What's new

Tây Nam Bộ - Những nẻo đường phiêu du.

Cứ tưởng ôm này chỉ biết đường cong đồ thị và con số, giờ với khai quật ra khả năng văn chương này, không uổng công mình đi cả hơn nghìn km đường dài, viết tiếp đi e nhé, a đợi đọc bài đó nhá.
 
Cứ tưởng ôm này chỉ biết đường cong đồ thị và con số, giờ với khai quật ra khả năng văn chương này, không uổng công mình đi cả hơn nghìn km đường dài, viết tiếp đi e nhé, a đợi đọc bài đó nhá.

Áp lực áp lực quá, huhu . Đi rồi cảm nhận hết rồi mà. Em biết anh khỏi đọc cũng nhớ đường rồi á. Có điều đọc để xem em nghĩ xấu về anh thế nào lúc đó cũng được, hehe, hoặc lên đây nghe em kể xấu anh chắc cũng hay :gun
 
Ngày thứ 3 đen tối lẫn ngọt ngào.

Cung: Cần Thơ – Tân Phú – Kinh Cùng – Long Mỹ - Ngã Năm – Phú Lộc – Bạc Liêu – Hòa bình – Hộ Phòng – Cà Mau.

5h27’ sáng tôi choàng tỉnh dậy, ngoài trời tối đen như mực, tiếng máy lạnh ù ù và không gian lạnh buốt. Cơ bắp mỏi nhừ, đau nhức, mắt nhắm mắt mở, tôi hầu như không thể nhắc tay chân lên nỗi. Ai chà, bắt đầu một ngày mới vất vả đây.

Chúng tôi thả bộ ra bến Ninh Kiều, không phải đi đâu xa, từ khách sạn 27 đi vài bước đã đến bến Xóm Chài, thuê 1 thuyền đi chợ nổi Cái Răng, 180k/chuyến (chiều qua chúng tôi đã đi dọ giá, ở đây chỉ có 2 mức giá thôi,180k hoặc 200k, đi ít hay đi đông giá cũng vậy).

Từ bến Ninh Kiều đi chợ nổi khoảng 5 cây số đường sông, hơn 30 phút để đến, thuyền đi khá an toàn, mỗi ghế là một áo phao.An tâm thật.

Trời mờ sáng trên sông nó như thế này nè:
T_2G434.jpg


Gần đến chợ nổi thì có một anh nổ máy ghe kè theo hỏi tôi có uống cafe không, xế tôi sợ dơ nên không uống, a ha, mặc kệ, tôi phải làm 1 ly để biết thế nào là thưởng thức trên sông chứ. Thuyền bán cafe tắt máy, móc câu vào thuyền tôi, lấy tấm vãi che nước sông văng lên vì va đập giữa 2 thuyền, quậy đều ly cafe trong vòng 1 phút, cực nhanh.

IMG_0088.jpg

Cafe uống khá được đấy, 6k/ly cafe sữa đá.

Chợ sớm mờ ảo trong sương giăng
IMG_0090.jpg


Thuyền này bán khoai (treo cái gì là bán cái đó)
IMG_0098-2.jpg


Thuyền kia bán ổi:
IMG_0105.jpg


Bán vé số dạo trên sông (haha, trên sông mà cũng có vụ này nữa mới ác) . Vé số, sim điện thoại cái gì cũng có tất.
IMG_0110.jpg


Thật ra, nếu so với trí tưởng tượng của tôi, thì chợ nổi này rất đáng để thất vọng. Trong suy nghĩ của tôi thì nó phải ồn ào nhộp nhịp, hoa quả đầy thuyền, màu sắc lung linh lắm. Nhưng những gì tôi thấy chỉ toàn là màu đen và xám xịch, những thuyền bác nháo trên sông, áo những anh chàng sờn vai và cô lái đò lấm lem đồng nội, sương trời mờ giăng, hàng hóa khá nghèo nàn. Anh chủ thuyền nói, chợ nổi này bán theo mùa, các thứ đều có nhưng ít, còn mùa này là mùa khoai và sắn, nên quả thật chúng tôi chỉ toàn thấy khoai sắn mà thôi, những thứ đó không ăn liền được nên hổng hấp dẫn lắm.
 
Last edited:
Nhưng rồi chúng tôi cũng tìm thấy niềm vui sông nước của mình, partner tôi sau khi thấy tôi uống cafe thì cứ nhìn theo tiếc mãi (hơ hơ), nên quyết định mời anh chủ thuyền thả neo để ăn sáng trên sông.

Thuyền bán cafe, hủ tiếu, cafe nước ngọt đủ cả:
IMG_0111.jpg


Nhưng đây là món đáng ghiền nhất, hủ tiếu cari (xế tôi ăn rồi về cứ tấm tắc khen mãi, 15k/tô)
IMG_0109.jpg


Ăn trên sông cũng là 1 cái thú, nước đánh tròng trành, cari nó mà văng thì tiêu. Xế tôi ngấu nghiến:
T_2G494.jpg


Rồi cũng bon chen bắt chước tôi, hehe:
T_2G495.jpg


Đến bây giờ tôi vẫn còn “cay cú” partner tôi vụ nạt tôi trên sông ở đoạn này (nên cái đoạn kể lể này tôi phải shock hông vài cú mới hả dạ, hihi), tôi hỏi ra thì ở đây mùa này có dâu tròn rất ngọt, tôi muốn thử. Xế tôi không thích ăn dâu. Ở khách sạn vẫn còn bọc chôm chôm đem theo từ tận ở Bến tre đến giờ. Xế tôi không muốn mua thêm nữa. Người ta không bán nữa kg, mà bán thành chùm 2kg (15k/kg), thật ra tôi có thể trả giá được hoặc kì kèo, nhưng tôi muốn mua vì tôi thích ăn dâu quá.
- Không mua. Xế tôi nạt lớn tiếng làm tôi vừa hoảng cả hồn vừa quê độ ở chốn đông người. A ha.
- Lấy cho em nguyên chùm đó.

Dâu tròn mà ngọt đây, món khoái khẩu của tôi:
T_2G497.jpg


Người ta không bán nữa kg, mà em lại muốn ăn, thế em phải làm sao giờ? Anh sợ em ăn không hết ư? Ăn không hết thì quăng cứ sao lại nạt nộ ở chốn đông người? Hay vì anh không thích ăn dâu , hay em thèm ăn thì phải xin xỏ cho con vài trái ăn thử rồi đi?

Tôi giận anh (mà anh không biết hoặc anh cũng giận tôi vì tôi dám cãi lời, hờ hờ), lòng buồn khó tả,..... Đường quay thuyền về, cả 2 đứa mặt đều lạnh như tiền, anh gây chiến trước đó nhé.”Không phải tại em”, tôi nhủ thầm.
Hìhì, các bạn thấy đó, 2 người đi chung 1 con thuyền không thể không có lúc đụng nhau.

Tôi chẳng có một cái áo tay dài nào trong từ điển đồ đạc của mình, áo khoác ngoài duy nhất của tôi chính là cái áo vest tôi thường mặc đi làm. Oh, chuyện chẳng có gì cả, nhưng hôm nay làm thế nào mà tôi lại chọn nốt cái quần tây cùng màu???. Chỉnh chu mọi thứ thì cũng là lúc anh nhìn tôi với ánh mắt khó chịu mà không nói gì. À, có gì thì cứ nói đại ra đi, em biết tất anh đang nghĩ gì rồi đấy, tôi nhủ thầm . Tôi trả phòng còn anh lo chằng buột đồ. Cuối cùng trước khi đi anh cũng có màn giáo huấn tôi như một ông cụ non” Mai mốt em có đi chơi thì chọn đồ thoải mái chút đi, mặc vest chẳng khác nào đi làm, em trông anh và em chẳng giống nhau 1 chút nào”. Oh, em nhìn biết chứ, nhưng em có đi phượt xe máy lần nào đâu mà biết? Giờ anh muốn em phải làm sao đây? Tôi nhủ thầm và im lặng. Im lặng có nghĩa là tôi thấy anh nói đúng quá, trông tôi và anh chẳng giống 1 cặp chút nào, đây cũng là bài học cho tôi về việc sắp đồ phù hợp. Nhưng tôi là 1 kẻ bướng bỉnh. “Anh chở em ra chợ để em mua 1 cái áo khoát tay dài đi ”. Xế tôi im lặng. Tôi có quá đáng lắm chăng?..........

