Xem cảnh đẹp mãi chán rùi, hé tý người xinh cho tỉnh. Một số hình ảnh ở trên sẽ không có trên phim. Và các hình ảnh dưới đây, cũng sẽ không có trong các tập phim đang chiếu. Đơn giản chỉ là lúc đó các ông quay phim đi đâu hết! Hìhị. Chứ cảnh này không quay cũng thiếu vitamin.
Thiếu nữ này là người Mông đấy, ngạc nhiên chưa:
Rõ là có cái nét dịu dàng pha lẫn trầm tư. Vẻ đoan trang hiện trên nét ngài nở nang. Ánh hoàng hôn làm ửng đôi má hồng rám rét
Cô ấy vừa xuất hiện là đám trai Kinh xán ngay vào, lượn lờ và vo ve. Không biết múa khèn, chúng nhảy lò cò chung quanh, thả lời ong bướm:
Chúng bàn tán cứ như hội đồng nghệ thuật trong buổi casting không bằng. Còn cô gái thản nhiên như không.
Cái bà già bạn hàng này, cứ như là người giám hộ cho cô gái mới lớn. Em cố ghi nhớ cái tên cuả bà ấy, phòng khi có lúc cần tìm, nhưng quả thật không nhớ nổi, đại khái là Giàng Thị Lưu hay Lìu gì đó.
Bà này cười tóet, bảo rằng cô bé đã đến lúc lấy chồng rồi và đang tìm tấm chồng. Người dân tộc sống không thọ, nên lấy sớm, 14-15 tuổi lấy chồng rồi, chả cần biết pháp luật là gì.
Rồi bà ấy nhe hàm răng cải mả ra cười, hỏi:
- Mày có muốn lấy nó làm vợ không? (Trời, ai cũng tưởng nghe nhầm vì đó là một trong những câu nói muốn nghe nhất, êm tai nhất. Đẹp thế, ai chả muốn). Muốn à, dắt đến ba con trâu thôi.
- Ba con đắt lắm, hai con thôi.
- Không được đâu, phải ba con đó.
Vòng vo tam quốc có lẽ đến nửa giờ sau, bà Lìu này đồng ý: Thôi, hai con cũng được!
Cô bé này thì nhớ ngay, tuổi 14, tên Giàng Thị Mai. Cô ấy đang giục toáy lên về nhà vì trời sắp tối mà đường còn xa. Phải tranh thủ hỏi thử ý kiến cô ta chứ:
- Mày có muốn lấy tao không?
- Không lấy đâu, không lấy thằng người Kinh đâu!
- Sao vậy, thằng người Kinh này tốt như con trâu đó!
- Không đâu, lấy thằng người Kinh để nó bán sang Trung Quốc à!? Không lấy đâu. Lấy thằng người Mông thôi. Thằng người Mông mới là con trâu tốt cuả bản lớ!
Toàn là chuyện tán gẫu lăng nhăng xí cuội, cho vui thế thôi.
Nhưng nó cũng có cái vị nhần nhận, đăng đắng
, nhỉ.