ngocruby_207
Phượt thủ
Fasipan – cái tên nghe hết sức xa lạ đối với tôi cách đây 1 năm. Chỉ tới khi một nhóm bạn tôi rủ đi leo Fansipan thì tôi gật đầu cái rụp vì đơn giản là nghĩ đi du lịch và ngắm cảnh thôi. Đến gần hôm đi mấy người bạn hỏi tôi đã tập thể lực và chuẩn bị tinh thần chưa. Lúc đó tôi đột nhiên thấy có điều không bình thường bởi nghĩ đi chơi thôi mà, có gì mà phải chuẩn bị kỹ thế. Lúc này tôi lên mạng search thì mới biết Fanxipan cao 3.143m, là ngọn núi cao nhất Việt Nam và còn được mệnh danh là “Nóc nhà Đông Dương”. Cuộc tập luyện chuẩn bị cho chuyến đi gian nan bắt đầu từ đây.
Cuối cùng ngày khởi hành cũng tới. Chúng đi tàu đêm từ Hà Nôi lên tới Lào Cai là 5h sáng, tourguide đón chúng tôi tới khách sạn chuẩn bị đồ đạc
Sau đó cho xe ô tô đưa chúng tôi tới Trạm Tôn – điểm xuất phát dành cho những người không chuyên.
Đi cùng chúng tôi gồm 8 anh porter (người mang đồ nấu ăn, nước uống, lều.... cho cả đoàn).
Ban đầu chuyến đi của chúng tôi đúng như một cuộc dạo chơi vì đoạn đường khá dễ đi và cảnh hai bên đường hết sức hùng vĩ khiến chúng tôi đầy hứng khởi và tràn đầy năng lượng.
Những con suối chảy róc rách ngang đường như muốn níu chân người đi qua
những cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi được bao phủ bởi một lớp rêu phủ dầy đặc
Do tâm lý thoải mái nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến điểm 2.200m.
Bữa trưa của chúng tôi bắt đầu khá muộn và cũng đơn giản với một ổ bánh mỳ cùng với phômai, giò và hoa quả. Do chặng đường lúc đầu chúng tôi đi quá chậm vì mải mê chụp ảnh và đùa nghịch nên phải ăn nhanh để đi tiếp tới chặng 2.800 trước khi trời tối. Ăn xong xuôi chúng tôi lại vác balo lên vai và tiếp tục cuộc hành trình.
Lúc này mọi người trong đoàn không còn ai hào hứng như lúc ban đầu nữa bởi đã thấm mệt nên ai cũng uể oải.
Thêm nữa đường bắt đầu khó đi hơn bởi những vách đá dựng đứng và trơn trượt.
Cuối cùng ngày khởi hành cũng tới. Chúng đi tàu đêm từ Hà Nôi lên tới Lào Cai là 5h sáng, tourguide đón chúng tôi tới khách sạn chuẩn bị đồ đạc


Sau đó cho xe ô tô đưa chúng tôi tới Trạm Tôn – điểm xuất phát dành cho những người không chuyên.

Đi cùng chúng tôi gồm 8 anh porter (người mang đồ nấu ăn, nước uống, lều.... cho cả đoàn).

Ban đầu chuyến đi của chúng tôi đúng như một cuộc dạo chơi vì đoạn đường khá dễ đi và cảnh hai bên đường hết sức hùng vĩ khiến chúng tôi đầy hứng khởi và tràn đầy năng lượng.
Những con suối chảy róc rách ngang đường như muốn níu chân người đi qua

những cây cổ thụ hàng nghìn năm tuổi được bao phủ bởi một lớp rêu phủ dầy đặc

Do tâm lý thoải mái nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến điểm 2.200m.
Bữa trưa của chúng tôi bắt đầu khá muộn và cũng đơn giản với một ổ bánh mỳ cùng với phômai, giò và hoa quả. Do chặng đường lúc đầu chúng tôi đi quá chậm vì mải mê chụp ảnh và đùa nghịch nên phải ăn nhanh để đi tiếp tới chặng 2.800 trước khi trời tối. Ăn xong xuôi chúng tôi lại vác balo lên vai và tiếp tục cuộc hành trình.

Lúc này mọi người trong đoàn không còn ai hào hứng như lúc ban đầu nữa bởi đã thấm mệt nên ai cũng uể oải.

Thêm nữa đường bắt đầu khó đi hơn bởi những vách đá dựng đứng và trơn trượt.

Last edited: