Xuống đến chỗ cắm trại mà mới đêm qua thôi tôi và các bạn còn ngắm biển mây về đêm mà giờ trời đã nắng chang chang. Cảm giác bức bối khó chịu vô cùng, chúng tôi sắp lại đồ đạc cho gọn gàng rồi tiếp tục trek xuống bên dưới. Tôi và An bị côn trùng đốt, không ai bị ngoài chúng tôi, từng vết từng mảng nổi lên trông thật đáng sợ, ngứa ngáy khó chịu và đau rát là tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được lúc này, 2 thằng bôi dầu bạch hổ nóng ran người cũng không ăn thua. A Chú dẫn đường 2 thằng và Thanh đi trước 1 đoạn, vì a Cảnh và Hương còn mải chụp ảnh phía sau. Lúc này việc kéo Thanh cũng gây khó khăn cho tôi rất nhiều vì người tôi ngứa điên loạn lên nhiều lúc chỉ trực buông tay Thanh ra để gãi xong tôi vẫn kiên trì bám chặt từng bụi cỏ từng nhánh cây để 2 đứa trượt xuống an toàn. Sau khi dừng lại nghỉ tôi quyết định đổi việc kéo Thanh lấy việc kiêm thêm 1 ba lo của Thanh nữa, như vậy là 3 ba lô tất thảy chả bao giờ tôi nghĩ tôi trâu bò tới mức đó nữa, khoác trên mình 3 cái balo to tướng trong cái trạng thái sẵn sàng nude để chui xuống suối tắm vì quá ngứa quá rát rồi. Động lực thôi thúc tôi duy nhất lúc này là cái suối lúc chiều hôm qua, xuống suối tôi sẽ tắm sẽ xử lý cái đống vết ngứa kia. Càng đi tôi càng nghe thấy tiếng suối chảy, rì rào rồi xào xào rồi ầm ầm, suối nước có lẽ ngay gần đây rồi. Tôi vén 1 bên bụi rậm sang 1 bên, ôi 1 thác nước ngay sát bên tôi, ước chừng chỉ tầm 3,4m, nhưng làm sao có thể lấy nước được bây giờ, dưới là vực sâu hun hút sao tôi có thể liều mình như vậy. Quá trớ trêu cho hoàn cảnh này, hix nước đây rồi mà không biết lấy kiểu gì nữa. Nhắm mắt làm ngơ tôi tiếp tục cuộc hành trình đi tìm sự sống, 1 mạch tôi lao xuống dưới như 1 con thiêu thân, áng chừng cũng tầm hơn 1km rồi tôi chưa nghỉ tại điểm nào, cứ lao xuống thôi, chỉ mong gặp được con suối thật nhanh để giải quyết những vết ngứa trên người. Cuối cùng thì tôi cũng đã tới được con suối, chạm tay được vào sự sống rồi, nhìn a Chú nằm trườn lên thân cây to để ngủ mà tôi không khỏi bật cười. Sắp xếp đồ đạc tôi xuống suối nude trong tình trạng quần đùi, cởi trần, không nude 100% nha . Kỳ cọ và vớt nước mát trên người, trong tôi như được xoa dịu, mọi mỏi mệt, khó chịu ngứa ngáy bức bối đã qua đi, đắm mình vào trong làn nước mát để lại 1 lần nữa tận hưởng cái thú vị của đi phượt như thế nào. Ăn gió nằm sương, tắm suối, ngủ rừng việc gì những người dân tộc làm tôi đều cũng đã làm được rồi, duy chỉ có việc buộc người vào cây to thả trôi theo dòng suối lớn thì tôi chưa làm thôi . Đợi mất gần 10 phút An và Thanh mới bắt đầu xuống đến suối, tôi biết bạn tôi cũng khát khao dòng suối này chả khác gì tôi, cảm giác côn trùng đốt ngứa ngáy khó chịu vô cùng. 3 đứa cùng A Chú vừa cười đùa vừa đợi 2 người còn lại, có lẽ do Hương vẫn còn mệt và đuối sức sau khi leo lên đến đỉnh mà tới tận 20 phút sau chúng tôi vẫn chưa thấy 2 người đâu. Tôi thấy nóng lòng vì thời gian khá lâu rồi vẫn chưa có động tĩnh gì, quay sang nói với An rằng 10p nữa nếu không xuống tới nơi thì tôi và A Chú sẽ quay lại tìm, vì có thể xảy ra 1 vấn đề gì đó mà 2 người không tự xử lý được. Âu cũng là cái may, 5p sau nghe tiếng hú từ trên cao của a Cảnh, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhỡ chẳng may xảy ra vấn đề gì thì tôi không biết phải xử lý và giải quyết nó như thế nào nữa. Mọi người nạp đủ số nước mang theo và nghỉ ngơi thư giãn sau chặng trek down rất vất vả vừa rồi. Trời lúc này đã hơi tối, tôi chia đèn pin lại cho mọi người, đã mất 2 cái đèn pin rồi, mọi người tối qua dùng không cất kỹ nên 2 cái đã thất lạc, điều này gây rất nhiều khó khăn cho mọi người khi leo xuống trong khi trời nhá nhem quáng gà như vậy. Đi được 1 đoạn cả đoàn dừng lại nghỉ, tôi phân công lại An và Thanh sẽ đi trước, tôi và A Chú sẽ đi sau hỗ trợ Hương và a Cảnh vì Hương vừa mới chiến thêm 2 viên panadol sau khi đã xơi 1 vốc kẹo to tướng. Có lẽ Hương chả nghĩ leo Tà Chì Nhù nó sẽ khổ như thế này đâu cứ ngỡ sẽ dễ hơn leo Phanxipang . Lúc này tôi hỏi a Chú còn bao lâu xuống dưới chân, a Chú trả lời đi được 2/3 quãng đường xuống rồi. Lời động viên an ủi của A Chú vẫn không giúp tôi bớt thêm mệt mỏi, đau đớn vì 2 ngón chân vẫn hành hạ tôi không ngừng.
Tôi và a Cảnh đi sau hỗ trợ Hương, a Chú lại đi nhanh quá, mất dấu đường trong khi chỉ có 1 đèn pin nên chúng tôi khó khăn vô cùng. Đã có những lúc chúng tôi mất dấu và phương hướng vì lại xuất hiện thêm 1 hướng đường đi khác song song với hướng đường chúng tôi đã chọn. Nếu bạn đi trong rừng, có 1 con đường độc đạo thì quá đơn giản chỉ việc đi thẳng thôi nhưng nếu có thêm sự lựa chọn, bạn sẽ chọn đường nào, đều rủi ro như nhau cả . Đánh liều a Cảnh đi dò đường trước còn tôi và Hương lẫm dẫm đi theo sau, ok rồi đúng đường cũ rồi, xem lại ảnh là tôi biết chúng tôi đang đi đúng đường. Đi được 1 đoạn gặp A Chú lộn lên đón, có lẽ chúng tôi phải mất gần 30 chờ đợi của An và Thanh để đoàn quay trở về nhà bác Sinh. 19h10pm chúng tôi mới xuống đến Mỏ chì để gặp lại mọi người. Ngồi nghỉ 1 lúc chúng tôi bắt đầu đi bộ về nhà bác Sinh, ôi cái cảm giác đi bộ này còn quá cực khổ luôn, khi mà đôi chân ai cũng đã rã rời và đau nhức rồi. Tôi vừa mới bị rách thêm 1 ngón chân nữa, đã đau giờ lại xót nữa, bước từng bước chân sao nặc nè quá. Tôi, An và Thanh đi 1 mạch không ngừng nghỉ để đến được chỗ cầu treo gửi xe máy của A Chú. A Cảnh và Hương có lẽ đi sau chúng tôi khá xa, vì cả 2 đều quá mệt rồi. Hì hục giúp a Chú đẩy cái xe Win lên dốc, sắp xếp chằng balo và đồ đạc xong, a Chú đi xe máy về trước rồi quay lại đón Hương và a Cảnh. Lúc bên bờ đập tràn tôi đã phải ngồi quấn lại băng cho ngón chân mình, trông nó thật thảm hại và xót xa. Quên đi nỗi đau tôi và các bạn cố gắng đi bộ thật nhanh về nhà bác Sinh, cứ qua 1 khúc cua là tôi lại nhầm nhà, nhưng còn dài lắm dài lắm. Cuối cùng thì cũng về tới được nhà bác Sinh, ôi cảm giác thật nhẹ nhàng như vừa thoát nạn, đồng hồ đã điểm 21h15. Tôi lúc này chỉ còn đôi tay là còn đủ sức chiến đấu còn đôi chân của tôi, nó đã tê cứng từ lâu rồi. Mọi người nhanh chóng sắp sửa đồ đạc, chúng tôi gửi tiền bác Sinh và ra đi nhanh chóng để lại sau lưng bao kỉ niệm bao vấn vương sâu lắng – “khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn”. Tà Chì Nhù đã khuất xa phía sau lưng tôi nhưng bao tình cảm bao ưu tư tôi dành cho con người, cho núi rừng nơi đây vẫn còn mãi mãi. Chúng tôi kéo nhau xuống thị trấn Trạm Tấu, thị trấn nhỏ bé như bị đánh thức bởi những tiếng xe máy gầm gừ trong đêm, và lũ chó trong xóm cũng chả vừa gầm gừ theo chúng tôi. Táp vào 1 quán ăn đêm ven đường, chúng tôi bổ sung năng lượng cấp tốc bằng 1 bát cháo tim cật và trứng vịt lộn. Điều thú vị ở quán ăn này là anh chủ quán cũng là 1 người đam mê phượt và du lịch bụi. Nhìn anh thao thao bất tuyệt nói về thác nước, bản làng anh đã đi qua tôi càng thêm quý con người nơi đây. Họ mến khách sống giản dị, tấm lòng bao la rộng lớn như núi rừng đại ngàn vậy. Thanh toán xong chúng tôi ra quán cafe ngay gần đó để nghỉ ngơi, kế hoạch sẽ offroad ngay trong đêm về Hà Nội, cả đoàn đã quyết như vậy nên việc tỉnh táo lúc này rất quan trọng, có lẽ chỉ cafe mới giúp được chúng tôi trong lúc này. 12h 10 cả đoàn bắt đầu xuất phát, sẽ là 1 chuyến offroad cực phiêu trong đêm đây, ai trong chúng tôi không ngoại trừ xế mà cả ôm cũng rất cố gắng tỏ ra tỉnh táo. Anh Cảnh lead được 1 đoạn thì đổi sang tôi lead vì Hương quá buồn ngủ và ngủ gật phía sau. Có lẽ đây là giai đoạn tôi cảm thấy có lỗi với mọi người nhất, có lẽ do quá mải mê với chiến thắng của mình mà tôi đi khá nhanh, khiến cho An và A Cảnh khá vất vả để theo kịp. Trong đêm sương mù dày đặc, tôi mất phương hướng và nhìn nhầm biển chỉ dẫn, tôi đã kéo cả đoàn đi ngược lên thành phố Yên Bái, tính ra quãng đường xa hơn cung đường cũ tầm 50km. Tôi biết tôi đang mắc 1 sai lầm nghiêm trọng, vừa tốn xăng, mất sức lại vừa mất thời gian cho mọi người. Chả biết gì hơn việc đi chắc chắn từng đoạn đường còn lại để mọi người không mất sức nữa. Cố gắng chạy xe cuối cùng chúng tôi cũng quyết định dừng chân ở 1 quán ăn ven đường. Lúc này đồng hồ đã điểm 6h sáng, mọi hoạt động trong thị trấn đã bắt đầu nhộn nhịp tấp nập. Quãng đường còn lại khá thuận lợi vì chúng tôi đi được đường tắt về qua đường cao tốc Nội Bài. Chốt hạ cuối cùng là 8h về tới Phạm Văn Đồng kết thúc cho 1 chuyến đi phiêu lưu mạo hiểm đầy xúc cảm và suy tư. Mọi người chia tay nhau bằng những nụ cười những cái vẫy tay, tôi xế Thanh về nhà rồi quay trở lại phòng trọ, và chắc chắn 1 điều rằng tôi sẽ ngủ 1 giấc thật dài và nạp thật nhiều năng lượng cho mình sau 1 chuyến “hành xác” tuyệt vời vừa rồi.