Ducko
Phượt thủ
Tài nguyên nào rồi cũng cạn kiệt. Nếu xem những "cái chấm" là tài nguyên thì nó cũng đang cạn kiệt rất nhanh, chí ít là ở Việt Nam. Chỉ mới ba năm trước, có rất ít "cái chấm" ở Việt Nam bị "múc" và tôi lần đầu tiên được biết "đi chấm" là thế nào. Cảm giác được phiêu lưu đến một nơi bất định với những người bạn xa lạ rất là ấn tượng! Sau ba năm, sự nghiện ngập đã lan tràn rất nhanh trên tòan cõi Việt Nam, dân ta tranh nhau đi chấm với dân Tây.
Ngày ấy, mỗi khi đi chấm tôi đều có cảm giác háo hức mình là NGƯỜI ĐẦU TIÊN đến chấm. Bây giờ thì những chấm nào khả dĩ đi được ở Việt Nam đều đã được anh em chấm mút nhà ta thăm viếng hết rồi, có những chấm còn bị cày đi cày lại nhiều lần. Cảm xúc "người đầu tiên" kia không còn nữa. Nhưng vẫn còn đó cảm giác LẦN ĐẦU TIÊN đến chấm.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng "lần đầu tiên" thì có bao nhiêu là chuyện, ví dụ như lần đầu tiên ngã từ trên ngọn cây ớt xuống chẳng hạn. Vậy có gì hay mà đi chấm? Với tôi đó là một lý do, một mục đích. Tôi không đủ ngẫu hứng để xách xe chạy vài trăm cây số vô định, nhảy vào rừng đi loanh quanh cho đời mỏi mệt. Nhưng tôi muốn được đi như thế. Vậy là cái chấm trở thành mục tiêu cho tôi. Tôi có một lý do để đi, một điểm đích để đến và một thành công để ăn mừng.
Bây giờ, tôi không cho mình là đi chấm nữa mà là đi nhặt chấm, bòn nhặt từng cái chấm như câu thơ của ai, quên mất tác giả, hình như của Đặng Thai Mai:
"Bòn từng hạt gạo đời dân Việt
Cực mấy nghìn năm giống Lạc Hồng"
Không bàn chuyện giống Lạc Hồng cực đến đâu, nhưng cái giống "Phượt" thì cực thật. Chuyến Nga Sơn - Thanh Hóa vừa rồi dậy từ 5h sáng, cơm nước xong thì 6h xuất phát...
Ngày ấy, mỗi khi đi chấm tôi đều có cảm giác háo hức mình là NGƯỜI ĐẦU TIÊN đến chấm. Bây giờ thì những chấm nào khả dĩ đi được ở Việt Nam đều đã được anh em chấm mút nhà ta thăm viếng hết rồi, có những chấm còn bị cày đi cày lại nhiều lần. Cảm xúc "người đầu tiên" kia không còn nữa. Nhưng vẫn còn đó cảm giác LẦN ĐẦU TIÊN đến chấm.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ rằng "lần đầu tiên" thì có bao nhiêu là chuyện, ví dụ như lần đầu tiên ngã từ trên ngọn cây ớt xuống chẳng hạn. Vậy có gì hay mà đi chấm? Với tôi đó là một lý do, một mục đích. Tôi không đủ ngẫu hứng để xách xe chạy vài trăm cây số vô định, nhảy vào rừng đi loanh quanh cho đời mỏi mệt. Nhưng tôi muốn được đi như thế. Vậy là cái chấm trở thành mục tiêu cho tôi. Tôi có một lý do để đi, một điểm đích để đến và một thành công để ăn mừng.
Bây giờ, tôi không cho mình là đi chấm nữa mà là đi nhặt chấm, bòn nhặt từng cái chấm như câu thơ của ai, quên mất tác giả, hình như của Đặng Thai Mai:
"Bòn từng hạt gạo đời dân Việt
Cực mấy nghìn năm giống Lạc Hồng"
Không bàn chuyện giống Lạc Hồng cực đến đâu, nhưng cái giống "Phượt" thì cực thật. Chuyến Nga Sơn - Thanh Hóa vừa rồi dậy từ 5h sáng, cơm nước xong thì 6h xuất phát...
Last edited: