Re: cảm xúc độc hành Trị an- ngã 3 đông dương- cực đông (xe máy)
xong bữa cơm,tôi nằm lên chiếc võng nghỉ mệt và tranh thủ sạc đt được ít nào hay ít nấy, được 30p thì tôi qd đi ngay trong đêm bởi đã mong chờ ngày này cũng khá lâu rồi,bữa cơm nhà chú 2 cơm nhiều nhưng tôi chỉ ăn được 2 chén và sắp tới sau khi khởi hành được 1km thì cái bụng tôi nó lại không ưa bữa cơm nên anh tào lại ghé thăm và bụng lại trở về rỗng tếch như ban đầu,sơ sót của tôi khi vào nhà chú 2 đó là quên mua thuốc đau bụng.
Một lời khuyên nhỏ của tôi cho mọi người,khi mọi người ra cực đông dù là thời điểm nào trong ngày thì không nên uống các loại nước ngọt như bò húc hay revive vì theo tôi dù gì chúng cũng chỉ là hóa chất,nếu được trước khi đi các bạn nên kiếm lấy khoảng 20-30 hạt ươi,thứ hạt khô khi bỏ vào nước 1 lúc sau thì nở ra có tác dụng thanh nhiệt tốt,hoặc các loại nước làm từ thảo mộc,thảo quả như vậy sẽ tốt hơn.Các loại nước giải khát từ thảo mộc này tôi thấy ở các chùa mỗi khi có dịp lễ lớn thường hay có,các bạn có thể tham khảo. Riêng tôi tôi mang 20 hạt ươi trong chuyến đi này và tuyệt đối không uống nước ngọt.
chú 2 kêu đợi sáng mai rồi chú cho tôi nhập đoàn với 1 nhóm khác rồi đi nhưng tôi cứ khư khư ý định độc hành nên chú cũng đành chịu thua,vì khá nhiều đoàn ra nên chú 2 thuê thêm 1 bác già già khoảng 60 dẫn đường riêng cho tôi,vậy là 2 người 1 già 1 trẻ bắt đầu cuộc hành trình ra bãi rạng.
có một điều tôi trăn trở nữa là lại quên mua 1 bó nhang và ít hoa quả vào để thắp nhang cho bạn gái đã thiệt mạng trên cung đường này,đối với tôi về phượt,tôi không quan trọng sự thành công bằng sự nỗ lực hết sức của bản thân những người đi phượt, Riêng đối với bạn gái này tôi có chút mến phục.Đi rừng ban đêm thì có 1 quy tắc đó là không chụp hình và không nói về người chết,chú dẫn đường nói với tôi như vậy nhưng riêng tôi thì tôi chỉ sợ người,ma quỷ còn sống tốt hơn người chán !
cái balo 20kg của tôi lúc đầu giờ chỉ còn lại 10kg,nhưng quả thật càng đi càng thấm,thế mà lúc đầu tôi tính đeo luôn cái balo 20kg.Chú 2 thấy vậy liền kêu tôi để lại đồ nào không xài thì để chú giữ không mất đi đâu cả

nỗi cực nhọc thì tùy mỗi người thôi nên tôi sẽ không nói nhiều mà để các bạn nào có ý định chinh phục cực đông sẽ tự trải nghiệm...
đi trong đêm cũng có những cái hay của nó,tôi cảm thấy mình linh hoạt hơn ban ngày,cảm thấy tự tin và cảm thấy giống như mình là 1 con thú được thả về với môi trường yêu thích của mình.
Chỗ bạn gái kia yên nghỉ được đánh dấu bằng 1 cái thùng sắt,có nhiều bạn không biết lại lấy cây đánh vào hoặc đá vào khi đi ngang qua,như vậy là không ổn.Khi đi đến đấy chú dẫn đường không nói gì mà chỉ dừng lại và bật đèn pin liên tục vào cái thùng 1 lúc,Vậy là tôi tự hiểu. Mong các bạn,các đoàn khác khi ra đến đây chúng ta dành chút thời gian để tưởng nhớ đến cô bé ấy như 1 cách tôn vinh nỗ lực hết mình của cô bé.
Bác dẫn đường đã già và điều tôi lo ngại đã tới khi bác nhiều lần trượt té xuống những con dốc cao và nguy hiểm đến vài lần khi bác trượt té xuống vách đá,lúc đấy thật may mắn khi tôi giữ bác lại kịp.
