ra khơi.
Mấy hồi còi rúc lên, trầm và vang, con tàu rùng rùng hướng mũi ra khơi, tạm biệt Phan Thiết, tạm biệt đất liền (dự kiến) 2 ngày.
Về sau mới có thơ rằng :
Phượt Đà nhanh chóng chiếm lĩnh buồng của mình. Một khoang (buồng) vé nằm gồm 4 chỗ - 2 giường tầng. Vì bé Noel miễn vé, 5 người nhớn chỉ có 4 vé nằm và 1 vé (được gọi là) ngồi. “Ngồi” có nghĩa là không được (tùy tiện) nằm trong các khoang riêng, còn đâu tùy ngồi hay nằm ở bất cứ chỗ nào có thể.
Vé ngồi, tức là tự do tìm chỗ nằm, ngồi miễn không tự tiện xông vào buồng vé nằm.
Vào khoang, Gianghồ vợ và mẹ con Moon lên giường, Gianghồ chồng loay hoay xếp gọn đống hành lý rồi một lúc sau cũng lên giường. Còn hai anh em Pô lão thì ngồi trấn ngay cửa khoang, vì còn tính chuyện giữ lấy cái lối mà đi ra đi vào.
Buồng riêng của Phượt Đà, bé Noel leo ngay lên giường tầng “nằm cho thích”
Ghế lái cao quá, sau mới thấy ông tài ngồi lái bằng … chân. Thảo nào.
Bỗng xuất hiện một nữ lang áo tím trên cầu thang lên tàu, lỉnh kỉnh với máy ảnh, túi xách. Bữa đó ông Pô mặc áo Phượt tím, thoạt trông qua, áo nữ lang kia giống lắm. Ngơ ngác dừng lại ngay cửa khoang của Phượt Đà, nữ lang ngơ ngác tìm … chỗ ngồi, nhưng lúc đó làm gì còn chỗ, cả lối đi thông lên khoang lái, người ta nằm kín hết rồi (nhà tàu có sẵn rất nhiều tấm chiếu đơn để khách “vé ngồi” trải ra nằm ở mọi chỗ có thể, và chắc là trong vòng đời của mình, những tấm chiếu đó … không được giặt). Tiện thể đặt ba lô lên đống hàng hóa, nữ lang dừng lại nghỉ, hướng vu vơ vào chỗ Pô lão, hỏi cũng vu vơ nốt :
- Ơ, vé ngồi thì ngồi ở đâu nhỉ?
Pô lão thấy vậy, tươi cười đáp ngay (đúng bản tính hào sảng hay giúp đỡ người khác) :
- Ngồi đại ở đây đi em, không còn chỗ nào nữa đâu, vé ngồi là ngồi ở đâu tùy thích.
- Ô thế ạ? Hôm nay tàu đông quá nhỉ.
Qua lại mấy câu, chợt thấy Pô lão rút súng ngắn E72 chụp ảnh khắp tàu, nữ lang reo lên :
- Ôh, hóa ra gặp người cũng thích chụp ảnh như mình.
Thế là coi như … quen, nữ lang yên tâm để đồ nhờ Pô lão nghía giúp, rồi bắt đầu cũng vác máy đi loanh quanh chụp choạch.
Nữ lang áo tím, sau khi gửi đồ chỗ ông Pô là đi chụp ảnh ngay.
Rồi cũng đến giờ xuất phát. Tàu bị kẹt cứng đầu đuôi, không đủ không gian để có thể tự xoay mũi ra khơi. Người ta phải dùng thuyền máy nhỏ kéo xéo mũi tàu ra.
Thuyền máy nhỏ buộc thừng lôi mũi tàu hướng ra khơi.
Mấy hồi còi rúc lên, trầm và vang, con tàu rùng rùng hướng mũi ra khơi, tạm biệt Phan Thiết, tạm biệt đất liền (dự kiến) 2 ngày.
Về sau mới có thơ rằng :
...
