What's new

Tôi đã đến Langbiang huyền thoại

[B]Nằm ở độ cao 2.169 m so với mặt biển, Langbiang ẩn chứa trong mình truyền thuyết về một tình yêu say đắm, vượt ra ngoài lễ giáo phong kiến. Langbiang còn được ví như "nóc nhà" của Cao nguyên Lâm Viên, nóc nhà Đà Lạt, là chốn lý tưởng để du khách tận hưởng những cảm xúc bồng bềnh, là nơi mà bao lữ khách khát khao chinh phục, khám phá những bất ngờ và thoả thú phiêu lưu, tang bồng…[/B]

SaiGn-Lt501.jpg


thuyết, huyền thoại... Huyền thoại về núi Langbiang từ lâu trở thành "nơi không thể không đến" của bao lữ khách khi đặt chân đến vùng đất cao nguyên này. Vẻ đẹp, sức hấp dẫn và bí ẩn của Langbiang luôn mang đến cho du khách sự ngạc nhiên, tiếp đó là ham thích phiêu lưu, mạo hiểm "tìm đường" chinh phục...
SaiGn-Lt505.jpg
[/IMG]

Nhìn từ đỉnh Langbiang xuống thung lũng

Huyền thoại... núi

Câu chuyện tình về chàng K'lang (người dân tộc Lát) và người con gái tên Hơbiang (người dân tộc Chil) đã làm xúc động bao du khách khi đến đây. Nhà K'lang và Hơbiang đều ở dưới chân núi, họ tình cờ gặp nhau trong một lần lên rừng đi hái quả. Hơbiang cùng dân làng của mình gặp nạn và chàng K'lang đã dũng cảm cứu nàng thoát khỏi đàn sói hung dữ. Một lần gặp gỡ nhưng cả hai người đã cảm mến, rồi họ đem lòng yêu nhau. Nhưng do lời nguyền giữa 2 dòng tộc mà Hơbiang không thể lấy K’lang làm chồng. Vượt qua tục lệ khắt khe và lễ giáo phong kiến của 2 bộ tộc, hai người vẫn quyết tâm đến với nhau. Họ trở thành chồng vợ rồi bỏ đến một nơi trên đỉnh núi cao ngất để sinh sống. Khi Hơbiang bị bệnh, K'lang tìm mọi cách để chữa nhưng không khỏi. Chàng đành quay về báo cho buôn làng để tìm cách cứu nàng. Kết thúc câu chuyện, Hơbiang bị chết do nàng đỡ mũi tên có tẩm thuốc độc của buôn làng nhắm bắn K'lang. Đau buồn khôn xiết, K'lang đã khóc rất nhiều, nước mắt chàng tuôn thành suối lớn, ngày nay gọi là Dankia (Suối Vàng). Sau cái chết của hai người, cha của Biang đã rất hối hận, đứng ra nhận việc thống nhất các bộ tộc thành một dân tộc có tên là K'ho. Từ đó các đôi nam nữ trong làng dễ dàng đến với nhau. Ngọn núi cao ở làng La Ngư Thượng, nơi chàng K'lang và nàng Hơbiang chết lúc bấy giờ được đặt lên là Langbiang - tên ghép của đôi trai gái, để tưởng nhớ đến hai người và tình yêu thuỷ chung của họ.

SaiGn-Lt532.jpg
[/IMG]
Tượng chàng K'lang và nàng Hơbiang trên đỉnh Langbiang

SaiGn-Lt536.jpg
[/IMG]
con đường vắng không một bóng người

Bon lên Langbiang bằng xe jeep

Con đường dẫn lên núi tuyệt đẹp, quanh co nhiều đoạn cua khủy tay áo, hai bên là rừng thông ngút ngàn

Lên đỉnh là 1 mặt bằng rộng bằng phẳng, có kính viễn vọng để có thể nhìn về Đà Lạt. Những ngày trời quang mây, bằng kính viễn vọng có thể nhìn thấy bờ biển Ninh Thuận, Phan Rang

Trên đỉnh Langbiang
SaiGn-Lt513.jpg
[/IMG]

Nơi trời đât giao hòa

Lên đến nơi vắng tanh chỉ có mấy đứa trong nhóm, cái nắng chang chang như rưới thêm sự cô đơn ngút ngàn của cảnh vật, cảnh thì đẹp thật đấy nhưng con người sao mà nghèo quá đỗi. Ban đầu Bon tưởng chẳng có ai cả, hóa ra về sau nhìn thấy mấy người dân tộc, họ đội cái năng chang chang nhễ nhại ấy để ngồi chờ du khách, mà họ cũng có kiếm đựơc tiền gì đâu, dưới những gốc cây, vài người phụ nữ nằm cuốn mình trong những bộ quần áo cũ như rẻ và ru dịu những mệt nhọc bằng giấc ngủ trưa. Một em bé Tây Nguyên nhỏ xíu đen bóng dưới cái nắng cao nguyên theo mẹ lên làm cỏ, thương quá đi thôi. Bon bỗng trạnh lòng, dù sao thì mình vẫn còn sung sướng hơn nhiều người, mình đi lên đi xuống có xe đưa rước, đường dốc cao đến thế mà họ thì sáng leo lên, tối lại trèo xuống, phơi nắng chang chang cả ngày trên đó, chẳng biết kiếm được bao nhiêu tiền, lúc trở về rồi lòng vẫn vấn vương, thương cái lam lũ vất vả của họ, thương sao cái cam chịu và sự nghèo đói của họ, thương biết bao nhiêu, về đến Hà Nội rồi mà trong lòng vẫn còn thương mỗi khi nhớ lại – người phụ nữ tây nguyên mặt bóng nắng ngồi hiền trên đỉnh Langbiang

SaiGn-Lt526.jpg
[/IMG]
Một em bé Tây Nguyên theo mẹ đi làm cỏ trên đỉnh núi

Bon
 
Last edited:
Em copy bài viết của em vào đây, cái đoạn màu mè trong bài là em viết đỉnh Liang Bian ạ. Em phải post cả bài thì mọi người mới hiểu cái đoạn đấy, mọi người chịu khó đọc cả bài vậy. Hơi riêng tư 1 chút vì em viết trên Blog.

Em sẽ đền công đọc của mọi người bằng ảnh đường lên và đỉnh Liang Bian vào post sau.

_____________​


Đà Lạt nhớ

Thời tiết thế này tự dưng nhớ Đà Lạt quá. Nơi ấy, tôi đã đến nhiều lần. Lần nào cũng sâu đậm cả.

Những lần Đà Lạt của tôi, trời không xanh thắm mà lại luôn màu xám lạnh, thỉnh thoảng còn mưa liu riu. Tôi nhớ những con đường nhỏ quanh co đèo dốc. Những hàng thông vi vút và những ngôi biệt thự cổ với một vẻ đẹp tiêu điều. Đà Lạt của tôi là một vòng ôm bên hồ Than Thở gió thốc, một người đã cởi áo khoác để phủ ấm đôi vai tôi.

Đà Lạt của tôi còn là hàng ngàn bậc đá. Nhớ biết bao những bậc đá mưa trơn in từng dấu chân một người cõng người yêu trên lưng. Đà Lạt của tôi còn là những quán cà phê nhỏ, những chiếc ghế gỗ để mộc đơn sơ và giọng tôi xa vắng trong tiếng guitar của người tôi thương mến.

Đà Lạt, đó là bồ công anh vàng rực dọc đường. Là baby trắng li ti. Là hoa hồng và nước ấm trong một đêm chân tôi lạnh buốt. Là hoa phượng tím, là lan tiêu, là cát đằng và hàng bao nhiêu loại hoa khác tôi không thể nhớ tên nhưng in sâu vào trí nhớ tôi với những màu sắc rực rỡ nhất.

