What's new

Thổ Chu.....đêm có bão....

Tiếp đó là cảnh chèo kéo í ới, nhìn nản luôn. Trời thì vẫn còn mưa nặng hạt, sàn nhà rồi sàn ván của mấy cái ghe trơn trượt cực kì thế mà ai cũng xô đẩy nhau, giành lên bờ sớm, nhốn nháo hết cả. Nói gì thì nói, cũng phải đợi cho tới nhịp khi con sóng nó đưa cái ghe cá sát với mạn thuyền thì mọi người mới dám bước xuống, bình thường nó cách nhau cũng cỡ 1met….


P1010451DesktopResolution800x600.jpg



P1010452DesktopResolution800x600.jpg



Chần chừ mãi cũng phải lên một cái ghe cá để còn chạy vào tránh gió bão. Từ xa nhìn lại con thuyền trông khá vững trong màn mưa. Phía sau lưng con thuyền là một mảng xám xịt của mây trời…


P1010453DesktopResolution800x600.jpg



Chiếc ghe nhỏ chạy có trớn nhào lên bờ cát luôn, ai cũng lo chất hành lý cho mau để chạy về nhà. Đa số họ có người nhà ra đón hết, mình vẫn còn đứng lơ ngơ, đang tính là gọi cho chú Hai để báo là thuyền đậu bên bãi Dong rồi, nãy giờ lo lắng vụ mưa gió quên mất. Cũng muốn nói thêm về vụ đi Thổ Chu để ai có đi thì tính toán trước: trước hết Thổ Chu không phải là hòn dảo du lịch, nó là đảo quân sự 100%, người lạ lên đảo nhìn là biết ngay. Trên đảo có các lực lượng như biên phòng, hải quân, trật tự xã, bộ đội…để chia nhau quản lý đảo. Bộ phận này cho phép bạn đi tham quan, chụp vài bức ảnh nhưng qua bộ phận khác lại không cho thì cũng chịu..... Khi bạn muốn đi Thổ Chu thì phải tính trước mọi tình huống có thể gặp phải, mình cũng khá may mắn khi được giới thiệu về chú Hai là trưởng hội Cựu Chiến Binh của đảo, nếu không thì……Chú Hai nói là may mà cháu ở nhà của chú, không thì chắc là tối sẽ lên đồn để trả lời vài câu hỏi, ngay cả phóng viên cũng phải trình ra một đống giấy phép lung tung, được cho phép đi tham quan những chỗ dân sự và việc chụp ảnh là khá khó khăn. Google về Thổ Chu sẽ thấy có vài bài viết, để ý kĩ một chút sẽ nhận ra đa số các bài viết được thực hiện do những người đi ra đảo theo hình thức: làm phóng sự, viết báo, đoàn thanh niên, tổ chức khám chữa bệnh cho dân nghèo….Mình nhớ có 1 bài viết cũng nhắc tới hình thức du lịch bụi cho những ai muốn ra đó, nhưng thực tế để ra đó với mục đích đi du lịch thì chắc phải anticipate rất nhiều thứ. Chưa khi nào mình thấy đi đảo lại khó khăn như thế này….


P1010455DesktopResolution800x600.jpg



P1010454DesktopResolution800x600.jpg



“Thổ Châu là xã đảo thuộc huyện Phú Quốc (tỉnh Kiên Giang). Nơi đây được coi là điểm xa nhất ở cực Tây Nam của Tổ quốc. Những năm gần đây, đời sống trên đảo có nhiều thay đổi đáng mừng, trường học, trạm xá, đường giao thông... đã có. Nhưng nhìn về đất liền, hay gần hơn là nhìn về Phú Quốc, thì Thổ Châu còn rất khó khăn.

Thổ Châu ngày ấy

Đến Thổ Châu những ngày giáp xuân Canh Dần 2010 cùng với đoàn cán bộ chúc Tết của tỉnh Kiên Giang, tôi nhận thấy nơi đây vẫn khá bình lặng, cuộc sống trên đảo chỉ xôn xao chút ít với sự có mặt của đoàn cán bộ lãnh đạo từ đất liền ra thăm.
Đảo Thổ Châu cách huyện Phú Quốc 105km, cách TP. Rạch Giá hơn 220km. Từ Rạch Giá đi Phú Quốc chỉ mất hơn 2 giờ tàu cao tốc, nhưng để đến Thổ Châu phải mất khoảng 8 giờ ngồi tàu sắt chở người kiêm chở hàng hoá. Bình thường khoảng 5 ngày tàu chạy 1 chuyến. Nhưng cuối năm, tàu thường phải nghỉ bảo dưỡng khoảng 3 tháng. Lúc này muốn vào đất liền phải đi nhờ tàu đánh cá lênh đênh vài ngày trên biển. Vì vậy mà nghe nói đi Thổ Châu, ngay cả một số cán bộ ở huyện Phú Quốc cũng tỏ ra ngao ngán. Bởi lẽ đi đã khó, về càng khó hơn. Gặp lúc biển động thì chỉ còn cách chấp nhận kẹt lại dài ngày trên đảo.

