Death
Phượt thủ
1000km HCM - Đăk Lăk, 90h của xúc cảm
30/4/2008 là cái ngày đáng nhớ, đó là cái ngày mà cuộc đời của nó sang trang khi chính thức bước vào con đường "lầm lạc", lần đầu tiên nó phượt. Đó là một chuyến phượt 4 ngày với thằng bạn mà nếu có dịp sẽ khoe sau.
Một năm sau hắn quyết định kỷ niệm cái ngày lầm lạc của hắn bằng một chuyến đi khác, vẫn là Tây Nguyên nhưng lần này sẽ là HCM - Đăk Lăk. (Chú ý có một vài chi tiết không giống với nguyên bản
)
Ngày 1: Thiên đường bỏ quên
Đồng hành với hắn là 3 kẻ lần đầu tiên bước vào con đường lầm lạc như hắn và 2 con chiến mã, gọi là chiến mã cho nó hoành tráng chứ thực ra chỉ là một con wave tàu và một con alpha. Kệ, ngựa đua giỏi hay không là ở người cầm cương, chơi tuốt.
HCM, 5 AM.
Hắn vẫn còn luyến tiếc "giấc mơ Chapi" nhưng cũng phải bò dậy lên đường. Vẫn còn ngái ngủ, hắn cho con ngựa phi nước kiệu để cho nó nóng "chân", tạm biệt Sài Gòn bụi bặm và kẹt xe, hắn sẽ đến nơi mà hằng đêm hắn vẫn mơ đến, nơi chỉ có nắng gió và sự tự do, nơi mà hắn có thể ... tè bất cứ chỗ nào mà không sợ bị gọi là mất văn minh
)
Đức Phong, Bình Phước, 10 AM.
Qua khỏi thị trấn nhỏ bé nép mình bên vách núi vài km, đột nhiên một tấm bảng màu xanh cũ kỹ đập vào mắt hắn "Trảng cỏ bàu lạch, 20km". Hắn vội vàng kiềm cương cái con ngựa chạy chậm mà thở to của hắn, từ trước đến giờ hắn đã biết đến sông suối, biển thác, núi rừng, tự dưng bữa nay có thêm cái trảng cỏ. Sau khi họp khẩn cấp, hắn và đồng bọn nhìn trước ngó sau xem thử có ai theo dõi hay không, thấy mọi việc vẫn bình thường, cả bọn quẹo phải tiến về cái nơi kỳ lạ đó.
Bàu Lạch, 10:30 AM: Con ngựa sắt bỗng nhiên khựng lại, hai ga nài ngựa mắt chữ A, miệng chữ O, Bàu Lạch hiện ra trước mắt, mênh mông bất tận như cái thảo nguyên bao lao mà hằng đêm hắn vẫn hay mơ.
Hoa đồng nội
Bình yên đến lạ thường
30/4/2008 là cái ngày đáng nhớ, đó là cái ngày mà cuộc đời của nó sang trang khi chính thức bước vào con đường "lầm lạc", lần đầu tiên nó phượt. Đó là một chuyến phượt 4 ngày với thằng bạn mà nếu có dịp sẽ khoe sau.
Một năm sau hắn quyết định kỷ niệm cái ngày lầm lạc của hắn bằng một chuyến đi khác, vẫn là Tây Nguyên nhưng lần này sẽ là HCM - Đăk Lăk. (Chú ý có một vài chi tiết không giống với nguyên bản
Ngày 1: Thiên đường bỏ quên
Đồng hành với hắn là 3 kẻ lần đầu tiên bước vào con đường lầm lạc như hắn và 2 con chiến mã, gọi là chiến mã cho nó hoành tráng chứ thực ra chỉ là một con wave tàu và một con alpha. Kệ, ngựa đua giỏi hay không là ở người cầm cương, chơi tuốt.
HCM, 5 AM.
Hắn vẫn còn luyến tiếc "giấc mơ Chapi" nhưng cũng phải bò dậy lên đường. Vẫn còn ngái ngủ, hắn cho con ngựa phi nước kiệu để cho nó nóng "chân", tạm biệt Sài Gòn bụi bặm và kẹt xe, hắn sẽ đến nơi mà hằng đêm hắn vẫn mơ đến, nơi chỉ có nắng gió và sự tự do, nơi mà hắn có thể ... tè bất cứ chỗ nào mà không sợ bị gọi là mất văn minh
Đức Phong, Bình Phước, 10 AM.
Qua khỏi thị trấn nhỏ bé nép mình bên vách núi vài km, đột nhiên một tấm bảng màu xanh cũ kỹ đập vào mắt hắn "Trảng cỏ bàu lạch, 20km". Hắn vội vàng kiềm cương cái con ngựa chạy chậm mà thở to của hắn, từ trước đến giờ hắn đã biết đến sông suối, biển thác, núi rừng, tự dưng bữa nay có thêm cái trảng cỏ. Sau khi họp khẩn cấp, hắn và đồng bọn nhìn trước ngó sau xem thử có ai theo dõi hay không, thấy mọi việc vẫn bình thường, cả bọn quẹo phải tiến về cái nơi kỳ lạ đó.
Bàu Lạch, 10:30 AM: Con ngựa sắt bỗng nhiên khựng lại, hai ga nài ngựa mắt chữ A, miệng chữ O, Bàu Lạch hiện ra trước mắt, mênh mông bất tận như cái thảo nguyên bao lao mà hằng đêm hắn vẫn hay mơ.


Hoa đồng nội

Bình yên đến lạ thường


Last edited: