hachip
Phượt thủ
Sau 3 tuần kể từ buổi offline hò hẹn đi Hà Giang dịp Tết, mục tiêu Thung Nai nổi lên, đè bẹp hoàn toàn cái mục tiêu chính ban đầu… 3 buổi náo loạn quán Hai Cây Dừa, 43 trang bàn dân thiên hạ “chém gió” nhau loạn xạ trên forum, đúng giờ G, chuyến đi được tổ chức theo “nguyên mẫu”. Chuẩn dự báo của Gia Cát Dự, trời quang mây tạnh, nắng như thể chứng minh rằng không phải chỉ mỗi mùa hè nắng mới vàng như thế. 34 mạng tụ tập khiến Bách hóa Thanh Xuân có được không khí ồn ào, náo nhiệt như Big C dịp Tết đến: người già - đứa trẻ, kẻ mùa đông - đứa mùa hè, người quen nhau – kẻ lạ lẫm, nhưng tất cả đều hớn hở, vui tươi, trống dong cờ mở chuẩn bị lên đường. Tranh thủ “tạo mẫu” lúc ai nấy đều còn “sạch sẽ”, chưa “vướng bụi đường”, ảnh chụp rõ tươi…
Phương AFang dẫn đoàn, Mr Quang Tèo chặn chốt, gia đình Hải béo được phân công đi chính giữa cho khỏi bị “bệp bênh” (hihi…). Xế của tớ là anh bạn đồng nghiệp cùng cơ quan, yên tâm nhá - “chu đáo, tin cậy, 77 Hàng Hành (gần gần Hàng Đào thôi)”. Đoạn đường khởi đầu là chen chúc người xe ra khỏi thành phố, khói, bụi, xe tải và nắng chói chang… 2 anh em tớ đành thửa đôi kính đen to bự nhìn tuy hơi mafia một tí nhưng bảo vệ được đôi cửa sổ tâm hồn. Chặng nghỉ đầu tiên, cạnh vệ đường trước quán ăn nhỏ có cây trứng cá râm mát, mấy cô bé bán hàng bên kia đường thập thò nhòm ngó: “đoàn bên kia đường đi đâu mà lắm cờ thế nhỉ, không biết là đoàn gì…?” Tớ đẩy gọng kính, ra chiều hình sự: “dẫn đoàn đấy, đi “hoạt động xã hội”…” (hihi) rồi không giải thích gì thêm, nghiêm trọng xốc lại cái ba lô, hiên ngang sang đường, bỏ lại sau lưng mấy đôi mắt tròn mắt dẹt… Hehe, thì mỗi con xe của đoàn tớ đều được cắm một lá cờ đỏ phấp phới mà, mục đích chính là để nhận ra nhau, nhìn nhau mà đi, nhưng mà cuối cùng lại thu hút sự chú ý của dư luận. Lâu lắm rồi, kể từ ngày thấy mình hết trẻ đến nay(đấy là dùng từ giảm nhẹ chứ đúng ra phải là “từ lúc thấy mình già”) mới lại “dám” “gây sự chú ý nơi công cộng” như thế, thôi thì a dua theo bọn trẻ chút vậy! Lần nghỉ thứ 2, mũ bảo hiểm của tớ bị rơi bõm một phát xuống vũng nước, bác xế của tớ vớt lên, sau vài động tác “kiểm nghiệm”, trịnh trọng tuyên bố: “em yên tâm, có vẻ không có “chất thải độc hại”…” hix! Lần nghỉ thứ 3, tại một cua đường đèo khá thơ mộng: sau hơn 20p dành cho sự nghiệp tạo dáng từ dáng đứng bến tre, bến trúc, đến dáng bụi mía, bờ khoai, hết cười mỉm, cười nụ đến cười xòa cười hoa, cười toe toét, tạm thời dừng tác nghiệp, cả nhà mới sực nhớ ra Thành Vespa với em ves xanh nước biển mộng mơ vẫn chưa cán đích. Sau một hồi quy cán trách nhiệm cho Mr Tèo vì chốt đoàn mà toàn để mất đuôi, cả đoàn nhất trí đề cử AFang và VjtB cưỡi 2 con xe đỏ đi hộ tống em Vespa cập bến an toàn… Cuối cùng, trong không khí đón tiếp trang trọng, nồng nhiệt của cả đoàn, em Vespa đã ung dung, lả lướt xuất hiện, vừa đi vừa uống lavie, nhả khói như bác Tèo hút thuốc lào… Còn thời gian, cả đám kéo nhau lên tham quan đập thủy điện Sông Đà, thăm tượng đài Hồ Chủ Tịch. Đi tự túc, không có tổ chức bảo lãnh liên hệ nên bọn tớ chỉ vào được vòng ngoài công trình thôi, không được tham quan các tuốc bin, tổ máy bên trong. So với thủy điện Ialy, thủy điện Sơn La đang xây dựng thì công trình thủy điện Hòa Bình cũng không phải lớn lắm, nhưng nhìn tổng thể một công trình cũng phải thừa nhận sức người, sức của bỏ vào thật không nhỏ… Lên thăm tượng đài Bác Hồ, cách đó khoáng 1km, hình Bác đứng sừng sững, bàn tay phải mở ra, hướng xuống dưới, ánh mắt lại nhìn ngang, chếch sang hướng bên kia, thoạt nhìn có vẻ “khó hiểu” nhưng thực ra gắn với tích rằng: đi qua nơi đây, Bác chỉ xuống dòng sông mà rằng: “Con Sông Đà tuy hung dữ nhưng nếu biết khai thác, đây sẽ là một tiềm năng quý giá của nước nhà…”. (nghe giang hồ đồn thế…)
5h chiều, cả đoàn dừng xe trước bến Thung Nai. Một dãy khoảng 4,5 quán nhỏ, hàng hóa lèo tèo nằm ép sát chân núi… Một con đường độc đạo… Một bến tàu mênh mông như cửa biển… Du lịch ở đây thực ra chỉ dành cho đám khách bụi đi đổi gió, hưởng cái không khí của núi non,sông nước. Các địa danh được coi là điểm du lịch hầu như chỉ là những điểm sinh hoạt cộng đồng của mỗi vùng: chợ, đền, chùa,…. Gửi xe xong, cả đoàn đổ bộ lên một con tàu nhỏ, rẽ sóng ra đảo… Hồ nước này nằm trong quần thể hồ chứa nước thủy điện Hòa Bình. Không phải mùa lũ, lại chỉ là hồ chứa, được bao bọc bởi những dãy núi trùng điệp nên mặt hồ lặng sóng, khá yên ả. Ánh chiều tà rực rỡ, con tàu nhỏ bé trong nắng và nước. Cô bé con nhà chủ tàu trong sáng, thánh thiện như thiên thần…
Ở đây, mỗi nhà dân đóng tại một khu đất dựa lưng vào núi, sát mặt lòng hồ, lối đi duy nhất là đường thủy, vượt hồ vào đất liền, vừa sống vừa kinh doanh chỗ nghỉ cho du khách. Theo gợi ý của quân sư Mr Tèo, đoàn mình chọn thuê nhà nghỉ của một bác tên Tuy, chưa có “thương hiệu” như bên Cối Xay Gió. 2 căn nhà sàn, mỗi căn có sức chứa trung bình khoảng 30 người (tối thiểu tất nhiên bằng 0, tối đa thì vô cùng lắm…). Bữa tối, khá “sung túc” so với số tiền hạn hẹp, rượu uống thì vô biên, kiểu như “của nhà trồng được” vậy. Mâm mình, bác Du Tử còn mang theo một cút rượu thuốc ngâm gì đó… Cũng như mọi lần đi chơi, không có nhiệm vụ nên mình không uống. Tuy nhiên, để không làm mất hứng của mọi ng, em Kùn và mình nhanh tay thửa chai Lavie, cũng rót ra, nâng lên đặt xuống như ai. Làm thằng ku em VjtB nghe lời xúi bẩy của người nào đó (bít là ai rồi đó nha) sang mời mình, thấy bà chị làm hơi hết sạch bách cái ly nước trong veo, nó thất kinh hồn vía một đi không bén mảng quay sang mâm mình phát nào nữa (hehe)…. Giành được cái lều tốt, kín gió nhưng đoàn mình bị hụt mất bãi đất đẹp để đốt lửa trại. Nhưng được cái nữa là bên mình lại có dàn karaoke tuy hơi bị kém nịnh giọng nhưng nghêu ngao thì cũng tàm tạm. Chờ đến giờ G, cả đám bật mic, phát hiện được mấy giọng hát to, tay đàn khỏe – rocker Tèo này, giọng ca ẩm ướt của Thành ĐN này, ngọt ngào của Thái Thu Thủy này... Sau đó là tụ tập trên boong tàu mở hội thi … chim (nhắc đến chuyện này mới biết chưa phải cứ có mới biết à nha…hehe). 