Hiện nay đảo có 474 hộ dân với 1.705 nhân khẩu, trong đó phần lớn là chiến sĩ hải quân, biên phòng lập gia đình và sống lâu dài ở đảo, còn lại là dân nhập cư từ đất liền ra. Dân cư đa số tập trung sống tại Bãi Ngự, từ tháng 4 – 9 hàng năm thì chuyển qua Bãi Dong để buôn bán. Xã có 1 ấp với 7 tổ tự quản, kinh tế chủ yếu là dịch vụ bám vào những chuyến tàu đánh bắt cá, sản xuất tiểu thủ công nhỏ lẻ, trồng trọt, chăn nuôi và đánh bắt hải sản ven bờ. "Gia đình ra đảo đã 7 năm nay, ba mẹ ở nhà làm lặt vặt, em chạy đò chở ngư phủ từ tàu vô bờ, từ bờ ra tàu mỗi ngày kiếm được khoảng 50 – 70 ngàn đồng" – Nguyễn Văn Nhựt – một thanh niên đen nhẻm tôi gặp trên cầu tàu cho biết như vậy. Chị Trương Thị Mỹ Ngọc – người Rạch Giá ra đảo bán rau tươi cho biết: "Ở đây cái gì cũng đắt đỏ, nhất là rau tươi. Đất thì có, nhưng ít ai trồng vì thiếu nước vào mùa khô. Rau chở từ Phú Quốc ra đây mỗi tuần một chuyến, cũng thất thường lắm. Chỉ vào trái dưa leo chị Ngọc nói vui: “Thấy nhăn nheo vậy chứ 2.500đ đó cậu". Đồng chí Trần Thanh Minh – Trạm trưởng trạm kiểm soát Bãi Ngự thuộc Đồn biên phòng 770 cho biết thêm: “Dân ở đây sống nhờ vào những chuyến tàu tạm trú. Tháng 11 đến tháng 3 là lúc tàu ra vô nhiều, nên thu nhập, đời sống cũng khá và nhộn nhịp hơn. Bình thường thì buồn lắm. Tàu đánh cá trúng thì dân đảo cũng trúng mùa dịch vụ, tàu đánh cá mà thất bát thì dân đảo cũng hẻo luôn".

Trên đảo có trường dạy từ lớp 1 đến lớp 9, muốn học trung học thì phải vào Phú Quốc. Đảo còn có một trường mẫu giáo mới xây dựng lắp cửa kính, khung nhôm, nhưng bên trong lại trống tuềnh toàng. Hôm ra đảo, ông Từ Ngọc Ẩn – Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty Composite Kiên Giang (KGC) thấy trẻ em ở trường mẫu giáo thiếu thốn quá đã hứa sẽ tài trợ toàn bộ kinh phí mua đồ chơi, đồ dùng học tập cho các em. Mừng là Thổ Châu có trạm y tế và có 1 bác sĩ tăng cường ra đây. Đảo có một máy phát điện chạy dầu diesel, mỗi ngày cấp điện cho cả đảo từ 7g30' sáng đến 14g chiều, tối từ 17g30' đến 23g. Hôm đoàn ra đảo, trạm phát điện đặc cách chạy sáng đêm nên gần như toàn đảo không ngủ vì vui quá. Giá tiền cho mỗi kilowatt điện tiêu thụ là 7.000đ, toàn bộ máy phát đặt trong Bộ Chỉ huy Cụm hải quân Thổ Châu để nhờ các anh bộ đội quản lý cho an toàn.

Những ngày giáp Tết là lúc trên đảo bắt đầu mùa thiếu nước. Đảo không có dịch vụ khách sạn hay chỗ trọ qua đêm, nên chúng tôi ở nhờ Đồn biên phòng 770. Cả đồn có 3 giếng nước, thì 2 giếng đã sắp cạn. Cả ngày cuốc bộ đi thăm gia đình chính sách, thăm các đơn vị hải quân, biên phòng khắp đảo nên mồ hôi ai cũng đầm đìa, vậy mà đến tối cũng chỉ dám xối tạm một thùng nước cho mát” (Sưu tầm)


Đang loay hoay tìm chỗ trú thì anh bạn hồi nãy ngồi tán dóc trên thuyền xăm xăm đi tới với một bác lớn tuổi “ ông Hai Trường Giang nè, tìm đâu vậy em”. Vài câu chào hỏi làm quên thì mới biết bác Hai đã cho người ra bãi Ngự đón mình, còn Bác ấy đang bận chút việc nhà cậu con nuôi. Cái đảo có 2 khu chính, có bao nhiều người đâu, ai cũng biết ai cả. Bãi Dong với nhiều dãy nhà gỗ chắp vá, tạm bợ trông khá nhếch nhác. Bác Hai nói sẵn dịp ghé nhà con Bác chơi cho biết, đi laonh quanh qua những con đường lõm bõm nước, sâu tít vào bên trong mới tới nơi. Thật ra nơi này là khu chợ tạm, bán đủ thứ như yếu phẩm cho cái đảo, các căn nhà gỗ có cảm giác có thể sập bất cứ khi nào với cơn bão lớn….


P1010457DesktopResolution800x600.jpg



P1010456DesktopResolution800x600.jpg
 
Cậu con nuôi thấy có khách lạ thì niềm nở giới thiệu về món “độc” mà vô tình được ai đó tặng cho, đó là thịt con kì đà núi. Lúc đầu nhìn các đốt thịt được nấu vàng ươm cứ tưởng là con rắn gì đó, bên cạnh là nguyên 1 ly máu còn tươi nguyên….


P1010458DesktopResolution800x600.jpg



Anh nói ăn thịt con này và uống mấy chén rượu pha máu thì “ông uống bà khen”, cũng có nghe nói vậy mà không biết sao. Có một điều là khi bạn ra đảo chơi, nếu bạn nói bạn là dân du lịch, ra muốn tham quan chụp ảnh, tìm hiều vài thứ về đảo thì chắc chắn không ai tin cả. Mọi người đều nghĩ là “anh này đi mà có máy ảnh thì phải là reporter cho báo nào đó”. Bạn càng cố giải thích thì lại càng làm mọi thứ rối lên, đó là một điều làm mình khi về lại đất liền vẫn cứ mãi cảm thấy “uncomfortable” trong người vì khi ngà ngà Bác Hai có nói “cháu cứ giấu Bác, Bác biết cháu ra đây không viết báo thì phải đi nghiên cứu gì đó”. Điều này là dễ hiểu, Thổ Chu là thế, đảo quân sự mà, người ta không có khái niệm tham quan, chụp ảnh. Dân ở đây uống rượu như uống nước, có thể do trời lạnh, có thể do trong mùa mưa bão không có gì làm, có thể do….., mình không biết nữa. Vui lắm, người này rót rượu, xong rủ ai đó “cưa” chung cho hết 1 ly, sau đó tới người khác rót rồi “cưa” với ai đó, người ta không uống xoay “tour” tròn như hay thấy. Lúc đầu thấy mấy cô, mấy chị uống mình cũng nhăn mặt, sau thấy hình như không phải là vấn đề lớn thì phải, ai cũng “cưa” được hết cả….


