Phương Hoàng
Atuhah
@Ariel: Dạ, cũng may là lạc đúng chỗ ạ!!! ^^
......................
Kể rằng có 1 buổi tối 2 đứa 1 Tây - 1 Việt Nam đi lang thang tìm quán bar, cuối cùng tìm được 1 quán bar dành cho dân đồng tính, 1 quán bar chỉ dành cho tình nhân và 1 quán karaoke giá tận trên trời... thế nên đành về khách sạn uống cocktails quên sầu. Ngồi vật vựa ở cái bar ngoài vườn, nghe bọn kia trò chuyện, nghe 1 đứa Đan Mạch chat với bạn khóc huhu vì không qua được Tibet.... Mình cũng có cùng tâm trạng rứa, onl, than thở với Kevin mấy câu, chat với em gái, bảo nó yên tâm. Lúc ấy tình hình VN - TQ căng thẳng, nó lo lắng lắm.
Kể rằng những buổi tối ở Thành Đô các quán lề đường cũng nhiều như Việt Nam. Trời mưa ăn đồ nướng, uống sữa đậu nành và ngắm người ta.
Ngày thứ 3 của hành trình, buổi tối đi ngủ sớm, gần sáng nghe lục đục tiếng gõ cửa, mở mắt thấy mấy bạn giường kế bên thu dọn hành lý lên đường nên nhắm mắt ngủ tiếp. Dorm room mà, chịu thôi. Hơn 9h, lại nghe tiếng gõ cửa, lồm cồm bò dậy mở cửa, thấy người Hà Nội đứng trước mặt. Vậy là từ giờ có 3 đứa lang thang.
Không đi được Tibet nên thành ra lỡ dỡ, do định đi thẳng đường bộ từ Tibet sang Nepal. Bây giờ phải đặt vé máy bay thẳng đến Nepal, có 2 lựa chọn nếu đi từ Thành Đô:
1. Thành Đô - Lasha - Kathmandu: chừng 3.500 NDT, quá cảnh 2 tiếng, phải ngồi trên máy bay không được đi đâu hết do không có permit.
2. Thành Đô - Côn Minh - Kathmandu: chừng 2.500 NDT, nghỉ lại 1 đêm.
Muốn ghé Lasha lắm lắm, muốn nhìn Tây Tạng lắm lắm dù là chỉ trên máy bay... Mà, nghĩ lại, đã đến đó rồi mà còn không được đặt chân xuống đất... Đã đến đó rồi mà....
Thôi, bỏ. Giấc mơ ấy gác lại, để lúc khác. Thời gian còn dài... Hành trình của mình không chỉ có Tibet. Thôi, không tiếc, vì giấc mộng của mình chưa trọn vẹn, chưa đủ điều kiện để hoàn thành. Đi tiếp thôi, phương án 2 cho tiết kiệm.
Đặt vé, lại rắc rối. Do tại đó không chấp nhận thanh toán bằng thẻ, không nhận tiền USD, chỉ có nhân dân tệ và nhân dân tệ...
Muốn đổi ngoại tệ ở Trung Quốc cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể thông qua China Bank hoặc China Instruction Bank... Vào ngân hàng, đợi, chờ, giải thích. Và nó săm soi, săm soi, lại săm soi. Coi pasport, coi từng tờ tiền, liên hệ gì gì đó... Mất chừng hơn 1 tiếng cuối cùng cũng chịu đổi tiền cho mình, tỉ giá cũng như đổi ở Việt Nam. Vậy là mua được vé và an tâm đi chơi tiếp:
Thành Đô nhiều người đến, Lạc Sơn, Cửu Trại Câu cũng nhiều người biết, thế nên đi lướt qua 1 cái rằng thì là mà có đôi ba ngày rảnh rỗi đi lang thang những nơi đó.
Khuyến mãi thêm cái lịch trình xe bus và bản đồ:
Đến Cửu Trại Câu, ấn tượng nhất là thời gian, ngày dài tưởng chừng như vô tận. 21h00 đêm mà mặt trời còn chưa đi ngủ. Ban ngày nắng rực rỡ, nhưng nước thì vẫn lạnh như băng.
Ba đứa: 1 Hà Nội - 1 Sài Gòn - 1 Long Island.
......................
Kể rằng có 1 buổi tối 2 đứa 1 Tây - 1 Việt Nam đi lang thang tìm quán bar, cuối cùng tìm được 1 quán bar dành cho dân đồng tính, 1 quán bar chỉ dành cho tình nhân và 1 quán karaoke giá tận trên trời... thế nên đành về khách sạn uống cocktails quên sầu. Ngồi vật vựa ở cái bar ngoài vườn, nghe bọn kia trò chuyện, nghe 1 đứa Đan Mạch chat với bạn khóc huhu vì không qua được Tibet.... Mình cũng có cùng tâm trạng rứa, onl, than thở với Kevin mấy câu, chat với em gái, bảo nó yên tâm. Lúc ấy tình hình VN - TQ căng thẳng, nó lo lắng lắm.

Kể rằng những buổi tối ở Thành Đô các quán lề đường cũng nhiều như Việt Nam. Trời mưa ăn đồ nướng, uống sữa đậu nành và ngắm người ta.


Ngày thứ 3 của hành trình, buổi tối đi ngủ sớm, gần sáng nghe lục đục tiếng gõ cửa, mở mắt thấy mấy bạn giường kế bên thu dọn hành lý lên đường nên nhắm mắt ngủ tiếp. Dorm room mà, chịu thôi. Hơn 9h, lại nghe tiếng gõ cửa, lồm cồm bò dậy mở cửa, thấy người Hà Nội đứng trước mặt. Vậy là từ giờ có 3 đứa lang thang.
Không đi được Tibet nên thành ra lỡ dỡ, do định đi thẳng đường bộ từ Tibet sang Nepal. Bây giờ phải đặt vé máy bay thẳng đến Nepal, có 2 lựa chọn nếu đi từ Thành Đô:
1. Thành Đô - Lasha - Kathmandu: chừng 3.500 NDT, quá cảnh 2 tiếng, phải ngồi trên máy bay không được đi đâu hết do không có permit.
2. Thành Đô - Côn Minh - Kathmandu: chừng 2.500 NDT, nghỉ lại 1 đêm.
Muốn ghé Lasha lắm lắm, muốn nhìn Tây Tạng lắm lắm dù là chỉ trên máy bay... Mà, nghĩ lại, đã đến đó rồi mà còn không được đặt chân xuống đất... Đã đến đó rồi mà....
Thôi, bỏ. Giấc mơ ấy gác lại, để lúc khác. Thời gian còn dài... Hành trình của mình không chỉ có Tibet. Thôi, không tiếc, vì giấc mộng của mình chưa trọn vẹn, chưa đủ điều kiện để hoàn thành. Đi tiếp thôi, phương án 2 cho tiết kiệm.
Đặt vé, lại rắc rối. Do tại đó không chấp nhận thanh toán bằng thẻ, không nhận tiền USD, chỉ có nhân dân tệ và nhân dân tệ...
Muốn đổi ngoại tệ ở Trung Quốc cũng không dễ dàng gì, chỉ có thể thông qua China Bank hoặc China Instruction Bank... Vào ngân hàng, đợi, chờ, giải thích. Và nó săm soi, săm soi, lại săm soi. Coi pasport, coi từng tờ tiền, liên hệ gì gì đó... Mất chừng hơn 1 tiếng cuối cùng cũng chịu đổi tiền cho mình, tỉ giá cũng như đổi ở Việt Nam. Vậy là mua được vé và an tâm đi chơi tiếp:
Thành Đô nhiều người đến, Lạc Sơn, Cửu Trại Câu cũng nhiều người biết, thế nên đi lướt qua 1 cái rằng thì là mà có đôi ba ngày rảnh rỗi đi lang thang những nơi đó.
Khuyến mãi thêm cái lịch trình xe bus và bản đồ:


Đến Cửu Trại Câu, ấn tượng nhất là thời gian, ngày dài tưởng chừng như vô tận. 21h00 đêm mà mặt trời còn chưa đi ngủ. Ban ngày nắng rực rỡ, nhưng nước thì vẫn lạnh như băng.
Ba đứa: 1 Hà Nội - 1 Sài Gòn - 1 Long Island.
