Đạp xe tới thị trấn Ruisui tôi nghỉ rằng mình cần ít nhất 1-2 ngày để cơ bắp hồi phục, bước chân bình thường đã không nổi, mông với lưng thì đau ê ẩm, "đặc biệt" là mông... Ôi thôi...
Ngày đẹp trời hôm đó hóa ra lại là khoảng thời tiết êm dịu trước khi bão tố đến. Một đợt không khí lạnh khủng khiếp nhất mùa đông tràn xuống kéo tụi nhiệt độ Đài Bắc xuống còn 3 độ C. Nhiều nơi xuất hiện băng tuyết, kèm theo mưa lạnh buốt. Ngay Việt Nam cũng bị ảnh hưởng với tuyết rơi dày đặc ở nhiều nơi, thậm chí một số nơi ở miền Trung còn có băng tuyết. Đài Loan cũng tệ như ngoài miền Bắc vậy. Lạnh quá, chịu không nổi ! Tay chân cứng ngắc, nước mưa hắt vào mặt lạnh tê tái tâm hồn... Dự báo thời tiết này còn kéo dài thêm nhiều ngày lạnh nữa mới chấm dứt. Thời tiết cực đoan là kết quả của nhiệt độ Trái đất đang ấm dần lên và El Nino chăng?
Tôi tới nhà ga xe lửa quyết định mua vé tài về lại Taipei - Đài Bắc. "Hết vé cho xe đạp rồi anh. Vé cho người lớn thì vẫn còn!" Anh thanh niên gầy nhom mặc đồng phục trả lời sau quầy vé. "Hết vé xe đạp rồi hả anh?". "Đúng rồi ! Mỗi chuyến tàu được phép chở 30 xe đạp trên toa cuối cùng. Hôm nay cuối tuần nên nhiều người đã mua hết vé rồi anh ạ". Mặt tôi xám ngoét còn hơn bầu trời đen ngoài kia, thấy vậy chàng ta rời khỏi vị trí bán vé phía sau tấm kính (giống y chang các quầy bán vé tàu lửa ở Việt Nam), mở cửa bước ra hỏi han tôi tận tình bằng... Tiếng Anh trôi chảy. Ồ, thì ra anh chàng nói Tiếng Anh khá tốt! Không như ở Việt Nam nhân viên bán vé chỉ ngồi sau quầy làm theo kiểu "hành chính" (hải quan tại sân bay quốc tế thì khỏi nói thêm nữa vì "tiếng lành đồn xa" quá rồi), nhân viên tại Đài Loan khá thân thiện.
Chàng ta trao đổi với tôi một lúc xong trầm ngâm nhìn bảng hồ sơ tàu chạy nghiên cứu gì kỹ lắm. Hồi sau chàng ta khuyên rằng chỉ còn một cách duy nhất, đó là: "Anh mua vé tàu chậm (có hai loại tàu nhanh và tàu chậm ở Đài Loan) từ Ruisui tới... cách Đài Bắc một nhà ga xe lửa rồi xuống nhé?". "Không tới được luôn Đài Bắc à?", tôi hỏi. "Không, tàu sẽ dừng ở nhà ga cuối cùng trước khi tới Đài Bắc khoảng 19h tối. Anh xuống ga tàu đó rồi... đạp tiếp tới Đài Bắc!". "Lại đạp xe ban đêm trong thời tiết buốt giá"... Tôi ngán ngẫm... Nhưng người thanh niên nghèo phải biết làm sao??? :mrgreen:
Gần 2h chiều tàu mới chạy, tức là hơn 6 tiếng nữa, tôi đi tới đi lui, hết ngồi rồi tới... nằm, quan sát người ra kẻ vào tại sân ga giết thời gian. Một cặp vợ chồng đạp hai chiếc xe mới cáu cạnh vừa mua vé tàu đi đâu tôi không rõ? Chắc họ cũng quyết định dừng đạp xe trong thời tiết khó chịu này đây! Tôi ngồi quan sát thấy hai người lấy trong hành lý ra hai cái khăn trắng, mỗi người cặm cụi lau xe cho sạch nước mưa hết sức cẩn thận. Chùi từng cái bánh xe, tới hành lý, bàn đạp v.v... như kiểu nước mưa là kẻ thù không đội trời chung với chiếc xe của họ. Lau xe đạp xong hai người mới bắt đầu chuyển sang lau người. Gì vậy? Đúng! Bây giờ họ mới chuyển sang lau người cho khô. Lau chán chê xong thì anh chồng chuyển sang nhìn chiếc xe đạp tôi đang dựng trong góc và khoái trá chỉ chỉ, trỏ trỏ vào đống hành lý. Tôi tới bắt chuyện với ông chồng và nhanh chóng trở nên thân thiện. "Cùng dân đi xe đạp với nhau ấy mà". :lol:
Xuống nhà ga xe lửa cùng mớ hành lý lỉnh kỉnh khi trời đã tối đen, tôi cột chúng lại lên yên rồi đạp thẳng tiến về Đài Bắc trong thời tiết "dễ chịu"... 7-8 độ C. Ngoài đường chẳng có chiếc xe đạp nào, và mưa thì cứ xối xả xuống đường. Đạp xe tìm về lại đúng cái nhà trọ mình đi hôm trước, giữa thành phố triệu dân, nói thì ngắn gọn vậy chứ cũng phải mất hơn tiếng. Ngang qua tòa nhà Taipei 101 - tòa tháp từng cao nhất Thế giới - ngẫu hứng tôi dừng xe chụp thêm phát "tự sướng" trước khi kết thúc chuyến hành trình 08 ngày tại Đài Loan. Một hành trình rất nhỏ so với các chuyến đi bằng xe máy khác, nhưng là bước tiến thể hiện sự thay đổi lớn trong suy nghĩ. Không còn bị bó buộc trong bất cứ phương tiện di chuyển nào nữa, ai cũng có thể tự do khám phá thế giới xung quanh. Còn HDD82, kinh nghiệm từ chuyến đi này chắn chắc rất hữu ích cho các chuyến đi dài hơi khác sắp tới bằng xe đạp...
HẾT !