What's new

22 tuổi, lần đầu đặt chân đến Đà lạt

" Giờ này mà tự kỷ thì chẳng được cái tích sự gì', nghĩ vậy nên nó vùng dậy, gom ít áo quần, ít vật dụng cần thiết, cái chứng minh nhân dân phòng trường hợp phải thuê phòng ở lại qua đêm rồi GO. Nó đón chuyến xe bus ra chợ Bến Thành rồi từ đó lết bộ tới trạm xe Phương Trang. Còn một vé cuối cùng đi Đà lạt lúc 10h15. Nó chần chừ vì điện thoại đang hết pin, không thông báo được cho chị nó về sự vắng mặt đột ngột của nó, phần vì vé xe ghế ngồi, chắc là sẽ ê mông lắm đây. " Em không mua nhanh thì hết vé", cái cô gái xinh như mộng ngồi bán vé ấy hăm dọa khách cũng thật là dễ thương. " Ok, em lấy vé đó ". Lê cái bụng xẹp lép ra một cái xe hủ tiếu, nui ở một hẻm tối, ngồi húp lụp xụp tô nui bên cạnh anh chàng tây ba lô đang nêm nếm đủ các loại gia vị tỏi, nước mắm, ớt... vào tô hủ tiếu của mình. Nó ngồi im lặng, không bắt chuyện. ( Gặp nhiều người rồi cũng trở nên thận trọng hơn, không còn dễ dàng gặp tây là xổ tiếng anh, tiếng em như xưa nữa). Lạ thật, đi Đà lạt để thấy rõ hơn về Sài gòn. Sài gòn cũng có những góc khuất, bên cạnh những quán bar ồn ào dành cho người nước ngoài như vậy sao ! Tranh thủ ngồi trong nhà chờ xe, vừa lim dim ngủ vừa cầm chắc trong tay chiếc điện thoại đang sạch pin. Cuối cùng cũng có pin để nhắn được tin nhắn thông báo tình hình đi bụi của nó. Kệ, cứ báo vậy, cho hay không cho thì cũng cứ đi.

10h tối, nó tìm được chỗ ngồi trong chiếc xe đêm từ Sài gòn lên Đà lạt. ( Lúc đợi xe, nó đã định trèo lên chuyến xe đi Nha Trang khi xe đang trống khách, thiệt là khi đi đâu cũng được miễn là đi thì cũng chẳng phân biệt lên núi hay xuống biển). Nó khoác lên mình chiếc áo ấm rồi chuẩn bị cho giấc ngủ vùi trên xe. Chiếc xe lăn bánh qua những con đường của Sài gòn, nó nhìn Sài gòn với tâm trạng của một người đi xa. 10h đêm, hai bên đường, trong những góc khuất là những chiếc xe máy, mà trên đó lồ lộ những thân thể người đang mơn trớn nhau. Sài gòn về đêm là vậy đó sao ! Khi xe bắt đầu vào địa phận Đồng Nai thì mắt nó bắt đầu nặng trịu. Nó ngủ thật. Thấy lòng mình mất đi một thanh âm quen thuộc vẫn về với nó hằng đêm, một cái tên quen, hay một nỗi niềm còn sót lại... Nó đã quên thật rồi ư !

Xe tới Madagui khoảng 1h đêm. Nó dụi hai con mắt đang lờ đờ, đeo cái ba lô theo vì sơ mất tiền bạc, rồi bước xuống xe đi vệ sinh. Madagui là một trạm dừng chân ven đường, có phục vụ ăn uống và có cái hồ cá nhỏ nơi lần đầu tiên nó được nhìn thấy mấy con cá vàng đang ngủ là như thế nào ( bình thường 1h sáng làm gì lang thang ngoài đường mà biết cá đang ngủ là tập trung lại một chỗ với nhau cho có hơi ấm và nằm im bất động ). Vậy đó, cái khu du lịch sinh thái mà nó nghe con nhỏ bạn kể là vậy.

Khoảng 1h30, xe đổ đèo. Chẳng biết cái đèo gì nhưng xe vừa mới chạy ra khỏi Madagui một lúc là đổ đèo. Nó nhìn lên trời qua khung cửa kính xe, vầng trăng chỉ có một nửa sáng vằng vặc giữa trời. Đúng là chỉ có nửa vầng trăng như trong bài hát của Quang Linh " Cắt nửa vầng trăng, cắt nửa vầng trăng...". Nửa vầng trăng chơi vơi giữa đèo hướng về Đà lạt. Đà lạt và trăng... ! Trăng khuyết một nửa nên trăng cũng hiểu nỗi đơn côi của người giữa đêm vắng. Nếu nó không đi, không ngồi trên chuyến xe đêm ấy, không biết bao giờ nó mới biết đến hình ảnh của vầng trăng khuyết đi một nửa. Nó cũng vậy, cũng không nên sống mãi trong những giấc ngủ êm khi cuộc sống quanh nó vẫn không ngừng vận động.

4h sáng, nó tới bến xe liên tỉnh Đà lạt. Đà lạt buổi sáng tháng 4 se lạnh đủ để nó khoác vội chiếc nón của cái áo khoác ngoài lên cao để giữ ấm. Một nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy nó giữa cái bến xe xa lạ, những con người xa lạ và một nơi xa lạ, nó không biết phải đi đâu, phải làm gì giữa cái trời đất còn mờ sương của Đà lạt. Nó chỉ biết đây là bến xe và mình đã tới Đà lạt, nhưng nó hoàn toàn không có bất kỳ một sự định vị nào về vị trí nó đang đứng. Trong lúc mọi người đang loay hoay tìm chiếc xe trung chuyển để về khách sạn, chổ ở hay một nơi mà họ biết là họ sẽ đến đó, một cái đích đến cụ thể nào đó, nó sợ hãi với ý nghĩ mình sẽ bị bỏ rơi ở cái bến xe xa lạ này. Nó cố gắng giải thích với các bác tài xế lái xe trung chuyển về tình cảnh khôn khổ của nó, nhưng họ lắc đầu : " tôi không biết, xe đầy người thì tôi chạy thôi". Uhm, thì nó kiếm chuyến xe nào chưa đầy người thì trèo lên, chỉ để không phải đứng một mình giữa một nơi mà nhìn xung quanh không một tín hiệu của nhà cửa, của chợ đò, phố xá. Nó lặng lẽ leo lên xe tìm cho mình một chỗ ngồi, lặng lẽ để cho anh tài xế chạy qua những con dốc nhỏ của Đà lạt đưa khách xuống vị trí định sẵn; chỉ đến khi anh tài xế lên tiếng, " còn một người nữa đi đâu ?", nó mới nói đại : " Anh cho em dừng ở hồ Xuân Hương hay khu trung tâm của Đà lạt gì đó cũng được". Còn một sự việc xảy ra trên xe, còn một số con người nó đã đồng hành cùng họ trong một quãng ngắn trong hành trình Đà lạt phượt của mình, từ lúc bước xuống xe ở bến xe liên tỉnh Đà lạt cho đến khi nó tìm được đường tới hồ Xuân Hương, nhưng nó không muốn nhắc tới. Bởi cuộc đời, có những người tình cờ gặp, tình cờ cười nói với nhau vài câu rồi cũng rơi vào quên lãng.
 
Hờ hờ năm tháng 11 năm ngoái cũng là lần đầu tiên đặt chân lên thành phố Hoa, nói thì mấy người bạn không tin nhưng đó cũng là lần đầu tiên lên đà lạt của mình. Hành trang là một ít quần áo, đồ dùng linh tinh cho dân phượt, một cái xe đạp với 2 cái túi vì dự định là đi chơi với mọi người rồi dùng xe đạp đạp về SG.
Lần đầu tiên tham gia vượt thác, cảm giác sướng, sợ, lạnh và cái tính ham hố đã khiến mình chơi hết mình chuyến đó. Với cái lạnh của tháng 11 mà cả đám đày cả ngày dưới thác, tối về làm bữa BBQ đến gần sáng với cơ man nào là đồ ăn, rượu vang, ngày hôm sau thì bò lên LangBiang. Thành ra giờ này với mình Đà Lạt chỉ là cái lạnh buốt của thác nước, cái chuếnh choáng cảu hơi rượu vang, cảm giác tĩnh lặng của đỉnh LangBiang, những vòng xe đạp làm ấm người quanh Hồ Xuân Hương, lanh thang chợ đêm trên chiếc xe đạp. Đấy Đà Lạt với mình chỉ có thế. Hy vọng noel năm nay không phải đối mặt với cái cảm giác lạnh và cô đơn như năm ngoái!

Ah khi lần đầu đặt chân lên Đà Lạt thì mình 26 tuổi rồi!
 
Đây là cảm xúc về Đà lạt còn đọng lại, muốn chia sẽ với các phượt tử. Thích cách các phượt tử chia sẽ hành trình của mình, nghe chân thực, giản dị mà lôi cuốn ^^ còn văn của em hơi màu mè nhưng cũng là moi hết ruột gan ra để viết.

Gió vùng cao nguyên ùa vào khung cửa sổ chuyến xe buýt 7h30 sáng đi Lạc Dương. Vừa bước lên xe, cô lơ xe đã đon đã chào dăm ba hành khách trên xe, rồi tươi cười mở cửa kính xe để gió núi tràn vào làm say lòng khách lạ. Gió như muốn thì thầm những tích xưa buồn trên núi đồi thông reo, về cái chết của chàng K’ lang và nàng H’ biang để giữ trọn tình yêu đôi lứa, gió như muốn nói dù có đi qua những mùa hoa, dù có đi qua những chậm rãi của nhịp đời vùng cao, sẽ chẳng có ai uống hết được cái nồng say của gió núi Đà lạt, cũng như chạm vào được cái thẳm sâu trong tâm hồn Đà lạt mộng mơ và huyền ảo. Theo gió, tôi ngược hồn mình về với Đà lạt một ngày tháng 4…


Tôi biết mình khôn ngoan khi chọn chuyến xe bus lúc 7h30 đi Lạc Dương để tới Langbiang. Phần vì tôi muốn đi tới “ nóc nhà” của Đà lạt trước, phần vì trên cung đường đi Lạc Dương, không còn nơi nào cho tôi ghé qua ngoài Langpian nên tôi sẽ hoàn thành mục tiêu của mình trong nửa buổi sáng. Sau đó, sẽ dành toàn bộ thời gian đi Đơn Dương trước khi trời tối. 4h sáng đã đặt chân đến Đà lạt, trước khi đến Langpiang, tôi đã kịp dạo một vòng quanh hồ Xuân Hương, ăn tô bún bò Huế ở khu ánh sáng, đứng ở nhà thờ con gà để thấy Đà lạt chênh vênh những mái ngói đỏ tươi trên những triền dốc cao; trầm trồ trước những hotel mang kiến trúc Pháp; ….và cũng kịp kỳ kèo giá thuê chiếc serius; kịp gọi điện hỏi vài tour du lịch nội thành; ; kịp ngơ ngẩn khi bắt gặp những bóng nữ sinh khoác trên mình chiếc áo len mỏng, để lộ vạt áo dài trắng cùng hai bím tóc đung đưa, đang đi bộ đến trường ; và kịp xác định được điềm đầu tiên cần đến là Langpiang và tôi phải đi MỘT MÌNH.

Trong trí tưởng tượng của tôi khi đến Đà lạt, Đà lạt đẹp bởi những căn biệt thự cổ, thấp thoáng bóng thiếu nữ e ấp đứng trên ba công, rực rỡ một màu hoa pang – xê, loài hoa nở trong nắng như khe khẽ lời tình “ thinking of you, I am thinking of you”. Trên cung đường Lạc dương, kiếm tiềm mỏi mắt cũng không thấy nổi một căn biệt thư, thỉnh thoảng bắt gặp vài ngôi chùa nhỏ rồi kế đó là những mái nhà gỗ, với đám trẻ con người dân tộc đen nhẻm đang nô đùa. Và trên cung đường Lạc Dương hôm đó, tôi đã quên kiếm tìm một loài hoa dại đã trở thành một nổi ám ảnh với những kẻ đã trót yêu Đà lạt. Màu vàng của hoa dã quỳ nhòa mờ qua ô cửa kính xe hơi một ngày mưa rả rít ở Bảo Lộc vẫn ám ảnh lấy tôi. Bảo lộc hôm đó mưa dai dẳng, mưa tới tối mịt khi đoàn chúng tôi tới Đăm ri. Tôi ngu ngơ, tôi tò mò hỏi các chị đi cùng xe “ hoa gì mà nhìn giống hoa hướng dương vậy chị ? ”. Mỗi khi nhắm mắt lại và tưởng tượng tới những cung đường đèo Bảo Lộc, Đà lạt, nơi có những vạt hoa dã quỳ nở vàng, tôi luôn có cảm giác cô đơn… Đà lạt ngày tháng 4 hôm đó, tôi cũng đi một mình. Như một cuốn sách mà tôi đặt ở đầu giường từ ngày anh đi mà tới giờ tôi cũng chưa vội cất “ Sao hỏa và Sao Kim, tìm lại tình yêu” thì phụ nữ sau những tổn thương, thường muốn mình rắng rỏi đến mức không cần đến sự san sẽ của ai. Nhưng ngày lên Đà lạt hôm đó, tôi đi một mình nhưng không cô đơn, không phải là cảm giác trốn tránh một cái gì đó, mà hoàn toàn là đi để khám phá, đi để cô bé 22 tuổi trong tôi khi đó, không còn cười buồn khi nhắc mãi một câu “ An chưa bao giờ đi Đà lạt”.



Trên đỉnh Lanpiang ngày hôm đó, gió núi không ngút ngàn gieo sầu trong lòng khách lạ, cơn gió vùng cao kia chỉ khẽ mơn man lên mái tóc đuôi gà tôi buộc vội sau gáy, khẽ khàng đến mức tôi không nhận ra. Tôi lặng lẽ nhìn thành phố Đà lạt với những mái ngói đỏ tươi và màu xanh trải dài của những đồi thông và dòng sông nằm gấp khúc bên dưới …..

Đà lạt ngày tháng 4 tôi đến không nhiều nắng ( mặc dù đây là tháng mà nắng giòn dã hâm nóng đường phố Sài gòn), nắng Đà lạt không chói chang, không ồn ã tưởng như có gom hết nắng Đà lạt lại cũng không đủ sức làm hồng đôi má thiếu nữ ? ( vây mà má thiếu nữ Đà lạt nào cũng trắng hồng). Có ai đó vụng dại muốn đem cái nắng Đà lạt về Sài gòn, để thay cho cái oi bức, hối hả của Sài gòn thì sẽ nhận ra cái nắng ấy lừa tình quá. Về Sài gòn, cái nắng Đà lạt bám vào da người, vốn dịu dàng là vậy, bổng trở nên khó chịu, bẳng tính, hằn học, làm sạm da người đến chẳng muốn buông lơi . Phải chăng Đà lạt đẹp là vậy, nhưng Đà lạt muốn giữ cho mình cái nét đẹp mà khi người ta muốn tận hưởng thì không còn cách nào khác, phải đón chuyến xe đò mất 5, 6 giờ đồng hồ để được ngồi lặng lẽ ở một quán café cheo leo lộng gió của vùng cao nguyên, để bước đi trên những con dốc dài làm mỏi chân người dưới cái nắng dịu dàng của Đà lạt..

Nắng Đà lạt trên trang viết của tôi cũng chan hòa nụ cười của anh giây phút đầu tiên tôi đặt chân đến Đà lạt. Tôi đang lừa tình chính mình mất rồi. Tôi gọi anh chàng chẳng quen biết ấy bằng “ anh” cho ngọt ngào thêm khung cảnh Đà lạt mà tôi đang nhớ về. Anh quẫy chiếc ba lô trên vai như tôi, trong khi cô người yêu đang mải ngắm nhìn cảnh bình minh Đà lạt rơi nhẹ những tia nắng đầu ngày trên mặt hồ Xuân Hương, anh quay về phía cô bé nhỏ nhắn, nét mặt còn vương bụi đường, làn tóc đang rối xù vì giấc ngủ vật vờ trên xe đêm qua, một nụ cười như muốn san sẽ, như muốn nói rằng, anh cũng vừa tới Đà lạt sáng nay, còn em sao lại đi một mình vậy ? Tôi cũng không giấu được nụ cười và một thoáng bối rối khi nhìn anh. Đà lạt quyến rũ, quyến rũ tới mức những con người chưa một lần gặp mặt cũng san sẽ cho nhau những nụ cười. Nụ cười đầu ngày của Đà lạt ấy là khỏi đầu của những lời hỏi thăm không thể ngờ tới, khi thì của bác xe ôm, sao lên đà lạt mà đi có một mình vậy con, khi thì của anh bảo vệ “ datlat farm”, khi thì của anh điều khiển cáp treo, khi thì mấy cô đến từ Mỹ Tho đi chung xe Jeep với tôi ở Langpiang …. Đà lạt đẹp khi mình có đôi !
 
"Đà lạt đẹp khi mình có đôi !" ---> nếu ko nhìn khung cảnh sẽ rất là GATO đấy :gun
Ps: cho xin 500 hình đi thớt ơi :LL
 
Mình cũng 22 mà chưa đến Đà Lạt, hihi. Hẹn rằng sẽ đến đây trước khi qua hết 22 như bạn.
Không hình thì đã sao? Mình thấy cách bạn viết tuyệt lắm, cho người ta tưởng tượng, mơ màng về Đà Lạt nồng nàn theo cách của riêng mình. Bạn học nghệ thuật hay sao mà viết văn hay thế nhỉ.
 
22 tuổi, một con số quá đẹp, Đà Lạt luôn làm ta nao lòng khi đến đây một mình. Tặng bạn một bức ảnh trên đèo D'Ran...
DSC05303-F.jpg
 
Chị sinh năm 89 à, vậy là lớn hơn em 1 tuổi. Cái suy nghĩ đầu tiên của chị giống em đấy. Em cũng suýt chút nữa đăng ký 1 chuyến vào Nam luôn chơi cho sướng, chuyến phượt đầu tiên làm hoành tráng luôn ^^, kẹt nỗi giở ví ra còn đúng đủ tiền mua vé là hết veo :LL. Cũng chả lo vì chỉ cần 1 cuộc điện thoại là sẽ có chỗ ăn ngủ đàng hoàng, thậm chí ngủ bờ ngủ bụi cũng không ngại ( đã từng có trải nghiệm trải chiếu ngủ bờ Hồ rồi ạ :L )nhưng mà cũng phải mua trước 1 số thứ đã nên đành hẹn Sài Gòn vào 1 dịp khác vậy ^^

Đôi lúc nghĩ nhiều quá là không nên mọi người ạ, hoặc là khi nghĩ mãi không ra 1 vấn đề nào đó >>> đơn giản là đừng nghĩ nữa, cứ làm thôi, làm theo bản năng. Điều gì đến rồi sẽ đến :)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,184
Bài viết
1,150,412
Members
189,945
Latest member
Karide
Back
Top