Có lẽ ngày thứ 3 là ngày khổ sở nhất của em. Bệnh bắt đầu trở nặng, mấy cái mụn nước mọc đầy trên da đầu, mặt và thân trên, kết hợp với không khí lạnh ẩm làm em cảm thấy cực kì ngứa ngáy và khó chịu, cảm giác như hàng trăm con cái ghẻ bò lổm nhổm khắp người (sực nhớ đã mấy ngày hem tắm và rửa mặt :”>). Buổi sáng ngày thứ 3 phải quyết tâm ghê gớm lắm em mới bò ra được khỏi lều, đã thế vừa chạy lại gần đám lửa thì thấy nồi cháo heo của anh Darwin làm em suýt té xỉu >.<
Ngày thứ 3 em thương nhất là xế của em. Đường đi thật là gian nan, với hàng trăm thể loại ổ chuột, ổ chó, ổ voi, những đoạn dốc đứng, những khúc cua gấp, những cây cầu khỉ, …, và quan trọng không kém là con ngựa sắt của tụi em nó cũng hom hem quá thể. Mỗi lên xuống dốc lại nghe bác ấy rên két két thật là thê thảm. Tuy nhiên xế em tay lái quá chuẩn nên cả chuyến đi em không phải bán sức lao động để đi đo đường như một số anh chị trẻ, khỏe, đẹp khác.
Lúc đầu mới đi em còn sung sức, hơn nữa chủ yếu là xuống dốc, nên đến những đoạn đường xấu và dốc em chủ động nhảy tọt xuống đi bộ, mặc dù anh Đà Điểu cứ la oai oải: “Em cứ ngồi lên xe đi”. Đến khúc giữa khi nào anh Đà Điểu kêu xuống em mới xuống lết bộ. Mấy đoạn dốc lên cuối cùng thì em giơ cờ trắng đầu hàng luôn. Đến lúc đó anh Đà Điểu kêu: “Xuống đi em” em trợn trừng mắt hỏi lại: “Xuống hả anh?” mặc dù 2 tay ôm eo ếch cứng ngắc còn chân thì nhất quyết không chạm đất

.