P1010460DesktopResolution800x600.jpg



Cái ca rượu pha máu cạn dần, mình thì nguyên ngày đi thuyền uống có 2 hộp sữa và ăn cái bánh nên đói quá, chả dám uống nhiều, cũng góp vui vài ly cho có lệ, xin phép mọi người cho ăn cái gì lót dạ trước. Ai cũng hối ăn nhiều vào, ăn no vào, còn đi mua thêm bún về nữa, rồi hâm lại nồi ốc gì đó mà ăn thấy mềm mềm, thơm thơm. Cảm giác bạn ở một nơi quá xa xôi, mới quen biết với những người bạn mới, không ai hiểu rõ biết rõ về ai, nhưng cách họ tiếp đón và chấp nhận bạn dễ tạo ra trong bạn một cảm giác lẫn lộn....


P1010459DesktopResolution800x600.jpg



Thấy mình may quá, được ở nhà một trong những người kì cựu trên đảo, được có dịp khám phá local life nữa. Bữa tiệc cũng cò cưa gần tiếng mới xong, rượu vào ai cũng open hết, họ tâm sự rất nhiều chuyện về cuộc sống trên đảo, trong câu chuyện của họ bạn có thể hình dung ra được cuộc sống trên đảo còn nhiều khó khăn, vất vả thế nào. Nghe phong phanh là ở nhà Bác Hai tối nay còn có bữa tiệc nhỏ, có món “chó nấu măng” gì nữa, nên Bác cứ ngóng về nhà để chuẩn bị. Tranh thủ quan sát cái chợ ở bãi Dong mới thấy ở đây bán không thiếu thứ gì, tất cả các căn nhà tạm bợ, lụp xụp xây bám lấy con đường nhỏ ghập ghềnh và lõm bõm nước….


P1010463DesktopResolution800x600.jpg



P1010464DesktopResolution800x600.jpg



Vợ bác Hai nói lương thực trên đảo lúc nào cũng phái trữ càng nhiều càng tốt, đề phòng những lúc như thế này….


Sợ hãi bị 'cắt đứt' khỏi đất liền

Những đứa trẻ trông tin mẹ về, lo sợ bị cắt đứt khỏi đất liền khiến chúng không ăn không ngủ. Và người mẹ cũng đau đáu âu lo. Gần 1 tháng nay, hàng ngàn cư dân sống trên xã đảo Thổ Châu (Phú Quốc, Kiên Giang) bị cô lập với đất liền. Nguyên nhân do chiếc tàu duy nhất “kết nối” giữa cư dân trên đảo với đất liền ngưng hoạt động…

Con trông tin mẹ!

Ngày 27-4, tiếp xúc với chúng tôi, chị Nguyễn Thị Hải Yến – cư dân sống tại xã đảo Thổ Châu nhưng đang ở đất liền cho biết: “Gần một tháng nay, tôi đứng ngồi không yên vì 3 đứa con, đứa lớn 10 tuổi, đứa bé mới 3 tuổi, đang ở ngoài đảo. Ruột gan tui nóng như lửa đốt nhưng không biết đi bằng gì để về đảo…”. Chị Yến cho biết, chị vào TP. Rạch Giá hồi tháng 3 để chữa bệnh. Chị dự định về nhà, nhưng mọi chuyện đã nằm ngoài kế hoạch bởi chiếc tàu (KG57) duy nhất về đảo đã ngưng hoạt động vào đầu tháng 3 để bảo dưỡng, sửa chữa…

Theo tìm hiểu của chúng tôi, nhiều người dân sống trên xã đảo Thổ Châu hiện bị kẹt lại đất liền. Hiện tại, mới chỉ có tàu cao tốc chạy từ Rạch Giá ra Phú Quốc. Còn từ Phú Quốc đi Thổ Châu thì không có tàu hoạt động. Điều này đã làm đảo lộn cuộc sống của rất nhiều cư dân trên đảo. “Do không có tàu nên chúng tôi phải xin quá giang trên những chiếc tàu đánh cá. Đi trên những chiếc tàu này tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, việc quá giang cũng rất khó khăn vì phải “trốn” khi qua các chốt kiểm soát của đồn biên phòng” – một người dân trên đảo nói. Được biết, do không có tàu ra vào đảo nên khi gặp những chuyện bức thiết, người dân đành phải đi “chui” theo những chuyến tàu đánh cá để vào đất liền. Theo nguyên tắc, các tàu này không được quyền chở người lạ hoặc hành khách.

Hàng hóa khan hiếm

Xã đảo Thổ Châu cách huyện Phú Quốc 105km, cách TP. Rạch Giá 220km. Nơi đây được coi là điểm xa nhất ở cực Tây Nam của Tổ quốc. Từ Rạch Giá đi ra xã đảo Thổ Châu mất khoảng 17 giờ. Tuy nhiên, từ Rạch Giá ra Phú Quốc chỉ mất hơn 2 giờ bằng tàu cao tốc, sau đó đến Thổ Châu bằng tàu sắt khoảng 8 giờ. Theo lịch trình, cứ 5 ngày có một chuyến tàu từ đất liền ra đảo Thổ Châu. Tàu xuất bến Rạch Giá và đến Phú Quốc đậu lại một đêm rồi đến sáng hôm sau xuất phát ra đảo. Dù 5 ngày mới có một chuyến nhưng điều này rất quan trọng với người dân xứ đảo bởi đây là phương tiện duy nhất để người dân trên đảo đi lại với đất liền. Bây giờ tàu ngưng hoạt động làm xã đảo bị “cô lập”.

