Mà để đến được cái thành phố thực thực mơ mơ đó, với tui nó chẳng dễ dàng chút nào. Buổi sáng, tui hỏi em tiếp tân khách sạn, tao muốn ra ga xe lửa mua vé xe đến La Bình. Thế là ẻm lấy giấy bút ra, viết cho mình 4 chữ ngoằn nghèo lên giấy, rồi dặn tui, mày cứ bắt xe bus số 5, đưa tờ giấy này cho bác tài là được. Tui tin tưởng vào những con chữ này hoàn toàn, cám ơn khí thế, rồi lại cà lết kéo va li đi lại con đường dẫn ra phía chợ. Đi hoài đi mãi, chẳng thấy một chiếc xe bus nào, 2 tên ngoắc đại chiếc xe ba gác, rồi đưa tờ giấy cho bác tài, thoắt cái 2 tên ngoan ngoãn trèo lên đằng sau xe ba gác ngồi ngay ngắn. Lần đầu tiên ngồi trên xe giống xe chở hàng như thế này, hứng toàn bộ nắng, gió, bụi trời, thấy cảnh vật cứ chạy ngược về phía sau, cảm giác cũng ngồ ngộ. Đi được một lúc lâu thấy bác tài giảm tốc độ rồi bảo, nó ở trong đó, tui nhìn qua nhìn lại không thấy ga tàu đâu cả, hỏi lại một lần nữa, đến nơi rồi à? Bác ấy lấy tay chỉ vào phía trong, thế là 2 tên lại ngoan ngoãn đi vào. Thì ra, đây không phải là ga tàu, mà là một bến xe. Không chịu vào bến xếp hàng mua vé, chỉ trả lời được chị lơ xe là :" Tao muốn đến La Bình". Thế là chị ấy xổ một tràng tiếng Hoa dài dằng dặc, rồi nhanh nhảu xếp hành lí 2 đứa vào bên dưới xe, 2 đứa lại ngoan hiền trèo lên xe ngồi ngay ngắn, cả xe lại đưa mắt nhìn 2 người lạ, nhìn chán lại thôi
Đi được 1/3 đoạn đường, xe dừng lại, chị lơ xe chỉ vào 2 đứa bảo xuống xe, rồi hướng dẫn cái gì đó bằng một tràng tiếng Hoa mà tui nghe hiểu được tui chết liền. Lấy bản đồ ra kiểm tra, phát hiện ra mình mới đi được 1/3 đoạn đường. Thả được 2 đứa xuống xe rồi, xe rẻ sang một hướng khác, lúc này cũng có một em TQ bị bỏ xuống giữa đường giống như tui, em ấy sau khi cố gắng nói chuyện với 2 cái mặt ngờ nghệch không hiểu gì, liền lẳng lặng vác ba lô đi trước, trèo qua con lươn bên kia làn đường đứng đợi. 2 đứa thấy thế cũng lếch thếch đi theo, tui lại quay qua hỏi bạn đồng hành một lần nữa:" Chị, sợ không?". Chị trả lời" Không". Ha ha, kiếm được một người bạn đồng hành trâu bò và lì lợm giống dầy thiệt là không phải dễ chút nào đâu. Vừa qua được con lươn bên kia đường, đợi khoảng 5 phút nữa là có xe bus chạy đến, trước xe có 2 chữ La Bình, vậy là tui an tâm nhảy tót lên xe, em TQ cũng lên xe chung với tụi tui. Rồi tui lại chìm vào giấc ngủ chập chờn, một hồi lâu xe chạy chậm rồi rẻ vào một bến xe, tui lại lấy bản đồ ra kiểm tra. Mới đi được có 2/3 đoạn đường à, tui hỏi bác tài, tao muốn đến La Bình, thế là bác tài bảo, xuống xe rồi đi mua vé. Khi tui kể lại thì nó dễ dàng vậy đấy, chứ để có được cái sự hiểu nhau này cả hai bên phải quần cả 5 phút mới ra...
La Bình ơi, sao mà tao khổ vì mày thế này