22h30, cả nhà rồng rắn kéo ra bãi cỏ sau nhà đốt lửa trại, thui con lơn xấu số. Nhờ bác Tuy chủ nhà, cả đoàn xử được chú lợn mường 17kg, mỡ màng, trắng trẻo (huhu, thương nó quá). Dựng bếp, đốt lửa xong thì phát sinh ra vấn đề là bãi cỏ khá rậm rạp, không có ghế, không thể trải bạt, mà cứ thế hạ bàn tọa xuống thì e lúc đứng lên, một số vị khách không mời có thể xâm nhập bất hợp pháp vào một số nơi. Chưa kể nguy cơ cái loại bò sát không chân có thể xuất hiện bất ngờ, tợp cho vài cái thì xong… Thế là cả đám quyết định chọn phương án tạm hoãn cái sự sung sướng rút về hậu cứ đợi bãi đất trên vắng bóng người thì lên nhậu nhẹt. Gia Cát Định hiến kế “giả hòa” lên giao lưu với nhóm bạn, chờ thời cơ cướp chính quyền. Nhóm bọn tớ thì lang thang lên “nằm tựa mạn thuyền”, ngắm trăng bàn chuyện chú Cuội. Trăng thanh gió mát (lạnh), sơn thủy hữu tình, thời khắc này mà lênh đênh giữa lòng hồ thì không còn gì thú vị bằng. Nói là làm, đám bọn tớ dò dẫm xuống cái thuyền nan nhỏ xíu âm mưu nhổ neo nhưng nhìn đi nhìn lại, chả ai có dáng cầm cái mái chèo cho ra hồn cả. Chả nhẽ lại cứ cố thủ trong cái thuyền bé tí tẹo đó, nghển cổ mà ngắm trăng thì thật chả phải thượng sách, bọn tớ lại lóc cóc chui ra, mò lên boong tàu lớn đếm sao, chờ đợi người hùng đến rước đi vãn cảnh. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, người hùng đến trong hình bóng của Mr Tèo. Cũng chả đứa nào biết bác ý có biết chèo thuyền không nhưng mà nhìn cái vẻ hùng dũng phi một bước lên thuyền, ngồi tõm một cái vào vị trí người lái đò, thế là cả đám bọn tớ tranh nhau phi xuống, cuống cuồng, vội vã tháo dây buộc, nhổ neo kẻo cái bọn chậm chân đang chạy rầm rập trên bờ nó nhảy lên nữa thì hết đi. Hồi hộp nhìn con thuyền dần chuyển động, chậm rãi rẽ nước ra xa. Trời đêm rằm, tuy trăng không được sáng vằng vặc như trong truyện nhưng cũng đủ tỏa làn ánh sáng mềm mại, nhẹ như tơ, mỏng như khói xuống mặt hồ, tạo lên màn nước bàng bạc, sáng lấp lóa. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng vỗ nước oàm oạp của mái chèo và tiếng cười trong trẻo của mấy đứa “trẻ” trên thuyền (là trừ tớ ra nhé). Đếm lại có đúng 6 mạng trên thuyền, chẳng may có “mệnh hệ” gì là vừa đủ 1 mâm, khỏi sợ lạc. Ku Hoàng có ý tưởng đi lòng vòng men theo bờ đi hết 1 vòng hồ (bé này thuộc loại có ý tưởng mơ màng gần bằng những suy nghĩ trong sáng chưa vướng bụi trần của nhóc VjtB – sau 2 vụ cafe, anh Thắng với tớ đưa ra kết luận rằng VjtB thuộc loại còn “nguyên sơ”, trong sáng như tờ giấy trắng chưa bị vẩy mực – nhưng mà cứ thử xem, nó mà ra trường đi làm khoảng 2 năm thì khéo còn đen tối hơn tớ bi giờ ý chứ - đời mà…). May mà bác Tèo bác ý không chiều nó, vẫn vững tay chèo ra đến giữa hồ rồi thả mặc “dòng đời xô đẩy”, con thuyền dập dềnh theo bóng nước. Được một lúc thì mấy đứa trên bờ gọi ời ời bắt về, cũng tạm no cảm giác lãng đãng du thuyền dưới trăng, bọn tớ về bờ - hiên ngang như anh hùng trở lại, oai phong, kiêu ngạo như làm được việc chả ai được làm, hớn hở như trẻ con được đi chơi xa, xụ xị như mắc lỗi đang tránh bị chịu phạt (vì bác chủ và cả đoàn xíu nữa thì tổng xỉ vả cả hội một trận vì cái tội liều lĩnh không tính đến hậu quả - may mà có bác Tèo vẫn là hot boy của đoàn từ đầu nên bàn dân vuốt mặt cũng phải chừa ra cái trứng cá, không dám mắng mỏ nhiều, cả đám thoát tội theo…).
Phương AFang dẫn đoàn, Mr Quang Tèo chặn chốt, gia đình Hải béo được phân công đi chính giữa cho khỏi bị “bệp bênh” (hihi…). Xế của tớ là anh bạn đồng nghiệp cùng cơ quan, yên tâm nhá - “chu đáo, tin cậy, 77 Hàng Hành (gần gần Hàng Đào thôi)”. Đoạn đường khởi đầu là chen chúc người xe ra khỏi thành phố, khói, bụi, xe tải và nắng chói chang… 2 anh em tớ đành thửa đôi kính đen to bự nhìn tuy hơi mafia một tí nhưng bảo vệ được đôi cửa sổ tâm hồn. Chặng nghỉ đầu tiên, cạnh vệ đường trước quán ăn nhỏ có cây trứng cá râm mát, mấy cô bé bán hàng bên kia đường thập thò nhòm ngó: “đoàn bên kia đường đi đâu mà lắm cờ thế nhỉ, không biết là đoàn gì…?” Tớ đẩy gọng kính, ra chiều hình sự: “dẫn đoàn đấy, đi “hoạt động xã hội”…” (hihi) rồi không giải thích gì thêm, nghiêm trọng xốc lại cái ba lô, hiên ngang sang đường, bỏ lại sau lưng mấy đôi mắt tròn mắt dẹt… Hehe, thì mỗi con xe của đoàn tớ đều được cắm một lá cờ đỏ phấp phới mà, mục đích chính là để nhận ra nhau, nhìn nhau mà đi, nhưng mà cuối cùng lại thu hút sự chú ý của dư luận. Lâu lắm rồi, kể từ ngày thấy mình hết trẻ đến nay(đấy là dùng từ giảm nhẹ chứ đúng ra phải là “từ lúc thấy mình già”) mới lại “dám” “gây sự chú ý nơi công cộng” như thế, thôi thì a dua theo bọn trẻ chút vậy! Lần nghỉ thứ 2, mũ bảo hiểm của tớ bị rơi bõm một phát xuống vũng nước, bác xế của tớ vớt lên, sau vài động tác “kiểm nghiệm”, trịnh trọng tuyên bố: “em yên tâm, có vẻ không có “chất thải độc hại”…” hix! Lần nghỉ thứ 3, tại một cua đường đèo khá thơ mộng: sau hơn 20p dành cho sự nghiệp tạo dáng từ dáng đứng bến tre, bến trúc, đến dáng bụi mía, bờ khoai, hết cười mỉm, cười nụ đến cười xòa cười hoa, cười toe toét, tạm thời dừng tác nghiệp, cả nhà mới sực nhớ ra Thành Vespa với em ves xanh nước biển mộng mơ vẫn chưa cán đích. Sau một hồi quy cán trách nhiệm cho Mr Tèo vì chốt đoàn mà toàn để mất đuôi, cả đoàn nhất trí đề cử AFang và VjtB cưỡi 2 con xe đỏ đi hộ tống em Vespa cập bến an toàn… Cuối cùng, trong không khí đón tiếp trang trọng, nồng nhiệt của cả đoàn, em Vespa đã ung dung, lả lướt xuất hiện, vừa đi vừa uống lavie, nhả khói như bác Tèo hút thuốc lào… Còn thời gian, cả đám kéo nhau lên tham quan đập thủy điện Sông Đà, thăm tượng đài Hồ Chủ Tịch. Đi tự túc, không có tổ chức bảo lãnh liên hệ nên bọn tớ chỉ vào được vòng ngoài công trình thôi, không được tham quan các tuốc bin, tổ máy bên trong. So với thủy điện Ialy, thủy điện Sơn La đang xây dựng thì công trình thủy điện Hòa Bình cũng không phải lớn lắm, nhưng nhìn tổng thể một công trình cũng phải thừa nhận sức người, sức của bỏ vào thật không nhỏ… Lên thăm tượng đài Bác Hồ, cách đó khoáng 1km, hình Bác đứng sừng sững, bàn tay phải mở ra, hướng xuống dưới, ánh mắt lại nhìn ngang, chếch sang hướng bên kia, thoạt nhìn có vẻ “khó hiểu” nhưng thực ra gắn với tích rằng: đi qua nơi đây, Bác chỉ xuống dòng sông mà rằng: “Con Sông Đà tuy hung dữ nhưng nếu biết khai thác, đây sẽ là một tiềm năng quý giá của nước nhà…”. (nghe giang hồ đồn thế…)
