Tiếp hồi ức: Sau khi đoàn được chốt 8 xe, anh em trong đoàn đều thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong đoàn tích cực làm việc cho xong xuôi hết để có tâm trạng thanh thản nhất trước khi lên đường, một cung đường dài 6 ngày, để xin phép, trốn việc là điều không dễ với tất cả thành viên trong đoàn. Vì thế mói thấy được sự đam mê trong mỗi thành viên tham gia chuyến đi này.
Riêng mình, mình cũng việc ngập đầu, lo toan cho chuyến đi lắm

. Không tưởng tượng hết những gì sẽ đến trong những ngày sắp tới, nhưng cứ nghĩ tới cảnh chinh phục được 2 cột mốc làm mình tự tin hơn, có những lúc cười một mình mà các đồng nghiệp cứ nói là mình sáng nay chưa uống thuốc

. Vui thiệt, mọi người cứ bảo mình điên mà mình chỉ nhìn rồi cười thôi.

Rồi ngày đi cận kề sắp tới, hôm sau lên đường rồi mà vẫn cứ việc như nơm, tới chiều tối đi lấy lens của một đứa em dễ thương đến thế, em Diệp (anh em chưa hề gặp nhau nhưng nói chuyện thân mật như đúng rồi), cùng lúc đó gặp Sơn và chị Ngọc đáng yêu, mới gặp chị em trùng phùng tám giữ quá mà không kịp đi mua đồ cho đoàn, chạy qua Army Bõ lại gặp anh Huân Sói,....Một người anh cùng đam mê, anh ấy dẫn mình tới quán có thể đáp ứng mọi yêu cầu, sau khi mua đồ đạc xong là thở phào nhẹ nhõm trong người và thầm cảm ơn các bạn phượt đáng quý quá. Mình thiệt may mắn.
Tranh thủ buổi trưa nhịn ăn cơm đi bão dưỡng cho tình yêu 8 vạn


Mình và Sơn trong công tác chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Hai thằng cặm cụi cắt giấy phản quang vừa lo lắng vì ngoài trời đang mưa tầm tã

