Và hôm nay, tôi lại nghe tiếng thét ấy. Tiếng thét đầy uy lực, mạnh mẽ khiến thằng dẫn đầu phải lui bước. Nhưng hai thằng còn lại vẫn nhào lên, nhanh như cắt, Lường múa tít chiếc ghế băng. Dao, gậy văng ra tứ tung, một thằng dính đòn ôm đầu lăn lộn, được một lát nó lại chồm dậy lao vào. Bỗng chiếc ghế gãy, Lường vứt luôn hai đầu ghế, nhảy ra giữa, múa một vài đường quyền điêu nghệ. Ba tên đầu gấu cũng chẳng vừa, chúng xúm lại, vây chặt Lường vào giữa. Đứa đâm, đứa chém, đứa quật. Mắt Lường vầy đỏ, mặt Lường chau lại, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Từng thằng lần lượt quằn quại dưới chân Lường. Khi còn một tên, thấy Lường lừ lừ tiến tới, sợ quá nó buông hết vũ khí, quay đầu định chạy. Lường khẽ rít lên: “Đứng lại”. Cả bọn run lập cập bò lê lết đến chân Lường van xin rối rít, lạy như tế sao. Lường chỉ tay vào bọn chúng quát:
- Từ nay, tao còn thấy chúng mày lảng vảng ở đây thì đừng có trách.
Nói xong, Lường đến bên chiếc xe máy của đám đầu gấu, rắc một cái, một mảng yếm lớn vỡ ra, Lường bóp vụn rồi vứt xuống đất. Mọi người chưa hiểu ý ra sao thì cả đám lâu nhâu đã mất dạng. Vừa lúc đó có tiếng còi hụ xe cảnh sát ập đến, mấy chú công an xuống xe hướng về Lường hất hàm:
- Có việc gì vậy? Sao máu me, nhựa yếm vương vãi thế này?
Lường bình thản cười bảo:
- Có gì đâu anh, vừa xảy ra vụ va chạm xe máy, nhưng họ tự dàn xếp và đi rồi.
Chú công an đứng tuổi nhìn quanh, nghắm nghía một hồi, thấy hiện trường đúng như một vụ tai nạn giao thông, liền ra hiệu cho đồng đội lên xe. Khu đường sau giảng đường trở nên yên bình. Mấy quán bún đậu và hàng nước mở hàng trở lại, ai cũng tấm tắc khen và thán phục Lường.
***
Về phòng trọ, tôi ngưỡng mộ hỏi Lường:
- Cậu tài thật đấy, nhưng sao hôm nay lại giận dữ đến vậy?
Lường châm điếu thuốc phì phèo cười bảo:
- Tính mình vẫn thế, cứ thấy bất bình là bụng lại sôi lên, không chịu được, mà cậu không thấy có gì lạ ở quán bún đậu sao, không nhận ra ai à?
Tôi tò mò định hỏi, nhưng chợt thấy Lường nhìn về phía lối ra cánh đồng Đồng Xa, nơi ấy bây giờ đã thành khu dân cư đông đúc với dáng vẻ bâng khuâng thì lại thôi. Tôi lái ra chuyện khác:
- Cậu vẫn còn yêu Thúy phải không? Thế sau ngày ấy, hai người thế nào?
Lường nắm chặt tay, mắt hơi nhíu lại:
- Đừng nhắc tới con người phản bội ấy nữa, đàn bà thời nay khó tin lắm. Cái miệng nó nói yêu mình mà cái bụng nó lại hướng tới kẻ khác.
- Nhưng rút cục, giữa cậu và Thúy, bây giờ ra sao, cậu có tìm cô ấy?
- Tìm, nhưng để làm gì? Mà những kẻ phản bội đều có kết quả tồi tệ. Tay Sinh ra trường không xin được việc, bây giờ theo ông bố vợ hành nghề mổ lợn. Còn Thúy, chắc cậu đã biết rõ rồi còn gì?
- Sao cậu cực đoan thế, nàng ấy bây giờ dạy ở đâu?
- Dạy ở đâu ư? Cậu ngờ nghệch quá, vẫn không nhận ra à, cái cô nàng bán bún đậu đó, Thúy đấy. Chiếc khẩu trang chỉ che được mặt đâu che được tâm can?
Tôi kinh ngạc bật lên:
- Cái gì, là Thúy? Trời ơi. Cậu để sự hiểu lầm đi quá xa rồi, cũng bởi cái tính bảo thủ kiêu ngạo của cậu đấy. Thúy vô tội, cô ấy không có lỗi gì cả. Đêm trại liên hoan, Thúy say, cậu say và Sinh cũng say. Chính mắt mình nhìn thấy bọn con trai khiêng Sinh vào trại Thúy, thực ra chúng cũng chỉ trêu cậu thôi, chứ có ác ý gì đâu, nào ngờ lại trầm trọng như vậy. Sau ngày đó, mấy lần mình và mọi người đều muốn thanh minh cho Thúy, nhưng cậu có để cho ai giải thích đâu?
Lường tròn xoe mắt, rồi bỗng lao nhanh ra cửa. Tôi chỉ kịp gọi với theo:
- Lường, cậu làm sao thế, đêm khuya thế này...?
Mấy hôm tiếp theo vẫn không thấy Lường quay lại, gọi toàn tắt máy. Một mình lang thang qua cổng sau giảng đường, thật ngạc nhiên, chỗ quen thuộc mọi hôm, cô hàng bún đậu đeo khẩu trang được thay thế bằng quán chè bưởi An Giang. Đang nhìn trước ngó quanh thì bác hàng nước bên cạnh bảo:
- Tìm cô hàng bún đậu hả, mẹ con cô ấy đã về quê, từ nay không bán đâu.
Tôi hơi sững người, bác hàng nước lại bảo:
- Đầu giờ chiều hôm qua, mẹ con cô ấy ra chào mọi người, nói sẽ không ở đây nữa. Hai anh em họ tốt nghiệp về quê kiếm việc rồi.
Ô, thế ra người đàn ông chạy xe ôm hay đứng ở ngã ba này không phải chồng cô ấy ư, là anh trai? Tôi chả hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cả.
Khuya hôm sau, Lường mò về phòng trọ miệng sặc sụa mùi rượu. Tôi lặng lẽ lấy khăn lau mặt cho bạn và để mặc cho Lường nằm yên. Nhưng Lường vẫn tỉnh, Lường không say. Đột nhiên Lường bảo tôi:
- Tôi là kẻ chả ra gì Học ạ. Gặp Thúy, cứ nghĩ đó là cái giá phải trả của kẻ phản bội. Giờ hiểu ra thì đã muộn, Thúy không tha thứ, cô ấy bỏ đi rồi...
Lường cho biết mấy hôm nay tìm Thúy, Lường đã biết toàn bộ sự thật. Sau ngày chia tay ra trường, Lường bỏ mặc Thúy trong tuyệt vọng, không nghe bất cứ một lời thanh minh nào. Trong lòng Lường chỉ duy nhất một ý nghĩ rằng Thúy đã phản bội Lường. Lường đâu biết rằng, Thúy đã âm thầm chịu đựng, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Một mình nuôi con, bố mẹ suốt ngày chì chiết. Thúy chỉ còn người anh cả là thông cảm và cùng Thúy vượt qua khó khăn. Tấm bằng Sư phạm loại khá vẫn không giúp Thúy xin được việc, đành lăn lộn với cuộc sống bằng đủ thứ nghề. Khi giọt máu của Lường lên ba, hai anh em ra Hà Nội học thêm ngoại ngữ. Thúy bán bún đậu, anh Thúy chạy xe ôm, tối lên giảng đường. Thỉnh thoảng gửi tiền về cho ông bà ngoại nuôi cháu. Mỗi kỳ nghỉ hè, Thúy lại cho con ra Hà Nội với mình. Lúc Lường tìm đến, họ nhất quyết từ chối lời cầu khẩn hối lỗi của Lường...
Lường nói với tôi, muốn tạ lỗi với cô ấy bằng quãng đường còn lại. Lường sẽ dành tất cả những gì tốt nhất có thể để chăm sóc mẹ con Thúy. Với điều kiện hiện nay, Lường có thể giúp Thúy quay lại với nghề dạy học. Sẽ không bao giờ Lường mắc sai lầm thêm nữa...
***
Sáng hôm sau, tôi cùng Lường ra bến xe buýt để đi Nội Duệ. Nhất định phải gặp lại Thúy, tôi sẵn sàng làm chất xúc tác vun vén cho hai người. Được động viên khích lệ, Lường cũng phấn chấn, đôi mắt chứa đầy hy vọng. Hành khách đông nghẹn, nắng sớm mai cao dần lên, bầu trời quang đãng không gợn mây. Chiếc xe mang số hiệu 54 Long Biên - Bắc Ninh từ từ vào bến, tôi cùng Lường vội bước lên, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác trước mắt tôi hiện lên hình ảnh đôi uyên ương Lường - Thúy xúng xính bên nhau trong ngày cưới. Tiếng nhạc, tiếng hát Quan họ rộn ràng thanh thoát, quan viên hai họ tất bật, gương mặt đôi bạn rạng ngời nhìn nhau hạnh phúc...
Viết xong ngày 3.10.2012
BLT