5h chiều, cả đoàn dừng xe trước bến Thung Nai. Một dãy khoảng 4,5 quán nhỏ, hàng hóa lèo tèo nằm ép sát chân núi… Một con đường độc đạo… Một bến tàu mênh mông như cửa biển… Du lịch ở đây thực ra chỉ dành cho đám khách bụi đi đổi gió, hưởng cái không khí của núi non,sông nước. Các địa danh được coi là điểm du lịch hầu như chỉ là những điểm sinh hoạt cộng đồng của mỗi vùng: chợ, đền, chùa,…. Gửi xe xong, cả đoàn đổ bộ lên một con tàu nhỏ, rẽ sóng ra đảo… Hồ nước này nằm trong quần thể hồ chứa nước thủy điện Hòa Bình. Không phải mùa lũ, lại chỉ là hồ chứa, được bao bọc bởi những dãy núi trùng điệp nên mặt hồ lặng sóng, khá yên ả. Ánh chiều tà rực rỡ, con tàu nhỏ bé trong nắng và nước. Cô bé con nhà chủ tàu trong sáng, thánh thiện như thiên thần…
Ở đây, mỗi nhà dân đóng tại một khu đất dựa lưng vào núi, sát mặt lòng hồ, lối đi duy nhất là đường thủy, vượt hồ vào đất liền, vừa sống vừa kinh doanh chỗ nghỉ cho du khách. Theo gợi ý của quân sư Mr Tèo, đoàn mình chọn thuê nhà nghỉ của một bác tên Tuy, chưa có “thương hiệu” như bên Cối Xay Gió. 2 căn nhà sàn, mỗi căn có sức chứa trung bình khoảng 30 người (tối thiểu tất nhiên bằng 0, tối đa thì vô cùng lắm…). Bữa tối, khá “sung túc” so với số tiền hạn hẹp, rượu uống thì vô biên, kiểu như “của nhà trồng được” vậy. Mâm mình, bác Du Tử còn mang theo một cút rượu thuốc ngâm gì đó… Cũng như mọi lần đi chơi, không có nhiệm vụ nên mình không uống. Tuy nhiên, để không làm mất hứng của mọi ng, em Kùn và mình nhanh tay thửa chai Lavie, cũng rót ra, nâng lên đặt xuống như ai. Làm thằng ku em VjtB nghe lời xúi bẩy của người nào đó (bít là ai rồi đó nha) sang mời mình, thấy bà chị làm hơi hết sạch bách cái ly nước trong veo, nó thất kinh hồn vía một đi không bén mảng quay sang mâm mình phát nào nữa (hehe)…. Giành được cái lều tốt, kín gió nhưng đoàn mình bị hụt mất bãi đất đẹp để đốt lửa trại. Nhưng được cái nữa là bên mình lại có dàn karaoke tuy hơi bị kém nịnh giọng nhưng nghêu ngao thì cũng tàm tạm. Chờ đến giờ G, cả đám bật mic, phát hiện được mấy giọng hát to, tay đàn khỏe – rocker Tèo này, giọng ca ẩm ướt của Thành ĐN này, ngọt ngào của Thái Thu Thủy này... Sau đó là tụ tập trên boong tàu mở hội thi … chim (nhắc đến chuyện này mới biết chưa phải cứ có mới biết à nha…hehe). 22h30, cả nhà rồng rắn kéo ra bãi cỏ sau nhà đốt lửa trại, thui con lơn xấu số. Nhờ bác Tuy chủ nhà, cả đoàn xử được chú lợn mường 17kg, mỡ màng, trắng trẻo (huhu, thương nó quá). Dựng bếp, đốt lửa xong thì phát sinh ra vấn đề là bãi cỏ khá rậm rạp, không có ghế, không thể trải bạt, mà cứ thế hạ bàn tọa xuống thì e lúc đứng lên, một số vị khách không mời có thể xâm nhập bất hợp pháp vào một số nơi. Chưa kể nguy cơ cái loại bò sát không chân có thể xuất