Tôi đến bải rạng trong mệt mỏi và...lạnh,bãi rạng lúc này thật đẹp dù là trời tối.Xa xa ánh đèn từ các con tàu ngoài khơi,dưới chân tôi là 1 thứ cát tuyệt vời là hàng triệu vỏ sò vỏ ốc được sóng bào mòn theo năm tháng mà thành.Đi không hề dính chân và có thể nằm ườn ra ngủ luôn.Khi ngồi viết những dòng này tôi lại thèm được ở bãi rạng,thèm được đốt 1 đống lửa trại và ngồi suy tư 1 mình.Mọi thứ nơi đây quá yên bình và tinh khiết.
ráng đặt lưng xuống ngủ vài tiếng để mai còn leo ghềnh và còn về ,tôi thiếp đi lúc nào không hay. khoảng 3h sáng thì tôi chợt tỉnh vì ngủ cũng chập chờn chứ không ngon giấc, lại ngồi ngắm biển và suy tư,lúc này tôi nhớ về gia đình về người những người thân yêu và yêu thương,bạn bè,công việc ở nhà.....
tất cả bị đánh thức dậy bởi tiếng còi của chú dẫn đường,hôm tôi ra bãi rạng cũng có khá nhiều nhóm khác đã cắm trại và yên vị trước đó chờ sáng mai ra bãi rạng luôn.Đường leo ghềnh bây giờ tôi mới được nếm trải,nếu cơ chân bạn tương đối khỏe và nhận định của bạn chuẩn xác thì tôi nghĩ vượt qua bãi ghềnh là ổn.
Và đây là cái mà tôi mong ước được ôm hôn :
và đây là hừng đông đầu tiên trong ngày :
và đây là tôi,gã độc hành bụi bặm rách rưới và khùng khùng
chiếc áo tôi mặc ra cực đông đó là chiếc áo mà tôi yêu quý nhất bởi nó mang tính biểu tượng cho hội cựu học sinh trường trung học phổ thông trị an,ngôi trường mà tôi đã từng mài đũng quần suốt bao năm.Chúng tôi,những anh chị,bạn bè và em út sau khi ra đời lại quay về trường để giúp đỡ và định hướng cho các em nhỏ chỉ với 1 niềm tin và mong ước thế hệ các em học sinh sau này sẽ trưởng thành và tiến bộ hơn khóa sau. Nhưng thật buồn vì xã hội thật lắm loại người,những người tham gia hội của chúng tôi sau này dần chẳng còn mấy ai có tư tưởng đó mà thay vào đó những con người ấy lại vì mục đích riêng của bản thân. Thật đáng buồn vì trước ngày tôi đi 1 tháng hội đã chính thức ngừng hoạt động vì không có lực lượng kế thừa tinh thần và mục đích của anh chị em đi trước. Tôi không phán xét những con người vào hội chỉ vì mục đích riêng của mình mà chỉ muốn nói : "Các anh chị khóa trước tha thứ cho tụi em"
và khi thực hiện hành trình này tôi chỉ mong ước dù biết mong ước đó khó thành hiện thực đó là khi màu áo hội cựu học sinh tung bay trên 4 cực của tổ quốc và tung bay trên đỉnh Fansi thì khi ấy sẽ xuất hiện những lớp đàn em có hoài bão và biết quan tâm đến người khác 1 cách chân thành để hội cựu học sinh có thể trở lại và phát triển hơn xưa.
Những suy nghĩ và những mong ước ấy lướt qua đầu tôi thật nhanh trong lúc ngồi ở nơi đấy đón bình minh. Bình minh nơi đây thật yên bình,cũng không diễn tả hết bằng lời cảm xúc của tôi lúc này,mà cũng không ai hay ngôn ngữ nào để diễn tả hết.Các bạn chỉ có thể trải nghiệm mới hiểu được mà thôi. Vậy còn chờ gì nữa mà chưa rèn luyện thể lực và ra cực Đông thôi ????
.......................................................................................................................................
vào lại nhà chú 2,trở ra ngoài đầm môn, chạy xuống 3 đồi cát lún mà tôi đã tốn nhiều sức để đi lên,cảm giác bây giờ thật tĩnh tâm và thoải mái. Đường về nhà giờ cũng còn xa và còn nhiều điều phía trước.Tôi ra tới đầm môn ngồi đánh 1 tô mì bò và 1 chai nước khoáng,cảm giác khoan khoái xuất hiện. Ngồi nói chuyện dăm ba câu với bà chủ hàng nước,họ cũng lời ra tiếng vào với vợ chồng chú 2 nhưng tôi không quan tâm. Đã là người lớn thì nên có chính kiến riêng của bản thân,mắt thấy tai nghe và tự cảm nhận thì mới tin chứ không nghe lời đàm tiếu. cuộc sống đôi khi vì những lời đàm tiếu hay vì hiểu lầm mà chúng ta đánh mất đi những người bạn thật sự
Đối với tôi vợ chồng chú 2 tốt bụng và gần gũi,Họ là những con người tốt và tình cảm,riêng chú 2 còn là 1 người đàn ông sống rõ ràng và có cá tính mạnh.
Giờ tôi còn cung đường cuối cùng trở về nhà đó là đầm môn-đà lạt-trị an.Cung đường này cũng cho tôi rất nhiều cảm xúc nên tôi cũng rất vui để được chia sẻ cùng mọi người tiếp sau