What's new

[Chia sẻ] Thương quá Lào ơi!

“He he he… Sến còn hơn con hến luôn cha nội!!! Bữa nay buồn chuyện gia đình hả, đi bắt chuồn chuồn cho nó cắn rún chơi đi chứ sao sến chảy nước dzậy nè? Ack, ack, ack…”. Lâu lâu cho em ku nó xả xì-trét chút. Đời nhiều nhọc nhằn quá, mấy khi được vui hả ku! “Ừa, tao cũng thấy nó sến sền sến sện, sến pà-kố, sến nhớt nhợt hơn con ốc sên luôn… nhưng hổng hiểu sao, mỗi khi tao đặt chân trên đất Lào, tao lại có cảm giác đó!”.


“Cảm giác nào đại ca? Cảm giác lúc số 13 Keolakhone của Lào sút tung khung thành Malaysia hùng mạnh, lót đường đưa người anh Việt vào bán kết Sea Games 1997, để ngày hôm sau báo tương đầy cái tựa giựt gân “Thương quá Lào ơi!” mà giờ ông ăn ké, hay cảm giác ngay vài năm sau người anh Việt hể hả tặng người em Lào thương yêu ngút ngàn (!) một cần xé đầy 9 trái không thương tiếc,…? Đừng lên giọng là đá banh thì phải trung thực hết mình bla bla bla… nghe anh hai. Những chuyện “không nói ra mà ai cũng biết” ở cái nước Nam mình, anh hai mình đừng có tài lanh đi dạy khôn người khác, hổng êm đâu”.


“Thì tao có nói gì đâu! Cảm giác của tao hả, là cảm giác của lần đội Lào bị banh xác 9 trái đó, không phải của lần Lào giúp Việt Nam vô bán kết đâu, dù trận đó đi bão rồi nhậu với mầy suốt đêm đó, còn nhớ hông ku? Mỗi lần tao đặt chân đến đất Lào, là tao cứ có cảm giác nghèn nghẹn đó, hổng hiểu tại sao nữa!”


“Chèn đét ơi, lâu lắm mới thấy anh hai nói câu nghe được được. À, mà hình như tui thấy ông lâu lâu cũng trốn nhà qua bển. Có gì hay hông mà đi hoài dzậy? Mà sao cũng ít thấy ông tám về Lào ở đây? Hay thấy có nhiều người đi quá, ông hổng còn gì để nổ nữa nên tắt luôn cái đài Hậu Giang rồi?”. “Hổng phải, tại mấy lần tao đi dzìa, mấy cái thẻ nhớ nó hư ráo trọi, nên có nhớ cũng chỉ để trong lòng thôi. Ở đây, kể lể dài dòng mà hổng có hình minh họa nó chán lắm. Rồi lỡ rủi xui ai có hưỡn hưỡn hay có chút quan tâm đến Lào đọc vô thất vọng, thấy chán là tao có tội, là tao “phản bội” Lào thương mến rồi – dù không phải lần đầu! Giờ gom góp, chắt mót được mấy tấm hình, tao mới bắt đầu nè. Mầy dạo này hưỡn quá, “đi” Lào với tao hông?”


“Ô-kê cá trê chiên nước mắm gừng. Chẹp chẹp…! Đi thôi cha nội!”


***********************


Thương quá Lào ơi!



Tôi đi Lào, tưng tửng từng tưng…


P1101135.jpg

Khải Hoàn Môn Patuxai ngày nắng xanh và mây trằng vờn nhau (Vientiane).​


Lần thì lê thê lếch thếch mò đến Luang Prabang lúc 2g sáng, lót tót vô hiên chùa rải báo ra đánh một giấc tới sáng. Mấy con chó ở chùa đêm đó no say hay sợ tôi bắt, chất lên xe chở về xứ Việt hay sao mà chẳng sủa miếng nào. Lần thì đi ăn đám cưới, được bạn mời đàng hoàng từ 2 tháng trước, vui say tưng bừng,.. may mà chưa làm gì cô dâu (!?). Lần thì ghé thăm bạn, 2 vợ chồng nó đang chuẩn bị đi ăn cưới, kéo tôi đi luôn. Cái thằng đi bụi quần lủng đít áo hôi rình tôi cũng vác xác đi luôn (!). Lần thì đi ăn đám giỗ anh của ku bạn mới vừa quen trên xe 1 ngày trước đó. Đám giỗ ở Lào vui như Tết! Lần thì trên xe gặp bạn trẻ đi thăm bồ, bạn rủ về nhà bồ của bạn chơi vài ly Beer Lao. Sợ gì hổng chơi….


P1101141.jpg

That Luang thì vẫn vàng chói lộng lẫy dù nắng hay mưa (Vientiane).
(He he he, nhìn hình biết ngay là chưa mua vé vào trong, chụp ké từ bên ngoài).​


Ngày tôi mới đi Lào về, tôi thường lấy người Lào ra làm chuẩn so sánh khi bạn bè tôi hỏi về dân tình ở một nước khác. Thailand á, hiền thua Lào chút, nhưng cởi mở hơn. Cambodia á, chân chất như Lào, có vẻ hơi xa cách nhưng quen rồi thì rất thiệt tình,…bla bla bla… Vậy đó. Bây giờ, thói quen này gia giảm ít nhiều nhưng vẫn chưa phai phôi.


P4160051-1.jpg

Không thể không gặp và không thể quên màu áo rực sáng phố phường và những bước chân trần này khi đến Lào… (Luang Prabang).


P4160167.jpg

…và cả những cô gái Lào xinh ngoan này nữa! (Luang Prabang)​


Tôi đi Lào, những ngày đầu chưa quen nếp sống chậm của Lào PDR (Please Don’t Rush!!!), mà bây giờ đang thời thượng trên thế giới. Con đò James Bond tốc hành từ Luang Prabang đi Houixay bị thủng một lỗ á, dừng lại nghỉ một đêm ở Pak Beng á, tôi cứ nhảy dựng như con loi choi, còn mấy người bạn Lào cừ cười cười cõng đồ xuống đò. Rồi lúc tôi bình tâm lại đã thấy bạn ngồi chơi Beer Lao bên bến sông!!! Chuyến xe từ Salavan đi Pakse chỉ mấy chục km chạy từ sáng tới chiều chưa tới, tôi đứng lên ngồi xuống, nhảy lơm chơm mỗi khi xe dừng chợ này quán nọ, còn dân tình tỉnh queo, hớn hở mua xôi nếp ăn với thịt nướng thịt quay, lab… thơm điếc lỗ nhĩ.


PB160176-1.jpg

Ngày xanh nắng đẹp Vang Vieng…


P1121420.jpg

…và một ngày đông nắng quái làm chiều tím rịm, may mà Vang Vieng không có những đồi hoa sim!!! (Vang Vieng)


Còn bây giờ. Tôi có thể nằm ôm bia cả ngày trên phao dập dềnh xuôi dòng sông Vang Vieng, đòng đưa trên võng ngắm sông trôi mùa lũ miền Siphandon hay lang thang nơi Luang Prabang mơ màng ngái ngủ nhìn ngày đi đêm tới... Nhiều hôm nằm ngửa nhìn mây trôi lững thững rồi vướng víu vào những ngọn núi đá vôi xinh đẹp Vang Vieng, tôi cứ nghĩ “Hay mình đã vướng lại Lào rồi!”.


P4160534.jpg

Làm sao quên những ngày trốn nắng bên bờ Nam Mae Khong, Luang Prabang.
(Beer Lao á! Xưa quá là xa xưa rồi, giờ đã có bia mới. Mà cũng chẳng mới gì, tháng 4.2010 đã quất rồi.).


Thương quá Lào ơi!
 
Last edited:
Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 1

“He he he, ông đúng là nhiễm tính Laos PDR trầm trọng rồi! Làm gì mà lề mề dzữ dzậy cha nội. Rủ rê tui đi rồi quăng cục lơ bỏ tui giữa đường giữa xá vầy nè!”. “Ack ack ack… thì tao đang tập cho mầy “sống chậm” đó mà. Nhưng mà không sống chậm được nữa đâu mầy ơi, Laos PDR giờ đang thay đổi nhanh lắm. Tao vừa ghé Vientiane, trời ơi là tao buồn nẫu ruột chín gan! Bờ sông Mekong giữa phố êm đềm ngày xưa giờ đã banh chành. Những triền cỏ xanh mướt, những bụi cây rậm ven sông chíu chít tiếng chim… giờ đã được thay bằng bờ kè betong hoành tráng nhưng thô kệch và xám xịt nham nhở. Tao lại thấy nghèn nghẹn làm sao! Nhất là những quán lộng gió ven sông mà lần nào đến Vientiane tao cũng lê la cả ngày ngồi nhấm nháp Beer Lao ngắm sông trôi như đời mình… giờ cũng không còn…”.


“Buồn quá vậy anh hai! Vậy thôi mình đi đi!”


***


Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 1


Tôi đến Vang Vieng không chỉ một lần. Mỗi lần vào những mùa khác nhau và Vang Vieng đẹp theo từng mùa. Hôm nay, tôi đến Vang Vieng đang ngày thu nắng mơ.



PB160159.jpg


PB160160-1.jpg

Vang Vieng, dòng Nam Song những ngày thu mơ, mây vương đỉnh núi, nằng vàng sông xanh…​


Nằm bên bờ sông Nam Song, cách Vientiane chỉ 156km, Vang Vieng là thiên đường du lịch, nhất là với những kẻ ít tiền nhưng muốn tim kiếm thiên đường!!! Lần đầu tôi đi Lào, vì vội vã đến Luang Prabang vui ngày Pimai, trên chiếc xe chậm rãi bò ngang Vang Vieng tôi ngẩn ngơ nhìn những dãy núi đá vôi xinh đẹp quẩn quanh đám mây trắng ôm ấp vuốt ve, tôi thầm hứa là nhất định sẽ quay lại “sống” ở đó vài ngày. Nhưng lần đầu ghé Vang Vieng tôi cũng không thể ở lâu được nơi miền đất đẹp đó. Vội vã chia tay Vang Vieng, chạy hộc tốc về Hà Giang, đến điểm hẹn với bạn bè cho một chuyến đi đã chuẩn bị chung từ hơn nửa năm trước. Cuối cùng chỉ có mình tôi đến đúng giờ, và 1 người bạn khác đến trễ, sau khi tôi đã bỏ đi. Chỉ vậy thôi – và đó cũng là lý do về sau tôi hầu như chỉ thích lang thang một mình, để khỏi phải nuối tiếc rời đi miền đất vừa chớm yêu, không phải vội vã, khỏi phải đợi chờ… Nhưng tôi đã để Vang Vieng đợi chờ, vì đến mấy năm sau tôi mới quay lại, dù tôi đã về lại Lào, nhiều lần, sau đó. May mà Vang Vieng chưa nhiều thay đổi dù…


PB160223-1.jpg

Nắng đã bỏ dòng sông nhưng còn luyến tiếc ấp ôm lũ lau lơi lả!​


Những ngọn núi đá vôi đa hình lắm dạng luôn đem lại vẻ đẹp cho miền đất cưu mang nó, từ Hạ Long lộng lẫy, Ninh Bình đất thiêng đến Quế Lâm lung linh… và Vang Vieng nên thơ. Phải nói thêm là cũng nhờ con sông Song điểm thêm chút phấn, dồi thêm chút son làm Vang Vieng thêm chút duyên nồng.


PB160231-1.jpg

Những cầu tre duyên Vang Vieng.​


Con sông chạy giữa những núi đồi và giữa phố phường trong xanh đẹp hơn vào mùa thu, mùa có những chiếc cầu tre vắt vẻo bắt qua sông, nơi bên kia bờ vắng thôn xóm thanh bình hứa hẹn những ngày vui Vang Vieng.


...
 
Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 2

Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 2


“Vô trách nhiệm vừa phải thôi nghen anh hai. Mở cái topic, gõ được mấy chữ rồi im thin thít lặn mất tiêu, kêu không nghe, gọi không dạ luôn. Làm dzị là hổng được, là phụ lòng của đất Lào, của người Lào mà ông vừa mới vỗ ngực la làng “Thương quá, thương quá…”. Thở dài, nó lại xuống xề “Số phận cái topic này chắc cũng y như anh số 13 Keolakhone của đội tuyển Lào ngày xưa quá! Giờ chắc câu “Thương quá Lào ơi” chắc để thằng tui nói chứ anh hai đừng nói nữa nghen! Sao mà rầu quá!”, rồi thở dài thậm thượt đầy thương cảm.


“Thiệt là đau lòng quá đi thôi! Tao nghe mầy nói rầu nẫu gan thúi ruột! Dạ, em biết lỗi rồi! Em sửa liền!”


---------------------


Vang Vieng những ngày nắng thu mơ đẹp mơ màng, một phần cũng vì những chiếc cầu tre lắt lẻo duyên dáng bắt qua sông Nam Song mùa này xanh ngắt. Những chiếc cầu mong manh chỉ có trong mùa nước cạn này như một nét duyên thêm cho Vang Vieng vốn đã đẹp.


PB160152-1.jpg



PB160159-1.jpg

Chiếc cầu tre mỗi sáng em vui đến trường, khi nắng vàng mới qua bên kia sông…


PB160164-1.jpg

…trong lúc gần bên dưới, khúc sông kia vẫn ngái ngủ trong bóng núi, trong sương sớm lững lờ


Đến Vang Vieng mà không qua Nam Song, không ngắm những chiếc cầu mong manh lúc trưa vàng, chiều xanh hay hoàng hôn tím, xem như là chưa đến Vang Vieng vậy. Nên tôi chia sẻ những khoảnh khắc bên những chiếc cầu của Vang Vieng ngày nắng thu mơ nhé. Còn những chiếc cầu Vang Vieng ngày xuân mưa tôi sẽ chia sẻ đến các bạn một dịp khác.


PB160177-2.jpg

Mềm mại vắt trên sông trưa xanh ngắt…


PB160242-1.jpg



PB150125-1.jpg

… nét duyên tô điểm cho hoàng hôn hồng…

PB160240-1.jpg

…rồi tan vào sông đêm.


Tôi yêu những cây cầu mong manh Vang Vieng ngay từ cái nhìn đầu tiên!

(tbc.)
 
Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 3

Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 3


“Cộng hòa Tây balo” Vang Vieng hàng năm đón lượng khách nhiều hơn cư dân bản địa gấp nhiều. Vang Vieng cũng là một mô hình du lịch mà các địa phương khác như Siphandon,… đang vừa học hỏi để phát triển du lịch, vừa biết để hạn chế những gì thái quá. Một trong những thứ “thái quá” cần tránh đó là việc sử dụng các chất gây nghiện/kích thích hơi quá dễ dàng ở đây.


Không ít lần tôi thấy các bạn Tây ngật ngưỡng trên đường cái lúc tôi đi đón bình minh. Cũng như ngay ở trong nhà nghỉ tôi trọ, mở cửa toilet (chung) hết hồn khi thấy một bạn đang phê lê tê trong đó… Không lộ liễu như ở Thamel, Kathmandu, Toba Lake, Sumatra hay vài nơi khác, khi bạn luôn được hỏi “what do you want?” mỗi mười bước chân trên đường, hay trong thực đơn luôn có các món kèm chữ “happy”, đại loại “happy cocktail, happy omelette,…” nơi có thêm chút cỏ pha vào món bạn dùng… nhưng ở Vang Vieng việc mua bán, sử dụng các thứ dẫn bạn đến “way to the moon”/ “đường lên trăng” (cách các bạn gọi) cũng rất dễ dàng. Nhưng mọi việc cũng tùy ở mình thôi!


P1131465-1.jpg



P1111219-1.jpg

“Đường lên trăng” của tôi là những chiều ra triền sông cùng Beer Lao, nhìn chiều đi, đêm xuống
… hạnh phúc dù cô đơn như ngọn đèn vàng lẻ loi kia


Với tôi, đường lên trăng chỉ là một buổi chiều ra dòng Nam Song, bỏ theo vài chai Beer Lao lạnh ngắt trong balo ngồi trên triền sông, hay vào một quán tranh đìu hiu chiều muộn. Nhìn chiều đi, đêm tới trên dòng sông lững lờ, trên những chiếc cầu mong manh ban ngày tấp nập giờ chợt có lúc vắng hắt hiu,… là tôi “đã lên trăng” tự thưở nào rồi.


P1121427-1.jpg



P1121429-1.jpg

…và “đường lên trăng” cũng là những sắc màu huyền ảo của hoàng hôn Nam Song.


Nên tôi yêu Vang Viêng, yêu những cây cầu ngang qua dòng Nam Song, từ cái nhìn đầu tiên & mãi đến giờ.


(tbc.)
 
Last edited:
Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 4

Vang Vieng ngày thu nắng mơ – 4


Nhưng Vang Vieng không chỉ có những cây cầu xinh bắt qua dòng Nam Song, dù “kể” về Vang Vieng thật khó. Vì du khách đến Vang Vieng chỉ để tận hưởng cuộc sống chứ danh lam không có, còn thắng cảnh thì chỉ là dãy núi đá vôi ôm dòng Nam Song.


Chỉ vậy thôi thì Vang Vieng không thể trở thành Cộng hòa Tây balo được, phần còn lại lôi cuốn khách du là những dịch vụ nhạy bén lạ kỳ của những người dân Lào thường bị “tai tiếng” là lười (!?). Bên cạnh cuộc sống hiền hòa, của những người dân hiền hòa nơi đây.


PB160176-1.jpg

Những núi đá vôi ôm dòng Nam Song, Vang Vieng chỉ có vậy thôi (!).


Chỉ có dãy núi đá vôi & con sông, nhưng có rất nhiều dịch vụ du lịch cho bạn chọn. Một tour trong ngày chỉ 8-10$, dao động theo số khách, bạn sẽ có một ngày, đã bao gồm cả nước uống và bữa trưa, vừa trekking, vừa caving (thăm các hang động), vừa thăm viếng các bản làng dân tộc vừa thú vị nhất là tubing – nằm trên phao thả trôi từ thượng lưu về lại Vang Viêng. Đơn giản vậy, thu hút du khách vậy sao ở nhiều nơi phong cảnh gần giống vậy, hay đẹp hơn vậy vẫn chưa làm được.


Hay một tour thú vị khác là kayaking từ Vang Vieng về đến Vientiane. Thật ra là chỉ kayaking một đoạn thôi, đến khúc sông nước chảy xiết thì lục tục kéo nhau lên xe chở về thủ đô bé xinh của Lào.


Hay những tham gia các tour homestay về những bản làng người Lào hiền lành, để chiều tối giữa rừng hoang vu ngồi bên bếp ấm nâng ly Lào Láo mềm môi, nhai miếng khô trâu cay cay thơm ngọt, thấy lâng lâng ngỡ mình là “con Ngọc Hoàng”!.


Hay một chiều xanh, leo lên khinh khí cầu bay qua Nam Song, bay qua Vang Vieng để thu vào tầm mắt cảnh sông núi hữu tình. Để những người ít tiền bên dưới chụp hình chiếc khinh khí cầu bay qua Nam Song, làm Vang Vieng càng đẹp hơn.


PB160202-1.jpg



P1121330-1.jpg



P1121339-1.jpg

Còn những cánh đồng, những khúc sông, kể cả chiếc khinh khí cầu này thì đâu cũng chẳng có!


Hay những ngày vui leo lên lưng voi lội suối trèo đèo đi vào nhựng nơi dấu chân người còn hiếm. Hay chỉ với 40.000 kip có thể thuê xe gắn máy chạy lơn tơn một ngày dài núi đồi sông suối. Hay chỉ đến Vang Vieng để thuê những túp lều tranh bé bé xinh xinh ngay bên kia dòng Nam Song chỉ với 10.000-15.000kip/ngày, chỉ để đòng đưa chiếc võng nằm đọc sách chờ ngày đi qua, mùa đi qua, hay nhấm nháp những chai Beer Lao ngọt lạnh để thấy sông ngừng chảy và đời mình trôi….


Hay đến Vang Vieng chỉ để ghé nhà người bạn vừa quen trên chuyến xe cọc cạch, để cùng nhau nâng chén mềm môi với những cô gái, chàng trai Lào hiền lành mến khách, tưởng như bạn thân mấy chục năm mới gặp lại, dù trước đó vài mươi phút còn chưa gặp nhau bao giờ…


Hay…. Hay…


Làm sao tôi có thể kể hết những điều thú vị ở Vang Vieng, vì dù đã vài lần ghé ngang, tôi vẫn là khách lạ.


P1121277-1.jpg

Ngày nào, mình sẽ trở lại Vang Vieng những ngày xuân mưa nhé!


Chia tay Vang Vieng ngày nắng thu mơ, tôi sẽ quay lại Vang Vieng những ngày xuân mưa thú vị khác, bạn nhé!
 
Tôi, Wat Phou & những cơn mưa – 1.

Tôi, Wat Phou & những cơn mưa – 1.


Vì, tôi có duyên với những cơn mưa Wat Phou.


Tôi đi Wat Phou 3 lần. Lần đầu, tháng 8, mưa rơi, ừ thì đang là mùa mưa.


Lần thứ 2, cuối tháng 9, Sài Gòn đã hanh hao, Wat Phou vẫn mưa rơi trắng trời, chắc là bão rớt.


Lần thứ 3, tháng 3, Sài Gòn nắng nung người. Không mưa trắng trời nhưng Wat Phou giăng giăng tơ trời, dù đêm qua Pakse trăng sao vời vợi.


Nên, tôi nghĩ rằng tôi có duyên với những cơn mưa nơi đền cổ này.


DSCN6680-1.jpg

DSCN6682-1.jpg



Sáng tháng 3 mây mù mưa giăng trên đường đến Wat Phou
& cả lúc đến dưới chân ngọn Phu Kao, che mất “linga” của Phu Kao.


Nhưng, cũng may, trời thương cho kẻ lòng thành. Nên những sợi tơ trời bỗng ngừng giăng, đám mây xám rủ nhau đi về bên kia núi, trả lời cho tôi một Wat Phou rực rỡ trong nắng xuân ngời.


Rực rỡ thêm bởi những con đường lừng thơm sứ trắng, những dốc xám đá xưa bỗng được điểm tô bởi bóng cà sa vàng đỏ, làm con đường lên Wat Phou bỗng đẹp lạ lùng.


DSCN6838-1.jpg

DSCN6810-1.jpg



Rồi nắng về, trả lại một Wat Phou rạng ngời, đẹp từ con đường, đến những đền xưa…


Để tôi càng yêu thêm những Wat Phou mưa lạnh…


(tbc.)
 
Em nghĩ có lẽ Bác đi 12 lần trở lên. Mỗi tháng biết đâu lại có một mùa khác biệt rồi sau đó quay lại vì sự thay đổi của thời gian. Trông những tập tiếp theo của Bác.
 
Tôi, Wat Phou & những cơn mưa – 2.

@jinnyngungoc, mddr không những muốn đi 12 lần, mà cả 24, 36 lần luôn, nhưng phải để dành tiền đi mấy chỗ khác nữa!

--------------------------


Tôi, Wat Phou & những cơn mưa – 2.



Wat Phou, ngôi đền có từ thế kỷ thứ 5, có thể gọi là xưa nhất trong các kiến trúc Khmer / Angkor. Tuy những gì còn lại bây giờ chủ yếu từ thế kỷ 11, 12 nhưng người ta đã tìm thấy nhiều di tích niên đại từ thế kỷ 15.


Nằm trên Xa lộ Angkor, chạy vắt qua 3 quốc gia, Wat Phou nằm giữa các di tích Angkor của Phimai, Phnom Rung Thái Lan, nối với Prasat Preah Vihear, Koh Ker và Angkor Siemreap. Nên nhiều người hỏi tôi sao đi Wat Phou hoài vậy, vì theo nhiều người, một khi đã đến Angkor Siemreap rồi thì những ngôi đền kiến trúc Angkor khác đều không hay đẹp bằng. Tôi thường im lặng & trả lời bằng việc quay lại Wat Phou, không chỉ một lần và hy vọng sẽ còn nhiều lần hơn nữa.


DSCN6851-1.jpg

Đường lên Wat Phou…


DSCN6708-1.jpg

..nhìn xuống…


DSCN6722-1.jpg

… nhìn kỹ, con đường đá võng sâu vết thời gian


Wat Phou, về địa lý miền đất này cũng chao đảo qua nhiều dân tộc. Từng là đất của người Khmer, một thời trong tay người Chiêm Thành, rồi sau đó thuộc về tiểu quốc Champasak, tách ra từ thế kỷ 17, & chỉ sáp nhập lại vào Lan Xang / Lào vào thế kỷ 20 này. Do vậy, kiến trúc ngôi đền, những pho tượng, phù điêu… cũng trải qua nhiều giai đoạn. Từ buổi đầu xây dựng để thờ phụng thần Shiva & các vị thần Ấn giáo, Wat Phou dần dần được chuyển thành ngôi chùa Phật, thờ phụng Phật & các vị Bồ Tát.


DSCN6833-1.jpg

Một ngôi đền phụ, đá xưa và sứ trắng.


DSCN6751-1.jpg

Gian chánh điện của Wat Phou


Đây là một điểm rất duyên của Wat Phou.


(tbc.)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,177
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top