hiện bất ngờ, tợp cho vài cái thì xong… Thế là cả đám quyết định chọn phương án tạm hoãn cái sự sung sướng rút về hậu cứ đợi bãi đất trên vắng bóng người thì lên nhậu nhẹt. Gia Cát Định hiến kế “giả hòa” lên giao lưu với nhóm bạn, chờ thời cơ cướp chính quyền. Nhóm bọn tớ thì lang thang lên “nằm tựa mạn thuyền”, ngắm trăng bàn chuyện chú Cuội. Trăng thanh gió mát (lạnh), sơn thủy hữu tình, thời khắc này mà lênh đênh giữa lòng hồ thì không còn gì thú vị bằng. Nói là làm, đám bọn tớ dò dẫm xuống cái thuyền nan nhỏ xíu âm mưu nhổ neo nhưng nhìn đi nhìn lại, chả ai có dáng cầm cái mái chèo cho ra hồn cả. Chả nhẽ lại cứ cố thủ trong cái thuyền bé tí tẹo đó, nghển cổ mà ngắm trăng thì thật chả phải thượng sách, bọn tớ lại lóc cóc chui ra, mò lên boong tàu lớn đếm sao, chờ đợi người hùng đến rước đi vãn cảnh. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, người hùng đến trong hình bóng của Mr Tèo. Cũng chả đứa nào biết bác ý có biết chèo thuyền không nhưng mà nhìn cái vẻ hùng dũng phi một bước lên thuyền, ngồi tõm một cái vào vị trí người lái đò, thế là cả đám bọn tớ tranh nhau phi xuống, cuống cuồng, vội vã tháo dây buộc, nhổ neo kẻo cái bọn chậm chân đang chạy rầm rập trên bờ nó nhảy lên nữa thì hết đi. Hồi hộp nhìn con thuyền dần chuyển động, chậm rãi rẽ nước ra xa. Trời đêm rằm, tuy trăng không được sáng vằng vặc như trong truyện nhưng cũng đủ tỏa làn ánh sáng mềm mại, nhẹ như tơ, mỏng như khói xuống mặt hồ, tạo lên màn nước bàng bạc, sáng lấp lóa. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng vỗ nước oàm oạp của mái chèo và tiếng cười trong trẻo của mấy đứa “trẻ” trên thuyền (là trừ tớ ra nhé). Đếm lại có đúng 6 mạng trên thuyền, chẳng may có “mệnh hệ” gì là vừa đủ 1 mâm, khỏi sợ lạc. Ku Hoàng có ý tưởng đi lòng vòng men theo bờ đi hết 1 vòng hồ (bé này thuộc loại có ý tưởng mơ màng gần bằng những suy nghĩ trong sáng chưa vướng bụi trần của nhóc VjtB – sau 2 vụ cafe, anh Thắng với tớ đưa ra kết luận rằng VjtB thuộc loại còn “nguyên sơ”, trong sáng như tờ giấy trắng chưa bị vẩy mực – nhưng mà cứ thử xem, nó mà ra trường đi làm khoảng 2 năm thì khéo còn đen tối hơn tớ bi giờ ý chứ - đời mà…). May mà bác Tèo bác ý không chiều nó, vẫn vững tay chèo ra đến giữa hồ rồi thả mặc “dòng đời xô đẩy”, con thuyền dập dềnh theo bóng nước. Được một lúc thì mấy đứa trên bờ gọi ời ời bắt về, cũng tạm no cảm giác lãng đãng du thuyền dưới trăng, bọn tớ về bờ - hiên ngang như anh hùng trở lại, oai phong, kiêu ngạo như làm được việc chả ai được làm, hớn hở như trẻ con được đi chơi xa, xụ xị như mắc lỗi đang tránh bị chịu phạt (vì bác chủ và cả đoàn xíu nữa thì tổng xỉ vả cả hội một trận vì cái tội liều lĩnh không tính đến hậu quả - may mà có bác Tèo vẫn là hot boy của đoàn từ đầu nên bàn dân vuốt mặt cũng phải chừa ra cái trứng cá, không dám mắng mỏ nhiều, cả đám thoát tội theo…).
Last edited: