Ngày thứ 5 khó quên: Đi lạc vào cõi…âm
Cung: Cà Mau – Tân Lộc – Thới Bình - Ấp 2 – Củ Sắn Vàm – Xóm Mới – Thanh Tùng – Thứ 11 – Thứ 3 – Ninh Hương – Rạch Giá – Sóc Sơn – Hòn Đất – Kiên Lương – Hà Tiên
Vậy, thế nào là đi lạc?
Vâng, đi lạc tức là đi…lạc, hehe, nghĩa là đi nhầm đường, sai chỗ, điều này thật là lạ, là cực kỳ đặc biệt với anh xế pro, mà đi tới đâu hỏi tới đó và chưa hề đi lạc lần nào của tôi.
Sáng, chúng tôi thức dậy không quá sớm, 1 đêm thực sự ngon giấc cho xế và cho tôi, thuốc đau bụng của anh quả là thuốc tiên như anh nói (quên hỏi cái hiệu gì), chứng đau bụng của anh hoàn toàn biến mất, tạ ơn trời, nếu giả sử hôm nay anh vẫn quằn quại như hôm qua thì liệu chúng tôi có đi tiếp được không?
Tôi vẫn nghi ngờ lắm về cái bụng ăn hàng của anh, yếu mà ra gió hoài, hehe, lỡ đang đi dọc đường mà anh cứ,…á, á rồi quăng xe bỏ chạy, thì tôi biết làm sao? Lỡ như khi đó ở chốn đông người hay nơi đồng ruộng hoang vắng chẳng có đến 1 cái chỗ núp thì anh sẽ làm gì? Hì hì, chỉ tưởng tượng đến mà tôi buồn cười quá đỗi,….mất mặt quá đi thôi.

)
Chẳng cần đi đâu xa, vì đối diện khách sạn là hàng tá quán ăn sáng và cafe khá đẹp. Bụng tôi vẫn đói cồn cào vì cái sự nhịn ăn hồi đêm, chúng tôi quyết định dọn đồ trả khách sạn mới ghé qua làm tô bún bò lót dạ (sáng nay chúng tôi miễn cái thói café cà pháo vì thức dậy trễ và sợ cái bụng trúng gió của xế)
Trời mưa lất phất, không khí khá lạnh, đường sá ẩm ướt sau 1 đêm dài quần vũ, và 2 con người ko ngại…mưa gió, chúng tôi phóng như bay tiến về Tân Lộc rồi Thới Bình, tâm hồn đầy phơi phới, nhiệt huyết tuổi trẻ ùa về,…
Gió mơn man thổi, còn đường xa tít:
Tuổi thơ của trẻ con đồng nội (mấy nhóc này kiếm đâu ra cái áo phao, cho chị 1 cái với mấy em ơi…):
Nhưng ông trời đâu cho ai hạnh phúc dể dàng như thế…
- Anh có chắc mình đi đúng đường không ?
- Đừng lo, chắc đúng rồi
- Sao anh biết chắc, coi chừng đi lộn rồi, có phải ngã rẽ hồi nãy, hay hướng ngược lại ta ??
- Sao nhầm được (hehe, cứ như là rành đường lắm)
- Hồi nãy em thấy có người, sao anh không hỏi đường,…
- Im lặng, im lặng,…
(Hehe, thực ra là xế cũng sốt ruột lắm rồi mà làm bộ, vì đường phía trước trống trơn có ma nào đâu mà hỏi)
Khi xế tôi nhìn thấy mấy người bán hàng phía trước thì mấy cái tự tin chảnh chọe của anh cũng vứt đi, ….hic, mất hết 6 km đi lạc rồi (xế tôi ước tính), lại vòng xe đi lại, chán đời thiệt,…
Chút xíu chán chường đó phút chốc bay mất khi chúng tôi đến Củ Sắn Vàm:
Con đường đan quả thật là đẹp kéo dài đến hơn 12 cây số xuyên qua Xóm Mới:
Phải nói là đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng sốc thì không chịu nổi, hic hic, cái sự vất vả không tên này thoạt nhìn chẳng có gì nhưng vô cùng mệt mỏi, đau nhừ cả lưng và ê ẩm cái m…thế này thì thà đi đường ruộng chắc còn khỏe hơn … ???
Mọi chuyện chưa dừng lại ở chút vặt vãnh đó, mây đen đang ùn ùn kéo đến, và 1 cơn mưa nặng hạt bất ngờ phủ chụp xuống đầu chúng tôi.
Trở tay không kịp nên xế tôi nhanh chóng ra quyết sách chiến lược trong chớp mắt:…
Trú mưa thôi em,,,,hà hà
Tất nhiên chúng tôi có ướt đôi chút, nhưng điều nay chẳng là gì với cái trò vui thú mà tôi đã bỏ lở hồi sáng : café mưa gió trong quán…cầu tỏm
Ôi, cái văn hóa miền Tây, ai đi qua 1 lần cứ nhớ mãi,…Cầu tỏm thì đích thực là cái…cầu tỏm, hihi, tức là sau bao giằng xóc trên đường đan với nỗi buồn không biết giấu cùng ai, có chỗ để tôi trút giấu niềm tâm sự, là may mắn cho tôi lắm rồi.
Quán 1 bên là bờ kênh, 1 bên là đường đan, gần 1 cái chợ thưa thớt nào đó ở Xóm mới (quên tên mất rồi), gọi là chợ cho sang, chứ thật ra là vài căn nhà chụm lại với nhau cùng bán thực phẩm hay hàng nước mà thôi.
Mưa to gió lớn, nước sông dâng cao, sóng đánh dập dền, cứ mỗi lần ngồi xuống là tôi lại đứng lên, lý do là vì….sóng đánh tung trời, hà hà, nhớ lại vẫn còn buồn cười (nước sông ngập mấp mé nhà sàn) , chắc đoạn này xế của tôi không biết là tôi chật vật thế nào, hic hic, làm con trai thật là sướng,…đặc biệt là trong những trò du lịch bụi như thế này.
(các bạn có biết là giữa 1 người con gái “ thanh cao” như tôi và 1 ông xế chẳng ga lăng tẹo nào, thì cái khoản làm bậy dọc đường là ko có đâu nhé, đó chắc cũng là cái nỗi khổ tâm của chị em bạn gái khi đi phượt (đôi khi khổ quá hay quen quá thì cũng làm liều thôi), khuyến cáo các xế trên phượt cực kỳ ga lăng cái khoản này nhé, hehe)
Mưa ngớt hạt nhưng vẫn rả rít đến não lòng, đi tiếp thôi nào,…
Bâng khuâng đứng giữa đôi dòng nước
Biết chọn 1 dòng hay để nước trôi đi
Ý nghĩa 2 câu đó là đây:
Bạn sẽ làm gì khi đứng trước 1 ngã 3 đường, mà không có 1 tăm hơi ai để hỏi ?
Hãy nhìn cách làm của anh xế của tôi,…
Chọn đại 1 dòng (lủi đại 1 đường) chứ biết làm sao, haha, còn đứng đó mà bày đặt phân vân làm gì ??
Nhưng rút kinh nghiệm lần đi lạc đầu tiên ban sáng, xế tôi rất “cẩn trọng”, tìm ngay 1 nhà gần nhất, xăm xăm ra cả nhà sau để tìm cho ra người mà hỏi, âu cũng là 1 ý hay..ý hay
Nhưng, sau dăm 3 cái ngã ba như thế thì xế tôi cũng dính 1 chưởng khá đau, và….chúng tôi tiếp tục ….đi lạc, hì, lý do là khi đi hết đường đan, chúng tôi chẳng biết phải đi đâu nữa, loanh quanh 1 hồi, theo lời chỉ dẫn của 1 anh chàng lang băm nào đó, chúng tôi qua phà con con đi từ kênh 13 sang kênh 18, rồi lại chạy rất xa, chạy mãi, cuối cùng cùng đường mới vớ phải bí kíp, lại đi phà về lại kênh 13.
Khốn nạn cái…con số 13, hìhì, 1 ngày xui tận mạng (khuyến cáo các bác khi hỏi đường mà gặp bác nào phải suy nghĩ 1 hồi rồi phán 1 câu, chắc là đi hướng này thì hãy cẩn trọng nhé, hic) ,
Trời lại mưa tầm tả, có nên tìm đường đi rừng U Minh ko ta? Xế tôi phân vân rất lâu, tôi thì chột dạ lắm. Trời mưa như trút thế này mà rừng rú cái giề…rồi ăn uống ngủ nghỉ hay tham quan thế nào???
Gió mơn mơn thổi, côn trùng rả rít kêu, phải nói rằng khung cảnh ở đây đẹp mà buồn đến não lòng, quả thật xứng đáng đạt danh hiệu của cái cụm từ gọi là….. “Xứ khỉ ho cò gáy”, hehe.
Thầm nghĩ mà thương cho mấy cô gái trong lời bài hát nào đó:
Chồng gần ko lấy em lấy chồng xa
Giờ đây cha yếu mẹ già, bát cơm đua đũa, chén trà ai dâng
Rồi thì:
Muỗi kêu như sáo thổi, đĩa đờn tựa bánh canh…
Hic, mới nghĩ thôi mà tôi đã thoáng rùng mình, lỡ 1 con đĩa nào đó đeo vào chân là tôi chắc xém xỉu rồi, lấy gì mà một mớ đĩa như thế thì chắc có nước lên đường luôn quá.
Người ta nói, yêu nhau chỉ thấy màu hồng, lấy nhau rồi thì thấy….mấy cái lều tranh trước mắt tôi thì sẽ thế nào ? Nếu là tôi, chắc ko ở nỗi quá 2 hôm,…hic, hic, biết đâu được, …(NO)
Xế tôi quyết định bỏ qua rừng U Minh, vì quả thật là sẽ ko đủ thời gian để thăm thú nó. Chúng tôi loay hoay đến quá h trưa mới tìm được đường ra tiến về Thứ 11, đói bụng, thấm mệt, nhưng đi dưới trời mưa ngẫm lại thì cũng có cái thú của nó,….