Cả bọn ủn ỉn một xe
Cưỡng lệnh không xuống, bị đè ra lôi
Phượt Đà tìm được khoang rồi
Một khoang bé tí với đôi giường tầng
Noel khoái chí nằm lăn
Moon, Gianghồvợ cũng căn chỗ kềnh
Gianghồchồng đứng loanh quanh
Xếp xong hành lý cũng kềnh ra luôn
Pô lão vác súng lách luồn
Đi choạch khắp lượt bà con trên tàu
Vẫn chưa đến giờ chạy tàu
Lão cùng Lãnh chúa ngồi đầu khoang chơi
Bỗng đâu tím cả góc trời
Từ dưới bến cảng, ngời ngời lên thang
Ngơ ngác tiến đến đầu khoang
Thì ra là một nữ lang tóc dài
Đeo máy ảnh, túi choàng vai
Ngơ ngác trước cảnh … toàn người dày ken
Loay hoay, hết cả chỗ chen
Nữ lang mệt quá nên bèn dừng chân
Tiện thấy Pô lão ở gần
Bèn quay sang hỏi có phần vu vơ :
“Chen lên tàu được, mệt phờ
Vé ngồi, chẳng biết bây giờ ngồi đâu?”
Pô lão cười, đáp rất mau :
“Vé ngồi là … thích ngồi đâu thì ngồi
Giờ thì kín chỗ hết rồi
Cho nên em cứ việc ngồi đây đi”
Nói rồi, lão rút Noki
Chụp ngay mấy phát hướng về cặp Tây
Nữ lang thấy vậy reo ngay :
“Lang thang khắp nẻo mấy ngày ngược xuôi
Cuối cùng cũng gặp có người
Thích đi chụp ảnh rong chơi giống mình”
Thế là như đã … thân tình
Bèn bỏ hành lý của mình xuống ngay
Xong rồi lập tức loay hoay
Chen đi ngang dọc, liền tay chụp đều
Rồi cũng đến lúc nhổ neo
Xung quanh ken kín rất nhiều tàu, ghe
Còi tàu đã kéo toe toe
Làm sao hướng mũi tàu về phía khơi?
Lập tức, đáp án đây rồi :
Một thuyền máy nhỏ đang lôi mũi tàu
Xoay ngang ra, khỏi quay đầu
Vừa nhanh vừa gọn, còi tàu hú vang
Chào nhé, tạm biệt thành Phan
Lên đường ra đảo lang thang đôi ngày
Cả bọn ủn ỉn một xe
Cưỡng lệnh không xuống, bị đè ra lôi
Phượt Đà tìm được khoang rồi
Một khoang bé tí với đôi giường tầng
Noel khoái chí nằm lăn
Moon, Gianghồvợ cũng căn chỗ kềnh
Gianghồchồng đứng loanh quanh
Xếp xong hành lý cũng kềnh ra luôn
Pô lão vác súng lách luồn
Đi choạch khắp lượt bà con trên tàu
Vẫn chưa đến giờ chạy tàu
Lão cùng Lãnh chúa ngồi đầu khoang chơi
Bỗng đâu tím cả góc trời
Từ dưới bến cảng, ngời ngời lên thang
Ngơ ngác tiến đến đầu khoang
Thì ra là một nữ lang tóc dài
Đeo máy ảnh, túi choàng vai
Ngơ ngác trước cảnh … toàn người dày ken
Loay hoay, hết cả chỗ chen
Nữ lang mệt quá nên bèn dừng chân
Tiện thấy Pô lão ở gần
Bèn quay sang hỏi có phần vu vơ :
“Chen lên tàu được, mệt phờ
Vé ngồi, chẳng biết bây giờ ngồi đâu?”
Pô lão cười, đáp rất mau :
“Vé ngồi là … thích ngồi đâu thì ngồi
Giờ thì kín chỗ hết rồi
Cho nên em cứ việc ngồi đây đi”
Nói rồi, lão rút Noki
Chụp ngay mấy phát hướng về cặp Tây
Nữ lang thấy vậy reo ngay :
“Lang thang khắp nẻo mấy ngày ngược xuôi
Cuối cùng cũng gặp có người
Thích đi chụp ảnh rong chơi giống mình”
Thế là như đã … thân tình
Bèn bỏ hành lý của mình xuống ngay
Xong rồi lập tức loay hoay
Chen đi ngang dọc, liền tay chụp đều
Rồi cũng đến lúc nhổ neo
Xung quanh ken kín rất nhiều tàu, ghe
Còi tàu đã kéo toe toe
Làm sao hướng mũi tàu về phía khơi?
Lập tức, đáp án đây rồi :
Một thuyền máy nhỏ đang lôi mũi tàu
Xoay ngang ra, khỏi quay đầu
Vừa nhanh vừa gọn, còi tàu hú vang
Chào nhé, tạm biệt thành Phan
Lên đường ra đảo lang thang đôi ngày