HaSapa
Tree hugger
Thằng Bình hay than thở với mình thế nhưng rồi các tính công tử cũng phai nhạt dần, nó dần chịu đựng được mọi sự bẩn của cả đoàn, có chuyện ăn uống thì nó xem ra mãi không 'hợp', nó hay bảo ăn với uống thế này x ai chịu được, khổ quá khổ quá, đi với chúng mày có mỗi cứt là tao chưa được ăn. Khi thằng Bình nói ra điều đấy nó cũng không ngờ có ngày điều ước của nó thành hiện thực, nó tuy không ăn mứt nhưng một bận đi tắm suối đã được uống no nê mứt
(kể sau)
Cố nhiên thằng Bình ghét tất cả các món Tây nấu, nó bảo nó chỉ nghe thấy từ Cháo sữa* là nó sắp nôn rồi, nhưng mình chả thấy nó nôn bao giờ, nó vừa ăn vừa chửi như anh Chí. Thỉnh thoảng nó cũng kiếm được món nọ món kia cải thiện cho cộng đồng người Việt. Ví dụ đến bản nào lê la gạ gẫm được con gà là cả hội có liên hoan. Mới đầu nó coi công kiếm gà của nó là rất ác (kể cũng ác thật) nên về đến trại, nó ngồi phịch xuống hất hàm:
- Có gà đấy, làm cái gì mà ăn.
Mình thì lười mà ngại cái khâu cắt tiết gà, sợ nhất cái đoạn con gà nó rùng mình trước khi chết í, nên cứ mặc kệ gà thôi, thằng Bình nghỉ ngơi xong rồi lại tự lạch cạch làm lấy, vừa làm vừa nói: không làm đứng đấy mà cười, tí đừng có ăn... nhưng đến đoạn ăn thì nó lại tử tế hẳn, nó bảo: này mày đừng có dỗi nhá, ăn đi không ngoảnh mặt qua ngoảnh mặt lại là xương cũng chả còn đâu. Mình ngu gì mà dỗi!
Có đôi lần nó lười, chắc mệt quá, nó nhờ Tây làm. Tây với Ta nhiều khi bất đồng quan điểm về việc giết gà. Tây bảo lũ chúng mày dã man quá, giết con gà để nó chết từ từ, quá ác. Tây thì cầm con dao phay, 1 thằng giữ chân giữ cánh, 1 thằng kéo cái đầu gà ra, làm đến phập 1 cái, đầu lìa khỏi cổ, nhìn sợ chết ngất nhưng ngẫm lại thấy giết thế đỡ ác hơn thật....
Rồi các tây vứt đầu gà, vứt chân gà, vứt cánh gà, vứt lòng gà... ôi, lúc nhìn thấy cái đĩa thịt gà tất cả người việt chỉ muốn òa khóc, nó bé đến nỗi đựng vào đĩa ăn bột của trẻ con vẫn còn không đầy. Từ bận đấy, nếu có chẳng may được cho gà (mấy khi đâu) chả người Việt nào thấy mệt, chả tây nào được rờ vào con gà nữa
Giết gà thì có gì mà chụp ảnh, khoe hẳn ảnh mổ lợn nhé, không có cái ảnh này thì lúc nào mình cũng nghĩ mình toàn ăn uống khổ sở
*cháo sữa được nấu thế này: bọn sinh viên nó luộc 1 nồi gạo lên, sôi sùng sục được độ 3 phút nó đổ 1 lon sữa bò ông thọ vào ngoáy ngoáy bắc ra, được 1 dung dịch hơi sền sền, gạo sống, và ngọt ngọt vị sữa, công nhận nghĩ cũng thấy kinh, mình ăn được cũng không phải người thường
Cố nhiên thằng Bình ghét tất cả các món Tây nấu, nó bảo nó chỉ nghe thấy từ Cháo sữa* là nó sắp nôn rồi, nhưng mình chả thấy nó nôn bao giờ, nó vừa ăn vừa chửi như anh Chí. Thỉnh thoảng nó cũng kiếm được món nọ món kia cải thiện cho cộng đồng người Việt. Ví dụ đến bản nào lê la gạ gẫm được con gà là cả hội có liên hoan. Mới đầu nó coi công kiếm gà của nó là rất ác (kể cũng ác thật) nên về đến trại, nó ngồi phịch xuống hất hàm:
- Có gà đấy, làm cái gì mà ăn.
Mình thì lười mà ngại cái khâu cắt tiết gà, sợ nhất cái đoạn con gà nó rùng mình trước khi chết í, nên cứ mặc kệ gà thôi, thằng Bình nghỉ ngơi xong rồi lại tự lạch cạch làm lấy, vừa làm vừa nói: không làm đứng đấy mà cười, tí đừng có ăn... nhưng đến đoạn ăn thì nó lại tử tế hẳn, nó bảo: này mày đừng có dỗi nhá, ăn đi không ngoảnh mặt qua ngoảnh mặt lại là xương cũng chả còn đâu. Mình ngu gì mà dỗi!
Có đôi lần nó lười, chắc mệt quá, nó nhờ Tây làm. Tây với Ta nhiều khi bất đồng quan điểm về việc giết gà. Tây bảo lũ chúng mày dã man quá, giết con gà để nó chết từ từ, quá ác. Tây thì cầm con dao phay, 1 thằng giữ chân giữ cánh, 1 thằng kéo cái đầu gà ra, làm đến phập 1 cái, đầu lìa khỏi cổ, nhìn sợ chết ngất nhưng ngẫm lại thấy giết thế đỡ ác hơn thật....
Rồi các tây vứt đầu gà, vứt chân gà, vứt cánh gà, vứt lòng gà... ôi, lúc nhìn thấy cái đĩa thịt gà tất cả người việt chỉ muốn òa khóc, nó bé đến nỗi đựng vào đĩa ăn bột của trẻ con vẫn còn không đầy. Từ bận đấy, nếu có chẳng may được cho gà (mấy khi đâu) chả người Việt nào thấy mệt, chả tây nào được rờ vào con gà nữa

Giết gà thì có gì mà chụp ảnh, khoe hẳn ảnh mổ lợn nhé, không có cái ảnh này thì lúc nào mình cũng nghĩ mình toàn ăn uống khổ sở
*cháo sữa được nấu thế này: bọn sinh viên nó luộc 1 nồi gạo lên, sôi sùng sục được độ 3 phút nó đổ 1 lon sữa bò ông thọ vào ngoáy ngoáy bắc ra, được 1 dung dịch hơi sền sền, gạo sống, và ngọt ngọt vị sữa, công nhận nghĩ cũng thấy kinh, mình ăn được cũng không phải người thường