Và chúng tôi bắt đầu 1 chuyến hành trình trong ngày như thế đấy , phù.
 
Chúng tôi hỏi đường đi Tân Phú, Kinh Cùng rồi Long Mỹ.

Đường quốc lộ đang chạy băng băng, vượt lên 1 cây cầu lớn là đến,,,,bờ ruộng. Bâng khuâng không biết mình đã đi lạc chỗ nào, chúng tôi đã 2 lần quay lại cây cầu hỏi chị gái đang phơi lúa bên đường, nhưng vẫn không tin là đường đi tiếp tục đến Ngã Năm là đường thế này:
T_2G525.jpg


Chỗ này nhìn qua thoạt cũng bình thường nhưng cực khó chạy, bởi vì nó vừa bằng cát vừa bằng sình ruộng lấp nên, bánh xe vừa lún vừa chày nghiêng ngả. Đến đoạn nào sình quá thì tôi phải bay xuống đi bộ. Hay nếu có người đi ngược chiều qua thì phải nhường nhau từng “đống nước sình” để lội qua.
Rồi sự cố đen đủi cũng xảy ra với tôi ở đây: dây ràng buộc bị giằng xóc bung ra, 1 gói đồ nhỏ tôi để ở ngoài rơi xuống, xe phải dừng lại để buộc trước khi qua 1 đoạn sình cực xấu.

Hiện trường nơi xảy ra vụ tại nạn, hihi:
T_2G522.jpg


Khi đó tôi đang đứng bên phải xe, không phải bên có chống , tay cầm máy ảnh. Xế tôi bảo tôi phụ dựng đứng xe để anh buộc đồ. Tôi đang đứng không thuận chiều, bên phải tôi là bờ ruộng sát chân ....Rồi xe bị giằng mạnh 1 cái về bên phải, tôi cảm thấy chới với, chiếc máy ảnh đã được đeo vòng quanh cổ tay và móc vào ngón cái theo nhịp nghiêng xe mà văng ra, lọt tỏm xuống ruộng, chiếc dây đeo vẫn ló đầu lên khỏi mặt nước. Tim tôi thót lại, tôi liền với tay để móc vào sợi dây. Chiếc xe nghiêng ngả về phía tôi, trong tích tắc 2 lựa chọn lóe lên trong đầu , một là móc lấy cái máy ảnh và tôi cùng chiếc xe lẫn đồ đạc sẽ bay xuống ruộng, 2 là đỡ lấy chiếc xe và bỏ mặc chiếc máy ảnh thân thương của mình. Hic, tôi đã chọn phương án thứ 2. Đẩy mạnh chiếc xe cho nó đứng vững lại, tiếng xế tôi ong ong trong đầu “Em yếu thế” . Thò tay giật mạnh chiếc máy ảnh đang sôi ùng ục dưới nước, đã 10s trôi qua, tôi còn có cơ hội nào với nó??? tim tôi thắt lại, màn hình đã tắt ngắm.
Tay tôi run run mở liền cục pin và thẻ nhớ........, đời tôi thế là hết.............

Chiếc máy ảnh tôi chỉ mua mới có 10 ngày, chiếc máy ảnh xinh xắn đáng thương cùng biết bao nhiêu là ảnh đã chụp. Lòng đau như cắt, dạ cồn cào, mặt xanh như tàu lá. Có ai từng trãi qua cảm giác này thì chắc sẽ hiểu tâm trạng của tôi (tôi đã từng rớt di động vài lần mà chẳng lần nào đau như lần này, không hiểu vì sao???). Hic, đau quá, rồi tôi sẽ làm gì với những ngày còn lại trong hành trình? Bao ảnh đã chụp, bao kỷ niệm tôi biết phải cất vào đâu đây?

Đến lúc này xế tôi mới nhận ra là máy ảnh tôi bị rớt, anh giật mạnh lấy, và quơ liên hồi, tôi im lặng. Không có lời nào có thể an ủi tôi lúc bấy giờ.(Hờ hờ, có lẽ tôi xót của và hình ảnh hơi quá, nhưng quả thật tâm trạng lúc đó nó vậy á)
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,481
Bài viết
1,147,737
Members
193,547
Latest member
7gameswincombr
Back
Top