haivan4111988
Phượt thủ
10 ngày độc hành từ Đông sang Tây trên đất Nhật - Rực rỡ sắc hoa Fuji
Tháng tư, tôi đến Nhật, hành lý mang theo chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô 6kg và một tâm trạng vừa háo hức vừa có chút lo lắng. Hành trình kết thúc, tôi về lại Sài Gòn, vẫn chiếc ba lô 6kg đó, nhưng hành trang trở về có thêm gần 1.500 tấm hình và những trải nghiệm tuyệt vời. Mười ngày đó, cô gái nhỏ với chiếc ba lô trên vai, cổ đeo máy ảnh, tay cầm điện thoại đọc bản đồ tàu điện hay mở google map đọc lộ trình các ga tàu. Tôi đã hòa tan vào nước Nhật như thế, để đi từ sắc tím đẹp nao lòng của hoa tử đằng, màu xanh mướt tận chân trời của hoa nermophila, cho đến sắc xanh yên bình của rừng trúc Sagano. Đi qua những ngôi đền trầm mặc ở Nikko, ngắm hồ Chuzenji, núi Nantai, trải nghiệm thế nào là suối nước nóng, là geisha. Những cảnh sắc đẹp đến nao lòng, những con người thân thiện tuyệt vời, những trải nghiệm bình dị mà hạnh phúc, tất cả làm nên Nhật Bản trong trái tim tôi. Để rồi khi đi qua hành trình này, tôi không còn gì để tiếc nuối.
Hồi kí hành trình (1): Shibuya - Shibuya
Chuyến bay đêm kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ từ sân bay Klia2 (Malaysia) đến sân bay Narita (Tokyo) sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều nếu tôi không có người bạn bên cạnh, một ông bác vui tính người Australia, đến Nhật Bản để biểu diễn cho một buổi hòa nhạc ở khu Shibuya. Ông bác khoe với tôi đây đã là lần thứ 4 đến Nhật, về trải nghiệm khi bác leo núi để ngắm bình mình trên đỉnh núi Phú Sỹ. Ông bác nói với tôi nếu may mắn, tôi có thể nhìn thấy Phú Sỹ qua cửa sổ máy bay khi trời sáng. Rất tiếc tôi lại ngồi ngay trúng cánh máy bay, nên tôi gần như chẳng thấy phong cảnh gì ngoại trừ chiếc cánh máy bay to oành đỏ chót của Air Asia. Đang thất vọng, đột nhiên trong một khoảnh khắc ông bác vỗ vai tôi và reo lên “Nhìa kìa!” Tôi nhìn qua cửa sổ, và ngỡ ngàng khi trông thấy một cảnh tượng đẹp vô cùng: đỉnh núi Phú Sỹ phủ tuyết trắng, rực rỡ trong những tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới. Nhật Bản đã đón chào tôi như thế, và tôi cũng đã thật sự may mắn trong suốt chuyến hành trình sau đó của mình để trải nghiệm và gặp gỡ những con người tuyệt vời.
Con đường từ sân bay Narita về đến Tokyo khoảng hơn 60km, hai bên đường tràn ngập những cây hoa anh đào. Tuy nhiên khi về đến Tokyo thì tôi không còn nhìn thấy anh đào nữa, trong nội thành có vẻ như chúng đã sớm rụng hết rồi. Một người bạn Nhật Bản mà tôi đã book homestay qua Air Bnb đón tôi ở lối ra một nhà ga tàu điện ngầm, đưa tôi về căn hộ của anh ấy – một góc phố xinh đẹp và yên bình ở khu Chiyoda.
Sau khi hướng dẫn cho tôi cách sử dụng các thiết bị trong căn hộ tuy nhỏ nhưng hết sực tiện nghi và khoa học của mình, Daisuke chào tôi để đi làm việc (công việc của anh ấy là kĩ sư lập trình). Còn lại một mình, tôi tranh thủ tạt qua Family Mart gần đó ăn lót dạ, sau đó đi bộ ra ga tàu điện ngầm. Đương là mùa xuân, thời tiết se se lạnh, gió thổi mang theo những cánh hoa anh đào bay bay. Khi đó là gần 4h chiều, tôi nghĩ đã quá trễ để tới công viên Ueno. Tôi cũng không có nhu cầu mua sắm đồ điện tử ở khu Akihabara. Cuối cùng suy nghĩ một hồi tôi quyết định tới khu Shibuya.
Nếu bạn muốn tới Nhật để mua sắm quần áo thời trang hay mỹ phẩm, tôi nghĩ bạn nhất định phải đến Shibuya. Khi tàu điện ngầm dừng lại, loa thông báo còn nhắc lại hai lần “Shibuya – Shibuya”, như thể nhắc nhở hành khách rằng đây là ga quan trọng. Tôi rời khỏi ga tàu điện ngầm, lang thang khắp các con phố sầm uất.
Đi bộ một hồi, tôi cũng tới ngã tư Shibuya huyền thoại. Khi đó là khoảng gần 6h chiều, quảng trường nơi tôi đứng chật kín người, bao gồm cả người bản địa và khách nước ngoài. Có một chiếc xe vận động bầu cử đi ngang qua, loa phong thanh inh ỏi. Tôi giơ chiếc máy ảnh Canon EOS 700D lên, do mới mua nên thao tác căn chỉnh chưa quen. Một anh người Nhật đột nhiên tiến lại, ban đầu tôi còn chưa hiểu, hóa ra anh ấy ngỏ ý muốn giúp tôi. Anh giơ chiếc máy ảnh của mình lên, cũng là một chiếc Canon EOS. Hai chúng tôi bật cười. Sau này đi thêm nhiều nơi ở Nhật tôi để ý rằng người ta thường thích dùng máy ảnh Nikon nhiều hơn.
Đến 7h tối, quang cảnh người đi bộ ở ngã tư Shibuya cực kì náo nhiệt. Mỗi khi đèn đi bộ bật sáng là cả một biển người hòa vào nhau. Tôi đứng lẫn với mấy ông Tây ba lô giơ máy ảnh chụp lia lịa. Ai nói con gái Nhật không đẹp nhỉ? Da trắng, ăn mặc sành điệu, tôi nhìn cô nào cũng thấy xinh. Đàn ông mặc vest đen mọi lúc và mọi nơi. Các cửa hàng miễn thuế thì nhiều như nấm sau mưa. Đáng tiếc tôi không phải tín đồ shopping, hơn nữa hành lý duy nhất mang theo là chiếc ba lô lúc nào cũng trong tình trạng lo sợ quá tải. Do vậy thứ duy nhất tôi mua ở Shibuya chỉ là một thỏi son và hai cái dây cột tóc.
Hơn 9h tối, tôi tạm biệt Shibuya náo nhiệt, đi tàu điện ngầm về lại Chiyoda. Gần căn hộ của Daisuke có một khu chợ đêm, tôi tranh thủ lang thang một lúc, mua thêm 3 đôi vớ chân với giá 1000 yên. Kết thúc ngày đầu tiên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Góc phố Chiyoda yên bình:

Dòng người ở ngã tư Shibuya:

Tháng tư, tôi đến Nhật, hành lý mang theo chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô 6kg và một tâm trạng vừa háo hức vừa có chút lo lắng. Hành trình kết thúc, tôi về lại Sài Gòn, vẫn chiếc ba lô 6kg đó, nhưng hành trang trở về có thêm gần 1.500 tấm hình và những trải nghiệm tuyệt vời. Mười ngày đó, cô gái nhỏ với chiếc ba lô trên vai, cổ đeo máy ảnh, tay cầm điện thoại đọc bản đồ tàu điện hay mở google map đọc lộ trình các ga tàu. Tôi đã hòa tan vào nước Nhật như thế, để đi từ sắc tím đẹp nao lòng của hoa tử đằng, màu xanh mướt tận chân trời của hoa nermophila, cho đến sắc xanh yên bình của rừng trúc Sagano. Đi qua những ngôi đền trầm mặc ở Nikko, ngắm hồ Chuzenji, núi Nantai, trải nghiệm thế nào là suối nước nóng, là geisha. Những cảnh sắc đẹp đến nao lòng, những con người thân thiện tuyệt vời, những trải nghiệm bình dị mà hạnh phúc, tất cả làm nên Nhật Bản trong trái tim tôi. Để rồi khi đi qua hành trình này, tôi không còn gì để tiếc nuối.
Hồi kí hành trình (1): Shibuya - Shibuya
Chuyến bay đêm kéo dài hơn 6 tiếng đồng hồ từ sân bay Klia2 (Malaysia) đến sân bay Narita (Tokyo) sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều nếu tôi không có người bạn bên cạnh, một ông bác vui tính người Australia, đến Nhật Bản để biểu diễn cho một buổi hòa nhạc ở khu Shibuya. Ông bác khoe với tôi đây đã là lần thứ 4 đến Nhật, về trải nghiệm khi bác leo núi để ngắm bình mình trên đỉnh núi Phú Sỹ. Ông bác nói với tôi nếu may mắn, tôi có thể nhìn thấy Phú Sỹ qua cửa sổ máy bay khi trời sáng. Rất tiếc tôi lại ngồi ngay trúng cánh máy bay, nên tôi gần như chẳng thấy phong cảnh gì ngoại trừ chiếc cánh máy bay to oành đỏ chót của Air Asia. Đang thất vọng, đột nhiên trong một khoảnh khắc ông bác vỗ vai tôi và reo lên “Nhìa kìa!” Tôi nhìn qua cửa sổ, và ngỡ ngàng khi trông thấy một cảnh tượng đẹp vô cùng: đỉnh núi Phú Sỹ phủ tuyết trắng, rực rỡ trong những tia nắng ban mai đầu tiên của ngày mới. Nhật Bản đã đón chào tôi như thế, và tôi cũng đã thật sự may mắn trong suốt chuyến hành trình sau đó của mình để trải nghiệm và gặp gỡ những con người tuyệt vời.
Con đường từ sân bay Narita về đến Tokyo khoảng hơn 60km, hai bên đường tràn ngập những cây hoa anh đào. Tuy nhiên khi về đến Tokyo thì tôi không còn nhìn thấy anh đào nữa, trong nội thành có vẻ như chúng đã sớm rụng hết rồi. Một người bạn Nhật Bản mà tôi đã book homestay qua Air Bnb đón tôi ở lối ra một nhà ga tàu điện ngầm, đưa tôi về căn hộ của anh ấy – một góc phố xinh đẹp và yên bình ở khu Chiyoda.
Sau khi hướng dẫn cho tôi cách sử dụng các thiết bị trong căn hộ tuy nhỏ nhưng hết sực tiện nghi và khoa học của mình, Daisuke chào tôi để đi làm việc (công việc của anh ấy là kĩ sư lập trình). Còn lại một mình, tôi tranh thủ tạt qua Family Mart gần đó ăn lót dạ, sau đó đi bộ ra ga tàu điện ngầm. Đương là mùa xuân, thời tiết se se lạnh, gió thổi mang theo những cánh hoa anh đào bay bay. Khi đó là gần 4h chiều, tôi nghĩ đã quá trễ để tới công viên Ueno. Tôi cũng không có nhu cầu mua sắm đồ điện tử ở khu Akihabara. Cuối cùng suy nghĩ một hồi tôi quyết định tới khu Shibuya.
Nếu bạn muốn tới Nhật để mua sắm quần áo thời trang hay mỹ phẩm, tôi nghĩ bạn nhất định phải đến Shibuya. Khi tàu điện ngầm dừng lại, loa thông báo còn nhắc lại hai lần “Shibuya – Shibuya”, như thể nhắc nhở hành khách rằng đây là ga quan trọng. Tôi rời khỏi ga tàu điện ngầm, lang thang khắp các con phố sầm uất.
Đi bộ một hồi, tôi cũng tới ngã tư Shibuya huyền thoại. Khi đó là khoảng gần 6h chiều, quảng trường nơi tôi đứng chật kín người, bao gồm cả người bản địa và khách nước ngoài. Có một chiếc xe vận động bầu cử đi ngang qua, loa phong thanh inh ỏi. Tôi giơ chiếc máy ảnh Canon EOS 700D lên, do mới mua nên thao tác căn chỉnh chưa quen. Một anh người Nhật đột nhiên tiến lại, ban đầu tôi còn chưa hiểu, hóa ra anh ấy ngỏ ý muốn giúp tôi. Anh giơ chiếc máy ảnh của mình lên, cũng là một chiếc Canon EOS. Hai chúng tôi bật cười. Sau này đi thêm nhiều nơi ở Nhật tôi để ý rằng người ta thường thích dùng máy ảnh Nikon nhiều hơn.
Đến 7h tối, quang cảnh người đi bộ ở ngã tư Shibuya cực kì náo nhiệt. Mỗi khi đèn đi bộ bật sáng là cả một biển người hòa vào nhau. Tôi đứng lẫn với mấy ông Tây ba lô giơ máy ảnh chụp lia lịa. Ai nói con gái Nhật không đẹp nhỉ? Da trắng, ăn mặc sành điệu, tôi nhìn cô nào cũng thấy xinh. Đàn ông mặc vest đen mọi lúc và mọi nơi. Các cửa hàng miễn thuế thì nhiều như nấm sau mưa. Đáng tiếc tôi không phải tín đồ shopping, hơn nữa hành lý duy nhất mang theo là chiếc ba lô lúc nào cũng trong tình trạng lo sợ quá tải. Do vậy thứ duy nhất tôi mua ở Shibuya chỉ là một thỏi son và hai cái dây cột tóc.
Hơn 9h tối, tôi tạm biệt Shibuya náo nhiệt, đi tàu điện ngầm về lại Chiyoda. Gần căn hộ của Daisuke có một khu chợ đêm, tôi tranh thủ lang thang một lúc, mua thêm 3 đôi vớ chân với giá 1000 yên. Kết thúc ngày đầu tiên, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Góc phố Chiyoda yên bình:

Dòng người ở ngã tư Shibuya:
