Em thử dùng link của Blog spot nhé!
COUCHSURFING MALAYSIA - PHẦN IV: TRUY TÌM THE TWINS
Kể mà đi tour thì tiện. Xe đưa đến ngay chân tháp đôi. Cười toe miệng chụp ảnh cái tạch là có ngay sản phẩm up lên phây búc. Cơ mà cứ thích tự đi cơ. Ừ thì tự đi. Vậy nên xõa cả đêm đến 3h sáng mới về nhà. Rồi thì hôm sau gần 9h sáng mới nhấc mông đứng dậy đi ra khỏi nhà được. May mà có Paola. Thực sự là cảm ơn bạn í lắm lắm.
Mấy ngày trước khi đi bận tíu đít nên chả có thời gian mà tìm hiểu thông tin trên mạng. Cứ vậy là đi thôi. Chả biết host của mình nhà ở đâu. Cứ nghe host bảo là được đưa đi chơi nên càng ưa sẵn. Đến nơi thì host mãi 10h sáng chưa ngủ dậy. Chờ y thì có mà đến khi về rồi cũng ko kịp đi chơi đâu. Vậy nên Paola quả là vị cứu cánh đối với mình. Rủ rê đi chơi, nàng gật đầu, vậy là đi ngay và luôn.
Ra khỏi khu biệt thự Paola bảo là chúng ta phải bắt taxi ra trạm BTS. BTS là một loại tàu điện, chạy nhanh và cực kì đúng giờ. Giá cũng hợp lý (ko rẻ. hì). Nó gần giống Skytrain, tàu điện chạy trên cao của Thái Lan, chỉ khác là ở Malay nó chạy chả chạy trên cao mấy, chỉ chạy ngang với các làn đường bộ. Trước có đọc qua thông tin là nên mua các gói vé BTS gì đấy mà có thể dùng tiết kiệm. Cơ mà không đọc kỹ nên chịu. chả nhớ ra gì sất. Vậy nên cứ toàn mua vé lẻ, đi đâu mua đó. Sauk hi đi về mới thấy quả là tốn kém cho đi lại thật.
Paola vẫy cho 2 đứa 1 chiếc Taxi chở ra Putrajaya, thành phố mới của Malaysia. Về Việt Nam mới biết ở đây có cái nhà thờ Hồi giáo rất đẹp. Tiếc quạ, tiếc quạ. 10RM, tài xê taxi trả lời. “Tôi được biết là chỉ 8RM thôi” Paola mặc cả. keke. Mình có biết giá rổ thế nào đâu. Tài xế ko đồng ý, bảo 10 ringgit. Ừ thì 10, hai đứa lên xe đi. Hì, ra nàng ta cũng chỉ mặc cả cho có lệ. Được thì tốt, không được thì thôi. Đến Putrajaya, việc đầu tiên là nhìn bản đổ BTS tìm đích đến. Đây rồi. Để đến tháp đôi thì cần phải đên KL Sentral. Đến đó là thấy ngay tháp đôi. Anh Tiến dặn thế. (Anh Tiến là cái anh lùn, già, xấu cơ mà hào phóng (ví mua bim bim cho mình) ở sân bay í.

Hihi, là nói thế cho nó ví von chứ anh cũng chỉ xấu vừa vừa, không xấu lắm. :v
BTS nhanh, sạch và an toàn. Ít nhất trong 7 ngày ở Malay, mình không thấy thông tin nào về trộm cắp ở BTS. Chả như xe bus Hà Nội nhà mình, hở cái là mất, mà không hở cũng mất J Chả mấy chốc mà đến KL Sentral. Trạm BTS nằm ngay trong một cái trung tâm thương mại khá lớn và đẹp. Tôi và Paola lóc cóc đi ra để hỏi đường đến tòa tháp đôi The Twin. Chả hiểu sao chạy đi hỏi mấy người, họ bảo là phải bắt xe này nọ. Phức tạp. Đi vòng trở lại một lúc, ngó nghiêng chụp ảnh, thấy ngay giờ truyn (The Twin) trên đầu. haha. Ra là nó ở đây. Thế mà hỏi đường cho mù mịt. Trước mặt có cái công viên nhỏ nhỏ xinh xinh, có hồ nước, dự là vào chụp ảnh tí mà thấy cái The twin sướng quá nên bỏ qua luôn. Paola mở máy ảnh xịn của nàng ra chụp thì phát hiện ra máy hết pin, Khổ thân. Hix. Vậy là cái máy ảnh đểu của mình trở thành của quý hiếm. Vòng ra bên trước tòa nhà để lấy cái mặt trước. Quả là đẹp. Quả là cao. Cao đến nỗi để lấy hết đỉnh của nó phải đứng lùi xa thật xa, sau đó cho máy nằm bẹp sát đất hướng ống kính lên. Done, vậy là xong bức ảnh với tòa Tháp đôi. Thỏa mãn. Về thôi. Kể cũng lạ, nhiều khi người ta đi mãi đi mãi, kiếm tìm mãi rồi cũng chỉ để chụp 1 bức ảnh với một cái đối tượng nhỏ nhỏ (thực ra trong trường hợp này nó to to, mà nói thẳng ra là to, to vật vã

) ). Xong. J Ở The Twin thì có dịch vụ lên ngắm cảnh toàn thành phố ở cây cầu bắc qua 2 tòa nhà. Mà nghe bảo phí là 25RM (170 nghìn), nhưng mà xếp hàng gần 2 tiếng mới mua được, trong khi đó thời gian đứng ngắm chỉ là 15 phút. Thôi ai mà chờ mua cho được. Nhìn được có tí, mà thực ra cũng chỉ là nhìn thôi, có gì đâu. Sự thực thì cái nguyên nhân sâu xa vẫn là tiếc tiền. 25RM cho 15 phút ngó. Bỏ qua đi vậy. Tự nhủ còn nhiều cái phải chi tiêu.
Ảnh 1: Paola - cô bạn tuyệt vời ở Malaysia
Ảnh 2: Tháp đôi, Quả là đẹp, Quả là cao
Cơ mà giờ đi đâu đây. Hai đứa hội ý. Tôi rủ Paola đi Genting. Paola bảo chưa nghe Genting bao giờ cả. Ô hay, thía là thía lào. Genting là khu vui chơi và sòng bạc nổi tiếng thế cơ mà. Thực ra mà nói thì tôi chả thích những nơi như vậy lắm. Chẳng qua là anh Tiến đang ở đấy, nên tôi muốn qua xem như thế nào. Ổng ở đây 8 9 năm rồi thì mình đến đó có gì được hướng dẫn. Hì. Paola thì rủ tôi đi China Town. Tôi chẳng khoái China Town mấy. Vì nó chủ yêu là ăn uống + mua sắm. Đợt đi Thái Lan, Dave rủ tôi đi China Town mãi mà tôi chẳng chịu đi. Phân vân một lúc thì cả hai quyết định đi Genting. Chúng tôi hỏi quầy thông tin thì được biết phải bắt BTS ngược lại trạm Putrajaya, sau đó bắt xe bus khoảng 1 tiếng rưỡi. Lúc này đã là gần 12h trưa. Hơi hẹp thời gian tí nhưng vẫn cứ liều đi.
Liều mà chẳng ăn nhiều, Đến nơi thì chúng tôi vừa trễ chuyến xe bus đi Genting, phải chờ 1 tiếng sau mới có chuyến, mà thời gian ngồi Bus đến Genting mất một tiếng rưỡi. Thành ra đến nơi cũng đã 4h, đâu kịp chơi gì. Vậy là lại quay về KL Sentral. Lượn China Town. Chả có bản đồ, chả có Internet, không biết China Town nằm ở xó xỉnh nào. Thế là hỏi người dân địa phương. Hì. Hai đứa mới lên chiếc xe Bus màu Hồng (miễn phí nhé). hehe. ở Malaysia cứ xe Bus màu hồng là miễn phí. Sau đó đổi sang chiếc xe Bus màu tím, cũng miễn phí nốt. Chả hiểu. Hay là mình nhớ lẫn :v
Lòng vòng trên dưới 1 tiếng thì mới đến China Town. China Town ko có gì đặc biệt, giống như nhiều khu chợ người Hoa khác hay phố cổ Hà Nội, chủ yếu bán quần áo, giày dép, kính, vòng tay, đồ lưu niệm. Nói chung mình ko ấn tượng gì ngoài mấy cái áo I love Kuala Lumpur và đã mua 2 cái về. (Sau này mặc lên xấu kinh khủng nên chưa mặc ra ngoài lần nào

)
Cho đến khi mình bắt gặp một ngôi đền Hindu giáo.
Phần IV: Hút hồn Ngôi đền Hindu giáo - Tạm biệt Kuala Lumpur - KK thẳng tiến