What's new

[Chia sẻ] Ba thế hệ đi tây

Đối với một số người khi nhắc tới từ du lịch thì đó là một cuộc đào thoát xa xỉ, một số người thì hứng thú với những trò chơi mạo hiểm mang đầy Adrenalin trong máu. Còn đối với một kẻ nông dân như em, cứ được giá lợn, bán đi vài lứa là em lên đường.


Ấy thế nhưng cuộc đi này của em không giống như những chuyến đi trước, đó là một mình em phải care cả đoàn. Mà đoàn phượt thủ này thì người nhiều tuổi nhất đã gần 80 còn trẻ tuổi nhất thì chưa đầy 15 tuổi.


Chuyến đi này của em cũng bị áp đặt nốt các bác ạ. Vào một ngày đẹp trời, cụ thân sinh ra em gọi em đến và nói: “Hè này dẫn bố mẹ đi Mỹ và Canada” Em giật mình tưởng nghe lầm hỏi lại: “Bố mẹ đi đâu ạ?”. “Thì Mỹ và Canada chứ còn gì”.

“Oh! My God!, trời Phật thánh thần ơi….”
Bố em, một người mấy chục năm tuổi đảng, từng đi công tác học tập ở các nước XHCN (Liên Xô, Cuba…) cứ tưởng cụ đòi đi thì phải đi Nga, Trung Quốc, bắc Triều tiên hay chí ít là Venezuela chứ. Ai ngờ cụ lại đòi đi Mỹ. Chết chết hay cụ lại tự diễn biến, tự chuyển hoá và suy thoái…như ngài tổng tịch vẫn nói trên TV. Nghĩ thế thôi nhưng em không dám nói ra (Nói ra có mà ăn ba cái vả cùng một “bài ca” bất diệt) nên câu nói của em là “Yes! Sir”


Cứ đăng cái ảnh ăn cắp đã, tính sau


 
Kaley Ann Voorhees (vai Christine Daae) với giọng Soprano trong vắt như pha lê sánh cùng giọng tenor cao vút của Ben Crawford (vai Phantom) đã đem lại cho toàn bộ khán phòng một đêm diễn tuyệt vời. Sau khi kết thúc, cả khán phòng đứng dậy vỗ tay không ngớt đến 15'










 
Nhưng nếu khen diễn viên 1 thì phải khen Andrew Lloyd Webber, tác giả vở nhạc kịch này 10. Trải qua đến 31 năm, trình diễn khắp nơi trên thế giới. Doanh thu của vở diễn này với con số kỷ lục gần 6 tỷ USD, vâng 6 tỷ USD đấy các bác ạ và hiện nay họ vẫn chưa dừng diễn. Nên con số 10 tỷ có thể cũng sẽ đạt được trong khoảng 15 năm nữa.
Âm nhạc trong vở nhạc kịch này nó vừa mang tính hàn lâm, nhưng lại rất bình dị, dễ nghe. Những cung bậc âm thanh biến hoá đến kì ảo, khi thì êm ái nhẹ nhàng, lúc thì dồn dập mạnh mẽ. Ca khúc chủ đề, The Phantom Of The Opera chính là một bản nhạc kinh điển đậm chất rock symphony cuồng dại với tiếng guitar điện chát chúa trên nền bè dây mướt mải và cứ thế, Christie bắt đầu cất tiếng hát như mơ như thực “In sleep he sang to me, in dream he came... And do I dream again... (Anh hát với tôi trong giấc ngủ, anh đến với tôi trong giấc mơ. Phải chăng tôi lại mơ lần nữa.) Và tất cả chợt như vỡ ào ra trong đoạn song ca giữa hai người trên nền nhạc đệm nhuốm đầy màu sắc huyền bí, đủ để người nghe hình dung ra cảnh cô gái xinh đẹp đứng một mình trong bóng tối, hát với một giọng nam vang vọng đằng sau tấm màn nhung. Rồi Phantom xuất hiện với chiếc mặt nạ sắt che đi một phần khuôn mặt.
Bầu không khí lại chùng xuống khi Phantom bắt đầu cất tiếng hát. Đó là ca khúc Music in the night. Tiếng thét của Christine như đẩy toàn bộ vở diễn lên cao trào, và sau đó là câu hỏi của cô cứ lặp đi lặp lại “why have you brought me here…” (tại sao lại mang em tới chỗ này…). Tiếng cười của Phantom, tiếng kêu thất thanh của Christine trên nền nhạc nhỏ dần xuống làm người nghe như cảm nhận được hoàn cảnh của 2 người lúc đó...
Âm thanh trong hồi Masqueradet mang đầy màu sắc của một một vở opera cổ điển, tiếng hát như nhảy múa theo giai điệu tươi vui rộn rã, dàn đồng ca khoẻ khoắn, một khoảng dừng ngắn và cả một dòng thác âm thanh như đổ ập vào người nghe, rồi tất cả lắng xuống, tiếng đàn dây lại réo rắt vang lên. Hồi cuối cùng, Point Of No Return, là giọng ca thê lương, như đe doạ, như oán than của Phantom và lời cầu xin, nỗi sợ hãi của Christie. Quyết định của nàng đã làm con tim anh vỡ nát. Nhưng kìa, đoàn người đã xuống và Phantom lê bước vào bóng tối. Âm thanh chùng xuống, nghẹn ngào như tỏ niềm tiếc thương cho một tình yêu bị từ chối...
Nói chung là chém vậy thôi, chứ các bác cứ đến tận nơi xem mới cảm nhận hết được










 
Cả tea break nữa là gần 3h đồng hồ. Lúc này là 23h, cả nhà em quyết định rời Nhà hát đi bộ ra Quảng trường thời đại. Vì kinh nghiệm, nếu muốn đẹp thì hãy đến quảng trường thời địa vào ban đêm mới vui, mới nhiều hiệu ứng ánh sáng. Chứ ban ngày thì chẳng có gì





Vừa bước từ nhà hát ra đường đã thấy một thế giới đầy mầu sắc


[



 
Các gánh hàng rong cũng bày bán ra vỉa hè, chẳng biết có làm luật với phường với quận gì không mà chẳng thấy bóng dáng công an hay dân phòng nào đến đuổi. Cả thành phố lấp lánh ánh đèn mầu










 
Cũng chẳng hiểu vì sao, về đêm khu này lại sầm uất hơn ban ngày? Hay là đây chỉ có khách du lịch? nhưng không phải, em thấy có nhiều người tự nhận là New Yorker lắm










 
Năm 1626 người Hà Lan mua Manhattan này của người Da đỏ với những chuỗi hạt thuỷ tinh trị giá 26 USD. Nghe thì có vẻ là người Hà lan lừa. Nhưng người ta tính, nếu đem 26 USD đó gửi ngân hàng dài hạn, gốc đập lãi....thì sau 400 năm số tiền đó có thể mua được cả Manhattan và các vùng phụ cận





48776593182_4b765fc6e9_c.jpg








48776403471_ca52963240_c.jpg








48776403966_f1fe8a9022_c.jpg
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,489
Bài viết
1,153,195
Members
190,104
Latest member
tranvouu12
Back
Top