Chiều hôm qua, trao đổi với chúng tôi, ông Huỳnh Văn Kịch – Phó chủ tịch UBND xã Thổ Châu cho biết, hiện nay chiếc tàu đang bảo dưỡng và tiến hành đăng kiểm lại. Chính vì thế việc đi lại giữa đảo và đất liền bị gián đoạn, gây rất nhiều khó khăn cho người dân trên đảo. Bà con sống trên đảo không còn cách nào để vào được đất liền. Kể cả hoạt động trao đổi công việc, giấy tờ hành chính giữa xã đảo và huyện cũng bị “đứt”. Bởi thế mọi việc liên lạc với đất và huyện gặp muôn vàn gian khó. Cũng theo ông Kịch, do tàu không ra đảo đã làm cho hàng hóa, thực phẩm trên đảo bắt đầu khan hiếm và có dấu hiệu tăng giá. Chính vì vậy xã đã gửi bản Fax về huyện xin chủ trương hỗ trợ phương tiện ra đảo” (Sưu tầm)



P1010465DesktopResolution800x600.jpg



P1010466DesktopResolution800x600.jpg
 
Đi một vòng bạn không ít lần sẽ ngạc nhiên về những gì thấy ở ngay chợ, đó là những cô gái trang điểm kĩ, mắt xanh môi đỏ ngồi tụm ba tụm nói nói cười khúc khúc. Có cô chẳng buồn nhìn lên, cứ cắm cúi sơn móng tay, trên bộ bàn gỗ cũ kĩ phía góc nhà còn bày nguyên 1 bộ bài mới vứt chỏng chơ. Mọi thứ trông không khác mấy như ….trong đất liền.


P1010461DesktopResolution800x600.jpg



“Ở đảo Thổ Chu (còn gọi là Thổ Châu), cách cảng biển TP Rạch Giá tới 200 km, rất nhiều gái mại dâm đã ra dựng lều quán tạm bợ, sát mé biển với nhiều danh nghĩa khác nhau. Trong một quán nhà lá lụp xụp, chật chội có đủ các dịch vụ: nhậu bình dân, karaoke, cạo gió, đấm bóp, giác hơi, massage mặt... và cuối cùng là bán phấn buôn hương.

Anh Lê Như Ý, Trưởng CA xã đảo Thổ Chu, cho biết: "Cả đảo hiện có 5.522 dân, trong đó gần 500 người di dân tự do. Đối tượng mại dâm hoạt động mạnh trong 30 quán sử dụng tiếp viên. Các lều quán này tạm bợ, hoạt động theo mùa gió. Mùa gió nam này do tàu thuyền lánh gió bão ở bãi Dông nên quán xá đổ xô về bãi Dông. Mùa gió bắc lại chạy về khu trung tâm xã.

Anh Ý bức xúc: “Việc truy quét chúng tôi vẫn làm thường xuyên nhưng mỗi lần kiểm tra là không dễ. Chẳng hạn như muốn qua bãi Dông thì phải đi ghe, chưa đi tới nơi đã có người báo rồi, rất khó bắt. Tuy nhiên, giỏi lắm chỉ giữ họ được 48 tiếng, còn nếu chuyển lên trên xử lí thì phải chờ tàu, mà tàu thì một tuần, có khi 2 tuần mới có một chuyến”. (Sưu tầm)


Những người con của Bác Hai đều làm chức vụ gì đó ở cái xã đảo này: bí thư xã, ban tuyên giáo….nhưng không vì thế mà bạn có được chút ưu ái nào trong việc cầm máy ảnh đi lang thang. Đang hăm hở tranh thủ chụp lia lịa khi đi sau lưng Bác Hai thì nghe tiếng ai nói như hét phía trước mặt “chỗ này là đảo quân sự, không được chụp lung tung….”. Lại gặp ngay ông đồn phó đồn biên phòng đang ngồi ở quán nước sát mé biển. Ông này không ưa mình từ lúc ở trong cảng bãi Vòng rồi, tự nghĩ nếu mình không quen Bác Hai chắc ông này không cho mình lên đảo mà tối phải ngủ trên thuyền rồi sáng mai về luôn như ông đã nói quá. Ông này và Bác Hai chào hỏi nhau, nói chuyện gì đó mà mình không nghe rõ, chỉ muốn đi đâu đó tránh xa cái ông đồn phó này ra. Bác Hai gọi ông xe ôm nói mình về nhà trước đi, lát Bác mới về. Chiếc xe ôm chạy khuất sau con đường là lúc mình thấy nhẹ nhõm hẳn. Anh xe ôm có vẻ hiểu rõ tình cảnh của mình, anh nói là anh sẽ chở mình đi 1 vòng quanh đảo, thấy cảnh nào đẹp thì ráng chụp. Anh này nói mọi con đường trên đảo có trải betong đều do công binh từ đất liền ra làm, các con đường này đều dẫn tới các trạm gác của biên phòng, radar hay trạm hải đăng. Toàn những nơi mà không ai kể cả local được phép lên. Con đường nối hai đầu của đảo đúng đẹp, nó nhỏ nhưng trông rất tốt, hai bên là những hàng cây cao, càng chạy sâu vào trong núi thì cây cối càng rậm, che hết cả ánh sáng ban ngày.


P1010467DesktopResolution800x600.jpg



P1010500DesktopResolution800x600.jpg



Trên mỗi con đường, cứ trăm mét lại có một trạm gác, một anh lính ngồi nhìn dò xét tất cả ai chạy qua. Những bức ảnh được chụp vội…


P1010471DesktopResolution800x600.jpg



P1010477DesktopResolution800x600.jpg



Phải cám ơn anh xe ôm rất nhiều, không có anh giúp đỡ thì có lẽ chuyến đi này trở thành công cốc. Anh chở mình đi tìm những nơi có thể chụp hình được mà không vi phạm vào qui định của các trạm gác. Anh chạy xe chầm chậm, thấy chỗ nào có thể nhìn thấy toàn cảnh bãi Ngự thì anh dừng lại cho mình chụp vài tấm ảnh. Bãi Ngự…


P1010481DesktopResolution800x600.jpg
 
Bãi Ngự về chiều trông đẹp mà sao buồn quá , có cái gì đó quá im ắng, quá cô độc nơi này. Nếu bạn nếu có dịp đứng ngay trên dãy núi đối diện với bãi Ngự, bạn sẽ thấy cảm giác đó là thế nào. Một cảnh đẹp mà người ta không được phép chiêm ngưỡng. Hoàng hôn Bãi Ngự….


P1010482DesktopResolution800x600.jpg



Nó ở Thổ Chu….


P1010491DesktopResolution800x600.jpg



Có một qui luật ở đảo Thổ Chu, một năm dựa vào 2 mùa gió Nam, Bắc thì người dân sẽ sinh sống ở hai vị trí: từ tháng 4 tới tháng 8 mọi người chuyển ra bãi Dong sống, sau tháng 8 lại trở về bãi Ngự. Thời gian này flexible, phụ thuộc vào năm ấy gió tới sớm hay trễ. Nhà cửa nơi này, nhất là ở bãi Dong, trông rất hợp với cảnh sống không cố định, hiếm có một cái nhà nào xây kiên cố. Bãi Ngự là center của Thổ Chu, quanh cầu cảng là một bãi cát trắng muốt nhưng vắng bóng người, mọi thứ trông khá nguyên sơ. Phía bên này là tòa nhà Ủy Ban Xã, bên kia là trạm biên phòng, những mái nhà dân lụp xụp nằm xen giữa, lẫn vào những hàng dừa cao vút….


P1010483DesktopResolution800x600.jpg



P1010484DesktopResolution800x600.jpg



Cái cầu cảng nằm chỏng chơ giữa trời biển…..


P1010486DesktopResolution800x600.jpg
 
Bãi Ngự được ôm trọn trong một vòng cung của dãy núi đá và cây xanh, giúp tránh mưa gió bão rất tốt. Dù lúc này ngoài trời âm u, mưa lất phất nhưng trong bãi Ngự sóng không to, nước biển chỉ lăn tăn…


P1010489DesktopResolution800x600.jpg



P1010490DesktopResolution800x600.jpg



P1010487DesktopResolution800x600.jpg



Đa số các cơ quan nhà nước, trường học, bệnh viện đều nằm tập trung ở bãi Ngự. Đi tham quan một vòng thấy có một trường mẫu giáo, một trường cấp I, một trường cấp II. Có đầy đủ trạm y tế, nhà văn hóa và nhà Ủy Ban nhưng mọi thứ trông đều rất cũ kĩ và xuống cấp. Bọn trẻ thấy người lạ cứ nhìn chằm chằm, chúng đang vui đùa trên mấy cái xà đu của lính biên phòng. Đừng cố mà chụp hình kẻo lại bị phiền phức. Dọc đường, nhiều người cố liếc nhìn người khách lạ với ánh mắt rất dè dặt…..


P1010493DesktopResolution800x600.jpg



Những con đường đẹp nhất đảo là những con đường dẫn lên các trạm gác. Vài người nói con em họ đi lên núi xây dựng cái gì đó mà cuối tuần mới về, hỏi thì chỉ trả lời cho có lệ, bí mật quân sự mà. Trên đảo không có thú vui giải trí gì cho bọn trẻ, chỉ đi loanh quanh hàng xóm, tụ năm tụ bảy chọc phá nhau. Có một cái sân rộng nằm phía sau nhà chú Hai là nơi hàng chiều, bộ đội ra đá banh tập thể dục, lũ trẻ bu quanh cổ vũ rất nhiệt tình. Đường trong khu dân cư nhìn thảm quá, ổ voi ổ gà đủ cả, xe chạy sóc liên tục….


P1010494DesktopResolution800x600.jpg



Mình ngỏ ý muốn anh xe ôm chở lên vị trí gần trạm Radar để chụp toàn cảnh Bãi Ngự, anh confirms trước là chỉ tới vị trí nào đó thôi, không lên đỉnh được vì sát đó có trạm gác rất kĩ. Con đường lên trạm Radar trông sướng thật, một con đường trải nhựa không rộng nhưng chuẩn và sạch cực kì, hai bên có hai chỗ dẫn nước mưa. Những cao to, cao vút và xanh rì, chạy bên dưới mà có cảm giác như đang chạy xe ở đâu đó trên Đà Lạt….


P1010495DesktopResolution800x600.jpg



Thi thoảng gặp mấy anh lính chạy tập thể dục ngược chiều, họ vẫy tay chào nhau trông khá than thiện, cái máy ảnh được nhắc nhở là nên dấu kín sau cái áo khoác kẻo lại bị hỏi này nọ. Anh xe ôm dừng lại ở khúc cua, đi ào ào vào rừng, gạt hết cành cây đan ngang dọc ra, vẫy tay gọi mình vào để chụp hình. Anh ấy rất nice và nhiệt tình. Từ vị trí này, toàn bộ bãi Ngự thu gọn trong tầm mắt….


P1010498DesktopResolution800x600.jpg
 
Đây là toàn bộ khu vực dân cư ở bãi Ngự, những căn nhà xây lợp ngói là cơ quan nhà nước, trường học, nhà dân cư thì chen chúc nhau nhỏ nhỏ, lợp tôn trắng…


P1010499DesktopResolution800x600.jpg



Có lẽ vui nhất trong chuyến đi này là được homestay nhà Bác Hai. Bác là chủ tích hội Cựu Chiến Binh của xã Thổ Chu. Bác có một căn nhà khá rộng, với khoảng sân có trồng vài loại cây, một bộ bàn ghế đá đặt bên hông nhà. Phía trước là nhà được xây kiên cố, còn phía sau là những tấm ván lợp, một ngôi nhà như thế này chắc thuộc hạng “hi-class” ở đây rồi…


P1010502DesktopResolution800x600.jpg



Gia đình Bác Hai là những người đầu tiên ra đảo, Bác ra đảo từ đầu những năm 90. Trong tâm trí Bác Hai thì Thổ Chu lúc đó giống như một khu rừng già trong đất liền, cây cối rậm rạp, ken đặc khắp nơi. Bác nói ngày ấy ra đảo chỉ có mong muốn duy nhất là giữ đảo, xây dựng được gì đó cho cái đảo này, điều này sẽ có tác dụng động viên những lớp người sau này theo chân ra đảo lập nghiệp. Trên đảo những năm 90 chỉ toàn lính, nhưng sống rải rác khắp nơi, để đi từ trạm này qua trạm kia cũng khá nhọc công, đường đi là những con đường mòn do đi lại nhiều mới có, chứ chưa trải betong như giờ. Bác gái vui vẻ nhắc lại là nhà Bác có bán ít đồ dung, bộ đội hay ghé vào mua nhưng không có tiền trả nên chỉ ghi lại một tờ giấy là nợ bao nhiêu đó, tới ngày nào được người từ đất liền ra phát tiền thì mang tới trả…..Hàng ngày phải tự xoay sở mọi thứ, tự tay xây lên cái nhà, cột từng cái xà, được cái là biển nhiều cá nên không lo cho cái đói. Nhìn ra chung quanh thấy căn nhà, đồ đạc có vẻ ngăn nắp, tươm tất, nhưng đề có được như hôm nay thì bao mồ hôi công sức phải bỏ ra. Câu chuyện như chùng xuống khi Bác Hai kể lại chuyện về cơn bão số 5 năm 1997. Bác vẫn nhớ rõ chiều đó tàu bè cũng về cập bãi Ngự đông lắm, lúc ấy khả năng dự báo của mình không hiện đại như bây giờ, tàu bè cũng có phần chủ quan. Tàu bè đậu quanh bãi nhưng không neo đậu kĩ, có cái còn đậu ngoài xa bờ tầm trăm mét. Chiều đó trời không có vẻ gì là bão sẽ lớn cả,ngư dân sau khi đậu tàu bè thì lo nấu cơm, ăn uống, rồi tối thì đi ngủ. Khuya đó bão tới nhanh và bất ngờ, mọi người trở tay không kịp, tàu bè va vào nhau vỡ tan tành, người không lên bờ kịp. Sáng ra bãi Ngự trông như một chiến trường, bác Hai nói đa số casualties là ngư dân từ Cà Mau, Kiên Giang và các tỉnh lân cận. Sau cơn bão là nỗi lo thiếu lương thực, nhà Bác Hai cũng phải nuôi tầm chục người trong khi chờ tàu tiếp viện từ đất liền ra. Ngay cả những người con Bác cũng nhớ như in những ngày tang tóc đó, một cảm giác gì đắng nghẹn nơi cổ…


P1010513DesktopResolution800x600.jpg



“Mong đảo xa sớm "gần" lại với đất liền

Ông Từ Ngọc Ẩn trầm ngâm: "Là một công ty tham gia làm du lịch khá mạnh, tôi cũng tính ra Thổ Châu để tìm cơ hội làm ăn, nhưng thấy còn nhiều việc phải cân nhắc lại. Chắc là chờ Phú Quốc phát triển đến một mức độ nào đó thì mới dám đầu tư mạnh ra đây".
Thổ Châu có bãi biển cát trắng mịn quanh năm sóng vỗ, có thể phát triển du lịch. Hòn Nhạn trước đây là nơi chim Nhạn về đẻ trứng rất nhiều vào mùa xuân, nay con người lấy trứng nhiều quá nên nhạn về đã giảm đáng kể. Quần đảo Thổ Chu còn có rừng nguyên sinh chưa bị tàn phá, có rạn san hô đã xác định được 99 loài ven bờ biển nước xanh trong vắt. Đó là những tiềm năng chưa được đánh thức ở vùng đất này.

Trung ương Đoàn cũng đã lập dự án xây dựng đảo thanh niên tại Thổ Châu với số vốn hỗ trợ thanh niên ra đảo lập nghiệp hàng trăm tỉ đồng, trong đó có đầu tư nâng cấp hạ tầng trên đảo. Hy vọng trong tương lai không xa, Thổ Châu sẽ sớm phát triển tương xứng với tiềm năng vốn có. Còn hiện tại, nếu không ngại biển khơi cách trở xa xôi, các bạn trẻ yêu thích khám phá cũng có thể tổ chức đi du lịch ra Thổ Châu một chuyến để tận hưởng vẽ nguyên sơ nơi đây, và thưởng thức những món hải sản tươi sống ít nơi nào có được” (Sưu tầm)


Một small party được bày ra, trên bàn là hai tô canh măng hầm thịt chó, một ca rượu trắng, một cái ly rượu nhỏ, một cái ca trà đá để chữa cháy. Quanh bàn có chừng 10 người, họ đều là con dâu con rể Bác Hai cả, anh con rể của Bác lại repeats “em là phóng viên báo nào vậy?”, “ đây là đảo quân sự, em không được đi lang thang chụp ảnh đó, người ta khó lắm”, anh này là Bí Thư của xã đảo. Chỉ biết cười cười, dù ai cũng rất nice và thân thiện nhưng do cuộc sống ở đây nó có qui tắc riêng như thế, phải chấp nhận. Vài ly rượu qua lại là tới tiết mục ca nhạc, hiếm có dịp nào mà được ngồi nghe mọi người hát gần gũi như vậy. Nhà Bác Hai có nguyên 1 giàn nào là trống, kèn, đàn, micro…rất chuyên nghiệp. Ở đây hình như ai cũng biết ca, lúc đầu là anh con rể “play” 3 bài nhạc gì nghe quen quen, giọng anh ấy ca ngọt ghê, đúng sở trường luôn…


P1010507DesktopResolution800x600.jpg



P1010506DesktopResolution800x600.jpg



P1010503DesktopResolution800x600.jpg



Ngồi lai rai nghe đờn ca tài tử giữa cảnh trời đêm se lạnh, thấy nao nao, thấy mình ở xa đất liền quá. Con chó giữ nhà khôn lắm, nó biết mình là người lạ, nó lấy cái chân cào cào chân mình, thấy mình không reply là nó gác luôn 1 chân lên đùi mình. Cả nhà ai cũng quí nó, nói là nó ngoan và khôn lắm, lấy từ đất liền ra nuôi từ lúc nhỏ xíu. Nhiều lúc mải nghe anh bạn hát mà giật mình với nó, nó gác cả 2 chân lên đùi mình, đứng thẳng người, cái mũi khịt khịt liên hồi. Nó thích được xoa đầu….


P1010509DesktopResolution800x600.jpg
 
Cả nhà thay nhau hát, người này hát xong thì đưa micro mời người khác hát, ai cũng có thể hát cả, mà hát rất hay nữa. Sau mỗi bài hát là một vài nhận xét kiểu như “chỗ nay phải lên cao nữa….chỗ kia ngân ra một chút….”, chắc hát điệu này cũng phải kì công lắm chứ chẳng chơi. Vợ Bác Hai nói cuộc sống trên đảo chỉ có vậy, sống nhờ vào biển là chủ yếu, nuôi trồng được cái gì cải thiện cuộc sống thì cũng cố mà làm. Vật chất thì chỉ có chừng đó, còn về tinh thần rất thoải mái, hàng xóm đùm bọc giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn. Nhà Bác Hai tự hào là “sân khấu” cho cả đảo, một tuần 3 buổi Bác Hai sáng đèn cho mọi người tới đờn ca hát, ai muốn hát thì hát không thì chỉ tới lấy cái ghế nhựa ngồi ở góc xa, chăm chú theo dõi “ca sĩ”, tất cả đều miễn phí, tất cả đều do Bác Hai đầu tư sắm sửa phục vụ cho cộng đồng. Bác Hai cũng đa tài lắm, mới hát, mới đàn xong giờ chuyển qua chơi trống, cái xóm chài nhỏ như được tiếp thêm sinh khí từ những buổi văn nghệ quần chúng như thế này….


P1010505DesktopResolution800x600.jpg



Anh con trai bác Hai thì uống rượu khỏi chê luôn, anh mời tất cả “cưa” cùng ảnh, hình như càng say giọng ca càng ngọt, càng sung hay sao đó. Mình thì nghe ca cũng chỉ biết tới đó, thấy ai cũng chăm chú nghe cả, anh kia đánh đàn phiêu theo mắt lim dim luôn, bác Hai thì cứ gõ trống đùng đùng. Anh Vàng nice lắm, anh cứ hỏi thăm về gia đình, công việc và cuộc sống của mình ở Saigon, anh nói dân Saigon dù làm việc vất vả mấy cũng sẽ dễ có tiền đi chỗ này chỗ kia, dân Thổ Chu thì chắc phải làm nguyên năm mới giành dụm đi vào trong đất liền được. Anh cứ dặn hoài là đừng làm mất số anh nha, có gì anh em còn gọi điện hỏi thăm nhau. Cũng khá mệt sau chuyến tàu, giờ mới có dịp quan sát căn nhà nhỏ của gia đình Bác Hai. Đơn giản nhưng dễ chịu, một cái tivi, một cái quạt, một cái võng…..Vợ bác ấy chu đáo quá, bố trí cho mình ngủ ở một cái giường to ở phòng khách, tấm drap màu trắng và vài cái gối trông khá sạch sẽ. Khóe mũi cay cay vì uống ít rượu nên dễ xúc động hay vì có thể feel thấy tấm chân tình của gia đình bác Hai giành cho một người lạ đúng nghĩa. Mọi người trước khi tan tiệc còn ghé qua chào tạm biệt và chúc mình về “trong ấy” khỏe mạnh, đặn dò đủ thứ vì sợ sáng mai con sóng sẽ lớn, đi thuyền bè chắc mệt mỏi. Vợ Bác Hai chợt nhớ ra là chưa dặn xe ôm sáng 4am tới đón mình, bác ấy lò dò lấy cái nến đi tìm cây đèn pin, đi vội qua nhà anh xe ôm nào đó dặn dò. Ngoài kia vẫn chỉ còn vài người, cô kia chắc đang cao hứng, xin hát một bản cuối trước khi kết thúc show…..


P1010510DesktopResolution800x600.jpg



Hôm nay trời bị ảnh hưởng áp thấp, càng về khuya hơi lạnh ở đâu không biết cứ thổi vào từng hồi, cảm nhận thấy rõ luôn. Lúc đầu còn nói là không cần cái chăn đâu, trời mát mà nhưng vợ bác Hai vẫn đưa cho một cái chăn dày nói để đó, tối có khi lạnh thì xài. Khoảng 2am or 3am gì đó, mình tỉnh hẳn vì tiếng gió bão bên ngoài, cái nhà như rung theo từng cơn gió, cái cửa gỗ đóng chặt thế kia mà cứ bị dẩy tới lui kêu răng rắc như có ai cố tình đẩy từ bên ngoài, tiếng cành cây khua vào nhau nghe đúng sợ. Trời thì tối thui không một ánh đèn dù ngày ấy là đêm rằm, chắc mây phải dày lắm. Chợt nghĩ không biết sao lát sáng đi ra cảng đây, trời bắt đầu mưa, mưa to quá trời. Hồi tối nhậu chắc quên lấy ghé vào nhà hay sao mà nghe tiếng cái ghế nhựa bị kéo dưới sàn xi-măng muốn rung mình luôn. Nằm trong nhà, có mắc mùng, quấn chăn kín mít mà chả biết hơi lạnh ở đâu cứ ập vào. Mình lo nhất là vụ còn một tiếng nữa là ra bến đi về mà thời tiết thế này thì hơi nguy. Chập chờn chả ngủ được, chỉ nhớ hình như bác Hai vào đánh thức nói chuẩn bị đồ đạc đi, tranh thủ mưa tạnh thì lo đi. Xách cái balo ra đứng giữa con đường nhỏ, xe chạy tới lui không ngớt, dân đảo biết ngày này thuyền về nên ai cũng lo đi cả, nên 4am là họ chạy khắp ngõ tìm khách. Ánh đèn xe trông thấy yếu ớt và phập phù trong cái tình cảnh đêm mưa gió này quá. Ra bến tàu lo mua cái gì để còn ăn tạm, người ta không bán gì cả trừ một món duy nhất: bánh mì không. Bánh mì mà bán giờ gió bão này thì làm gì mà thơm dòn nữa, cái nào cũng mềm ỉu như bong gòn. Lại cái cảnh đi ghe nhỏ ra tàu lớn. Mọi người la hét ỏm tỏi, khách thì sợ trời mưa, sóng biển, chủ ghe thì hối ngồi cẩn thận không thì có chuyện. Nhớ lại cũng oải luôn….


P1010517DesktopResolution800x600.jpg



Biển giờ này nhìn xa không được, mưa cứ hắt vào mặt muốn rát luôn. Không thấy bóng con tàu về Phú Quốc đâu cả. Tới được con tàu lớn thì thấy trong khoang có vài người rồi, boong tàu ướt sũng nước. chờ cho con sóng đưa cái ghe lên cao mạn thuyền thì lo bò lên mau, quần áo balo ướt hết nhưng quan trọng là lên được tàu rồi. …


P1010516DesktopResolution800x600.jpg



P1010514DesktopResolution800x600.jpg



Thật ra đi những chuyến tàu thế này nếu bạn đi không quen thì đừng nên ăn uống cái gì. Cái bụng đói dễ chịu hơn nhiều. Mình thì cứ đeo cái miếng che mắt lại cho nó nhẹ nhõm, cứ mỗi khi kéo tấm che mắt ra, nhìn con thuyền, con sóng rồi vẻ mặt chịu đựng của mọi người thì lại muốn say theo. Con tàu khi đi về thì nhanh hơn, cỡ 11pm đã về tới cảng bãi Vỏng ở Phú Quốc, vẫy tay chào cám ơn anh Bình, anh ấy còn đang loay hoay chỉ huy anh em khiêng hàng hóa xuống tàu. Hôm đó trời mưa như trút nước, cả ngày cả đêm tối hù. Hôm sau về lại Rạch Giá cũng vậy, cái tàu cao tốc như đánh vật với con sóng….


Noted: Chuyến đi Thổ Chu bắt đầu và kết thúc nhanh lắm nhưng có cái gì làm bạn nhớ mãi. Bạn nào có ý định tìm hiểu về Thổ Chu nên tìm hiểu trước vài thứ để phòng khi có trục trặc mà xoay sở kịp vì khi bạn càng cố giả thích này nọ với biên phòng trên đảo, người ta đơn giản chỉ cần nhân đôi thời gian và tiền bạc như là: 8 tiếng từ Saigon xuống Rạch Giá, 2 tiếng tàu cao tốc từ Rạch Giá ra Phú Quốc, ngồi vật vờ thêm 8 tiếng từ Phú Quốc ra Thổ Chu chỉ để ở lại đó tham quan trong 12 tiếng thì chắc khó mà thuyết phục được bất kì ai, dù là biên phòng hay dân đảo. Đây là điều mà mình áy náy nhất khi đi về tới trong này, mình biết là có lẽ chú Hai mãi không tin mình ra đảo chỉ để tham quan mà chắc "có mục đích". Gọi cho chú Hai mấy lần hỏi thăm thì được biết mùa cá Thu gì đó, chú busy lắm, chỉ gặp vợ chú ấy thôi. Biết sao được....

Cám ơn tất cả đã theo dõi bài viết này.
 
không viết tiếp hồi ức, lại vác ba lô đi Tây Bắc rồi ah, Sữa? Lần này đi với em nào nữa thế, chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi là sao ku?
 
CẢm ơn bài viết này nhe, quỷ đang tính đi ra đó tháng 9 này. Nếu tiện cho quỷ liên l5ac quỷ hỏi thăm vài thông tin.:)
 
HI quycoctu !
Khi nào đi thì xin hú một tiếng nhé, Nghe tên Bồ cũng lâu rồi chưa có dịp gặp mặt mà mình rất muốn đi ra đây 1 chuyến nhưng chưa có ai rủ rê đi cả nếu có gì call cho mình sớm nhé 0944679222 (Trung)

Thanks nhiều
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,429
Bài viết
1,147,105
Members
193,493
Latest member
gomlangxua
Back
Top