Có lẽ Đà Lạt của tôi còn là đỉnh Liangbian 2.169m so với mực nước biển. Tôi đã trèo lên trên đỉnh và hơn một lần gần như lạc đường khi vượt qua những đám cây bụi rậm rì, những đồi thông cháy dở, những con đường hoang vu mà không có bất cứ sự chỉ dẫn hoặc tiền trạm nào. Đà Lạt kiểu ấy thì liều quá, tôi chẳng khuyến khích ai làm theo như vậy. Chỉ muốn nói rằng trên đỉnh núi đó có một loài trúc cỏ ( tôi gọi như vậy, đó là loại trúc rất nhỏ, chỉ như một loại cỏ, thân to hơn cái tăm một chút, cao khoảng 20cm-50cm) và ánh sáng bị khuyếch tán một cách kỳ lạ. Ai muốn chụp ảnh nhớ mang ống kính lọc sáng.

Đà Lạt trong ký ức tôi mang hình hài một căn nhà nhỏ, có người bạn và mẹ bạn đã đãi tôi bữa cơm đạm bạc và tiếng nhạc Vũ Thành An. Người bạn ấy được một người bạn khác gửi gắm giúp đỡ khi tôi vào Đà Lạt một mình. Bạn ấy đưa tôi đi ăn cái loại bánh gì người ta quấy trứng với thịt và những cái gì đó, đổ vào một loạt những cái lỗ tròn bằng trôn bát khoét trên đá (hoặc bằng gang thiếc gì tôi không nhớ rõ). Bạn ấy nhất định đưa tôi về nhà ăn cơm một bữa, và mẹ bạn đã cố gắng làm những món mà bà cho là ngon nhất trong khả năng của mình để đãi tôi. Lúc ấy tôi mới hiểu rằng bữa ăn thịnh soạn nhất không phải là ê hề những món sơn hào hải vị, nó còn là một bữa cơm đạm bạc nhưng rất nhiều yêu mến của người nấu. Bây giờ nghe nói người bạn ấy đã ở trời Tây và đã định cư ở đó, nhưng chắc mẹ bạn vẫn ở ngôi nhà nhỏ dưới con dốc và vẫn làm vườn.

Có lẽ Đà Lạt của tôi là một buổi sáng mùa xuân và một cốc cà phê rất dở ở cà phê Tùng. Rất dở vì tôi ngồi im trong vòng vây khói thuốc (tôi ghét thuốc lá) nghe giọng Khánh Ly rất não tình. Thậm chí cả cuộc gặp nhiếp ảnh khùng nổi tiếng của vùng đất ấy cũng không cứu vãn được cái dở của cà phê. Nhưng thôi, đôi khi người ta vào quán không phải vì cà phê ngon mà vì có người đi cùng, ngồi cạnh.

Đà Lạt của tôi, là một loạt những giọng nói không thể biết là Nam hay Bắc. Chỉ biết rằng là lạ, ngồ ngộ. Sau này, tôi đã rất thân quen với một giọng nói có âm điệu như vậy, nhưng giọng nói đó lại hộ khẩu Sài Gòn. Một người bạn của tôi nói rằng đó là giọng của người Bắc 54.

Bây giờ trời se se lạnh, giá lại được ai đó cõng trên những bậc đá hoặc cùng nhau mải miết đi hết những con đường quanh co trên thành phố nhỏ ấy. Giá được ôm bên hồ, giá được cùng nhau ăn bát canh rau bó xôi. Giá lúc trời mưa và gió lạnh có một yêu dấu nắm chặt tay. Chỉ cần họ nắm tay tôi trong gió lạnh thôi, không cần phải nói: anh sẽ yêu em đến lúc chết. Vì tôi sợ những câu nói lặp lại và những điều lặp lại. Tôi cần họ bên cạnh chứ không cần nói yêu tôi đến lúc chết rồi một sớm nào đó họ để lại tôi 1 mình, họ nắm tay thần chết ra đi, vĩnh viễn không quay trở lại, như một thương mến cũ.

Ôi Đà Lạt, nơi ấy là những ngày hoa mộng. Liệu có một ngày nào đó tôi quay lại với những yêu thương nồng nàn và tiếp tục dệt thêm những hoa gấm đời mình?

Liệu có ngày như vậy không?
 
Những hình ảnh dưới đây (chụp bằng PS các bác nhé :">) là một phần rất nhỏ trong chuyến đi khá điên rồ bằng xe máy từ SG lên Tây Nguyên của tôi (SG-Đắc Lak- Hồ Lak - Đà Lạt - Madagui - SG) trong dịp tết năm kia. Bắt đầu đi từ SG vào mùng 2 tết.


Tôi đến Đà Lạt vào ban đêm. Không kịp chụp cái gì vì trời mưa và lạnh. Sáng sớm hôm sau ăn sáng, tôi ngồi và nhìn thấy ô cửa dễ thương này.
IMG_3625.jpg


Ăn xong tôi phi thẳng đến đây.
IMG_3631.jpg


Tôi gửi xe và bắt đầu đi bộ. Đi một đoạn, tôi thấy chỗ này.
IMG_3646.jpg


Lại gần, à, hóa ra đây là Thung lũng Trăm năm.
IMG_3644.jpg


Đường từ Thung lũng trăm năm đi lên khá đẹp. Một con đường trải nhựa, chạy quanh co và thông vi vút hai bên.
IMG_3660.jpg
 
Last edited:
Đây là đỉnh của cốt 1900m thôi, đi bằng xe jeep. Còn đỉnh chính cao hơn 2000m thì là đỉnh khác. Mình đã từng đi bộ toàn bộ từ bãi gửi xe lên đỉnh trên 2000m rồi. Phải luồn rừng cơ, không có đường nhựa lên đỉnh đâu.

:D Bạn Cáo nói đúng rồi, nhiều chỗ phải đi đường mòn trơn trợt, bám dây leo mà lên cơ. Nói chung đi mà còn thấy cây thông thì ....... chưa phải đỉnh Liang Biang :D
 
Nhìn xuống phía dưới thung lũng, có đám ngựa nhàn nhã gặm cỏ.
IMG_3640.jpg


Trên nền trời xanh thẳm là một chiếc dù lượn. Nghe nói nơi đây có một vận động viên nhảy dù thế giới đã bị gió mạnh làm mất phương hướng và đã chết rất thương tâm.
IMG_3653.jpg


Bên đường dã quỳ tháng giêng chỉ còn là những xác khô.
IMG_3647.jpg


Tôi đi mãi trên con đường này, đầy nắng.
IMG_3650.jpg


Tôi đi xuyên qua những ngọn đồi.
IMG_3639.jpg


Xuyên qua khu rừng thông cháy dở.
IMG_3687.jpg


Mùi nhựa thông quyện vào gió thơm hăng hắc. Tôi cứ tự hỏi, nếu không bị đốt cháy, bao nhiêu gốc thông sẽ cho hổ phách vào tầm trăm năm nữa?

IMG_3673.jpg
 
Rồi cũng phải đến chỗ này. Nếu ai từng leo lên đỉnh 2.169m sẽ không bao giờ quên 2 cái biển này. Tôi đến đây, đứng nhìn con đường nhựa thỉnh thoảng có xe jeep lượn cái vèo lên, rồi quay sang hướng khác nhìn con đường mòn nhỏ tí. Chỗ này, nếu không quyết tâm, sẽ rất dễ làm người ta nản lòng.
IMG_3682.jpg


Dù rất mệt vì trời nắng và mỏi chân, tôi không nản lòng. Nhưng tôi khá là sợ vì tôi không biết gì về đỉnh 2.169m cả. Thậm chí tôi còn chưa kịp tra trên internet về cách đi đứng ra sao, mang theo gì và đi vào lúc nào trong ngày thì tiện nhất. Sau này tôi mới biết là để lên được đỉnh này, người ta thường đi thành từng nhóm để có gì còn giúp đỡ nhau. Và một điều quan trọng là những nhóm ấy thường thuê người mang đồ theo hoặc thuê người đi tiền trạm. Tôi không biết gì về những chuyện ấy. Lúc đó tôi nghĩ rằng, cứ đi, ắt đến.

Không hiểu sao tôi đi khá nhanh so với người bình thường. Tôi vượt qua được khoảng 4 đám đi cùng đường. Đi một đoạn thì tôi nhìn thấy 2 bạn trẻ này. Thỉnh thoảng người nam cõng người nữ qua những đoạn đường lổn nhổn đất đá và cây bụi. Ai bảo gái chân ngắn thì không được yêu chiều nào, sai bét. Chân tôi ít nhất là dài gần gấp rưỡi bạn gái kia nhưng tôi có được ai cõng đâu. Tôi biết GATO là một tật xấu mà gái nào cũng có, thế nên trong hoàn cảnh này tôi có GATO cũng là bình thường thôi. Trông người lại ngẫm đến ta. Tê tái phết. :(
P1170669.jpg


Tôi đi qua nhưng lùm cây rậm rạp. Đôi lúc phân vân đứng lại không biết nên đi đường nào vì trước mặt hiện ra 2 hoặc 3 nhánh đường. Lúc đó, tôi nhìn xuống chân, thấy nhánh đường nào cỏ mới chết và bên còn lại mép đường cỏ vẫn xanh thì tôi đi bên cỏ chết. Hoặc cùng lắm, tôi đi theo hướng mà tôi nghĩ đúng đường. Buồn cười nhỉ, và liều nữa. Thời hiện đại này mà cứ sử dụng bản năng như người nguyên thủy. Sau này về nghĩ lại, vẫn rợn người.

Đây là con đường đi lên đỉnh. Ai muốn đi nhớ chọn ngày nắng. Đi ngày mưa thì tèo đấy. Muỗi, vắt, bùn đất trơn và dễ ngã lắm.
P1170684.jpg
 
Những bức hình của Cáo thật đẹp, có 2 đỉnh Langbiang như bạn nói, và Bon thì đã lên đỉnh thấp hơn và bằng phẳng hơn ^^ = xe jeep. Đó cũng là hạn chế của chuyến đi, do Bon không có nhiều thời gian, lại ngồi xe nên 2 bên đường rừng thông rất đẹp nhưng cũng không nhảy xuống chụp hình được. Nếu thư thả, tự đi và khám phá thì quả là hấp dẫn. Có hình bạn chụp chữ Langbiang - không biết có phải chỗ Bon đã chụp không? Nhìn có vẻ như hồi bạn đi người ta mới đang dựng cái chữ đó (hay là chữ đó ở bên đỉnh mà bạn đi ???)
 
Đường Bon đi rất đẹp, trải nhựa bằng phẳng, thấy hình của bạn thì có vẻ "địa hình" hơn - vậy chắc hẳn là đỉnh bên kia như bạn nói
 
Những điểm nên đến ở Lâm Viên 1 ^^
Có những gì ở Đà Lạt nên xem và nên chơi? Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn cần viết đoạn này. Có người chỉ ở ĐL 1 ngày là thấy hết chỗ để chơi, có người thì cần cả 1 tuần để trải nghiệm cảm giác đó ^^.
Bon thuộc trường hợp thứ 2. Tuy nhiên thời gian không cho phép nên vẫn chỉ là cảm giác thiêu thiếu, ngậm ngùi - ừ mà thế lại hay, cái gì thiếu nó mới nhớ, mới yêu, cái gì đủ đầy thì thường lại dễ quên dễ chán. Như con người ta vẫn hay nghĩ đến tình dang dở đó thôi ^^.
Mà chả phải mỗi cái dở dang, dang dở ở ĐL đều thành 1 truyền thuyết là gì “tình chỉ đẹp khi còn dang dở”
Mấy cái “dang dở” này thì đi cũng đựơc mà không đi thì cũng tốt. Đấy là thung lũng tình yêu, đồi mộng mơ, hồ than thở (nghe nói đi lên thì than mà đi về thì thở). Nói chung là cũng chả khác cái núi Nùng nhà mình mấy, được cái là có hoa đẹp mọc thôi – mà ở ĐL đâu chả có hoa đẹp. Tuy nhiên cũng có 1 bức view từ thung lũng tình yêu xuống khá đẹp
SaiGn-Lt422.jpg
[/IMG]
Nghịch 1 tí ở thung lũng tình yêu
SaiGn-Lt444.jpg
[/IMG]
Thung lũng vàng là nơi mà bạn không nên bỏ qua khi tới ĐL, có thể nói nó là chỗ đẹp nhất, đáng đi nhất của ĐL. Cách thành phố khoảng gần 20km, Thung lũng vàng là 1 thung lũng với thông ngút ngàn và cả một thế giới hoa rực rỡ, rất nhiều loài lan đựơc trồng ở đây.
Rừng thông đẹp ngút ngàn, nắng lấp lánh soi lên những thân cây và những tán lá
IMG_1040.jpg
[/IMG]
Nhưng không phải tự nhiên mà nó đẹp như thế - người ta phải chăm sóc nó cầu kỳ đến thế này đây
SaiGn-Lt295.jpg
[/IMG]
Một góc của thung lũng với hồ nước trong veo, xao động như bạc lấp lánh, cái bình yên êm dịu của những thảm cỏ
SaiGn-Lt310.jpg
[/IMG]

SaiGn-Lt301.jpg
[/IMG]
Và hoa (hoa này có từ “kê” mà không nhớ nổi tên)
SaiGn-Lt315.jpg
[/IMG]

to be continoue^^
 
Last edited:
Những điểm nên đến ở Lâm Viên 2 ^^
Đây là mimoza
IMG_1062.jpg
[/IMG]
Những bước chân trên mặt nước
SaiGn-Lt312.jpg
[/IMG]
Nơi thứ 2 là XQ Sử Quán. Nếu bạn đến ĐL, đừng bỏ qua nơi này nhé. XQ là 1 thương hiệu tranh thêu tay đã rất nổi tiếng trong cả nước, đến thủ phủ của những nghệ nhân tài hoa này, nhất thiết không được quên ghé nhà của họ.
Nghe nói ^^ lại nghe nói, ông chủ XQ là người ĐL, còn bà vợ là người HN gốc, mà danh tiếng cơ đồ XQ có được như bây giờ là do 1 tay bà vợ tài hoa này gây dựng – ow quả là ngưỡng mộ.
Sử Quán được xây dựng như 1 gia trang và bước chân vào đó là bước chân vào cả 1 thế giới mơ mộng tươi đẹp với rất nhiều những câu truyện gắn với mỗi công vịêc và vị trí trong Sử Quán (quả là cầu kỳ)
Bản đồ Sử Qúan
SaiGn-Lt468.jpg
[/IMG]
Trong Sử Quán có rất nhiều khu phố nhỏ, nhưng khu phố bán tranh thêu, bán đồ lưu niệm, bán đồ ăn, khu chụp ảnh lưu niệm, khu xưởng thêu của những người thợ ... tất cả đều được xây đồng nhất về kiến trúc, tạo cảm giác rất dễ chịu về những ngôi nhà xin xắn đẹp đẽ - phù hợp đến vừa khít với khí hậu ôn đới của ĐL.
Trước cổng một ngôi nhà xinh xắn
SaiGn-Lt477.jpg
[/IMG]
Bên hiên nhà
SaiGn-Lt476.jpg
[/IMG]
Một góc gỗ và thông
SaiGn-Lt466.jpg
[/IMG]
Vị trí này gợi Bon nghĩ về những ngôi nhà gỗ của Nhật
SaiGn-Lt454.jpg
[/IMG]
Những bức tranh thêu quả là đẹp, và rất nghệ thuật. Vì tôn trọng những tác phẩm nghệ thuật này nên Bon đã không dám chụp (trộm) lại. Thực sự là nghệ thuật – đó là cảm nhận của Bon.
To be Continoue ^^
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,434
Bài viết
1,152,821
Members
190,081
Latest member
anpham123
Back
Top