Sau khi mấy xiên thịt đã yên vị trên than hồng, em rút ra mấy chai rượu. Mọi người đổ ra ca nhôm và chuyền tay nhau uống. Rượu vào, lời ra. Bắt đầu bằng màn giới thiệu bản thân. Các bô lão từ từ rút êm, để lại sân chơi cho tụi nhỏ (không biết anh Dacwin và anh Lavekings vào lều từ lúc nào?). Như vậy từ 8h tối ngày 9/12/2011, tại cái đồi gió hú cao 2169m, dưới bầu trời đen kịt không trăng không sao, thỉnh thoảng 1 bóng đèn pin nhập nhoạng hắt qua hắt lại, những nhân vật chính thức tham gia buổi Hard talk Show gồm có anh Hihihi, bé Heo lười, Lapbap, Nhóc TK, ChuDu, em, Tin50, Penicycline, NNQ, Bình thường. Một số người bắt đầu kể chuyện ma. Trong khung cảnh này mà nhát ma dọa gái thì cũng hơi tuyệt. Tuy nhiên có lẽ do trình kể chuyện của các anh chưa được chuẩn cho lắm nên chẳng thấy em gái nào hét toáng lên và ôm chầm lấy anh trai bên cạnh.
Tiếp theo mọi người kể chuyện cười. Em cũng ráng cười ha hả mặc dù chẳng hiểu gì cả. Rồi mọi người tự giới thiệu bản thân. Sau đó là tự diễn trò như ca hát nhảy múa quay cuồng, riêng em cho màn kịch câm, mặc kệ ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.
Sau tất cả những trò lịch sự mọi người có thể nghĩ ra để nói, không khí dường như chìm hẳn. Ca rượu vẫn được chuyền tay nhau để uống. Cuối cùng mọi người bắt đầu chơi trò nói thật (hình như do anh Hihihi khởi xướng) với những câu hỏi trên mức nhạy cảm, có thể khiến người được hỏi đỏ mặt tía tai nếu không đủ bản lĩnh.
Lúc đầu thì còn trong sáng, bị phạt thì uống nước tương, mức độ phạt tăng dần từ từ mất đi sự trong sáng của tiếng Việt thành cởi, lột, ...nước tương do pé Heo lười nghĩ ra thì phải @@Đây mới chính là thời điểm hưng phấn nhất của buổi tối. Những trò bắt bẻ vặn vẹo nhau bắt đầu với mức độ khó tăng dần theo cấp số nhân. Dường như với dân phượt, nói bậy đã trở thành bản năng và chỉ khi quay trở về với bản năng của mình, chúng ta mới cảm thấy hứng khởi và phấn khích nhất. Lúc đầu có lẽ do các anh trai còn ngại 2 em gái nên còn dè dặt đặt câu hỏi, anh Bình thường còn phải thận trọng xài tiếng Anh thay thế cho ngôn ngữ tiếng Việt “trong sáng”, nhưng không ngờ các em gái càng hỏi càng hăng, càng chơi càng máu, đỉnh cao là anh Nhóc TK đã bị bé Heo lười lột đồ giữa tiết trời giá rét, sương muối dày đặc, gió rít ầm ầm, trước sự bàng quang, thờ ơ, vô tâm và cổ vũ nhiệt tình của đông đảo những người chứng kiến. Không một ai đứng lên bảo vệ cho anh Nhóc TK. Nhóc TK ngước lên trời, hai hàng lệ rơi, sao trời kia mênh mông là thế, mà thân phận con người nhục nhã lắm thay….
Trời lạnh quá a ấy đặt tay lên nắp nồi để sưởi ấm đó eĐến đây thì em xin dừng lại 1 chút để gửi lại cám ơn chân thành đến anh Penicycline, là người phụ trách nấu nướng chính cho đoàn trong 2 đêm trên núi. Trong tất cả các anh trai đẹp dzai, to cao, mạnh khỏe của đoàn, anh gây ấn tượng với em bởi sự điềm tĩnh và âm thầm cống hiến. Trong khi cả nhóm ngồi tán phét thì anh vẫn không quên canh nồi thịt, anh còn thận trọng đặt tay lên nắp nồi (có lẽ để nồi kín và thịt mau chín chăng?).
Thấy chưa đã bảo là rét lắm mà, cái mền 37 độ đây cho thuê miễn phí cả đêm luôn mà hok chịu thuê >.<Sau khi cười sái cả quai hàm, mọi người đã tự tha cho nhau mà lục tục chui vào lều ngủ (vẫn còn 1 vài người còn nuối tiếc nên ngồi lại như anh Hihihi, bé Heo lười và anh Tin50 thì phải). Khi vừa mới vào lều em cảm thấy rất ấm (có lẽ do rượu) nên vừa đặt xuống là ngủ ngay. Tuy nhiên đến tầm 12h bắt đầu thấy rét. Cái rét thấm dần vào da thịt, từ từ ăn vào tận xương. 2 chị em rét run bật bật, nằm ôm nhau co quắp.
Nằm chán chê mê hồi cứ tưởng là sắp sáng rồi, dậy nhìn điện thoại mới thấy hơn 1h, em lắc đầu ngao ngán. Giữa đêm trời trở bão, gió quật từng hồi, mưa rơi lộp bộp trên mái lều, em thấy nhớ căn nhà thân yêu, nhớ chiếc giường ấm áp…
Không biết có anh nào đứng chào cờ ngoài lều không? – Em tự hỏi lòng.
Có thức đêm mới biết đêm dài….