nuquainhatrang
Phượt thủ
Lê Thị Xuân Viên
Nick phuot: nuquainhatrang
Mobile: 0934 692929
Email: [email protected]
------------------------------
NHẬT KÝ CAM - THÁI - LÀO (Tháng 10/2012)
Một ngày cuối tháng 9, tui tay gậy tay bị lỉnh kỉnh về quê. Sau một hồi tần ngần trước những hàng xe, góc khói ở Sài Gòn ( tui thích gọi là Sài Gòn, cái tiếng nghe nó rặc chất miền Nam, và nó thuận mồm với những đứa mìên Trung như tui hơn ) và những đêm trằn trọc boăn khoăn giấc vẫn lành, tui quyết định về quê. Nghe hai tiếng "về quê" thiệt là đơn giản, nhưng thực ra lại khó khăn vô cùng, nhất là với những đứa nhà quê vào thành phố mang theo bao hoài bão, khát vọng, và lại càng là quyết định khó nhằn hơn với một đứa như tôi - hiếu thắng và tham vọng. Thực ra thì ở thời điểm đó thực sự tui cũng ko biết mình muốn gì, nhưng tui tự ái, và tui đi về vậy đó. Mặc cho những lời góp ý khuyên ngăn, mặc cho sếp tui (lúc đó) đã rất rất hy vọng tui đổi ý. Nhưng thây kệ, tui vẫn về quê.
Hài lòng với quyết định của mình, tui sung sướng tự thưởng một chuyến bụi đời. Với cái vốn tiếng Anh lõm bõm, tiếng có tiếng không như tui mà tui dám cả gan khăn nắm lên đường đi một mạch từ Cam qua Thái đến Lào. Nhưng cũng may cho tui là còn có những ngừoi bạn đồng hành đến từ Hà Nội zui tính (giống tui) quen nhau trên diễn đàn www.phuot.vn đi cùng cho đỡ bùôn. Nhưng cũng xui cho tui là họ cứ rơi rụng dần giữa đường và tui thì vẫn phải hoàn thành nốt chuyến đi của mình như đã hẹn ước.
Ngày 01/10 tui quay lại Sài Gòn, lên đường với 5 tờ 100$ ngay ngắn trong bóp và 200 ngàn việt nam đồng. Gặp nhau ở bến xe Phạm Ngũ Lão, tụi tui (lúc đó được 5 đứa) làm thủ tục ở nhà xe VTEC và lên đường lúc 00h00 với Giá vé là 10$.
Đến cửa khẩu Tây Ninh, làm thủ tục xuất nhập cảnh lúc 07h00, xe dừng ở 1 quán ven đường cho mọi người ăn sáng. Hai bên đừong Casino mọc đầy, sang có, sàng sàng có. Phnompenh chào đón đám loi nhoi tụi tui lúc 9h00. Gọi là đám "loi nhoi" vì cả đòan đi ai cũng trông chờ chị truởng đoàn mà chị í thì lại ko cùng chung chuyến xe. Qua đến Cam thì thế giới di động cũng quên luôn đi nhé. Chẳng ai biết phải làm gì, đi về đâu. Mà khi ta ko biết thì cứ quất tuk tuk mà dạo thôi, ko việc gì phải xoắn cả. Phnompenh hôm ấy đón tui bằng một màn mây mưa lã chã. 17h00 - tút tút .... có tín hiệu ở đầu dây bên kia. Đại bàng gọi chim sẻ. Vừa hờn, vừa giựn, vừa thương, chúng tui tay bắt mặt mừng chào bà chị trưởng đoàn.
Cả nhóm quyết định sẽ đi luôn Siemriep tối hôm nay lúc 20h00 để tiết kiệm tiền ở thay cho tiền ăn citi pizza xa xỉ lúc chiều. Khuôn viên chợ đêm Phompenh gợi nhớ những tháng ngày theo lô tô của tui. Cũng những gian hàng, khu vui chơi, ăn uống và 2 em-xi (MC) đệp trai đệp gái khuấy động không khí náo nhiệt. Gian hàng khăn rằn có vẻ thu hút đông đảo nhiều người bon chen nhất. Không biết tự bao giờ mà phong cách quấn khăn, tặng khăn cho nhau và dùng khăn làm dấu hiệu nhận biết của dân "phượt" (gốc hay lai) thành một nét văn hóa. Không tin cứ thử nhìn ra ngòai đường, thấy chiếc xe máy nào đầy bụi, đôi giày đầy bụi, áo ba lỗ, khóac ngoài áo gió, trời nắng chang chang hay trời mưa dầm dề mà có đứa quấn khăn chạy thì đích thị đó là "phựot". Mà cái thú chơi khăn này ngẫm cũng hay lắm nhé! Khăn để quấn cổ nè. Khăn để quấn đầu chống nắng nè. Khăn để buộc tóc cho thêm mặn duyên con gái nè. Khăn để khoác nhẹ quanh người nè. Khăn để chụp hình cho điệu nè. Khăn để đắp cho ấm nè. Khăn để chùi cho sạch nè. Nói chung là khăn muôn phần lợi hại.
Ngậm ngùi rời Phompenh trong tâm trạng tiếc nuối, 6 đứa chúng tui lại lên xe VTEC tiến về Siemriep. Trên xe là các bạn đến từ các quốc gia khác nhau. Nhưng đa phần là dân Cam. Tui được phân công ngồi cửa sổ, nhìn ra ngoài trời qua lớp kính 3D kỹ nghệ cũ có phần rạn nứt tung tóe (chắc có đứa bé hư hay người lớn chưa ngoan nào đó ném vào). Xuyên qua con đường đất tối hù, hai bên thấy toàn cây với ruộng, thỉnh thoảng lắm mới leo lét đâu đó một bóng hột vịt cho biết vẫn còn người quanh đây. Chiếc xe cứ thế bon bon chạy trong đêm. Trời càng về khuya càng lạnh. Lúc này sự lợi hại của khăn lại thêm muôn phần lợi chưa thấy hại. Tui lôi tất cả những gì có trong balo ra đắp cho ấm. Mấy chj xung quanh tui ngủ say sưa. Nước mưa nhỏ tong tong trên mặt mà chẳng hay biết gì.
2h00 ngày 06/10 bước xuống xe, ấy ngơ ngác hỏi "Sao người mình ướt thế nhỉ?" Pó cái tay là pó cái chân. Phải nói mấy bạn Cam làm du lịch ổn, tụi tui chỉ thuê một cái guest house rẻ bèo nhèo 9$/ngày/phòng bao gồm ăn sáng ở 4 đứa 1 phòng vẫn vui vẻ. Xe Phnompenh đến Siemriep lúc 2h00 còn cho tuk tuk ra tận nơi đón bọn tui đưa về 1 nhà tạm ngủ rồi sáng mai lại đón bọn tui về guest house nữa chứ.
Sau 2 đêm ngủ vật vờ trên xe ko tắm rửa, giờ đây với tui được ngả lưng trên giường (bẩn cũng kệ) và được ngồi lỳ trong toilet, tắm táp là thứ hạnh phúc xa xỉ của trần gian. Sáng hôm sau, tuk tuk đón chúng tôi đi tham quan Siemriep. Luợn lờ quanh các con đường. Sà vào các hàng quán. Dân du khách thì khoái khu Pub street. Chỉ một đoạn ngắn, nhưng ở đây tập trung các quán bar khá hay. Đất Cam này đi đâu cũng thấy bảng hiệu bia Angkor và bia Cambodia - hai hãng này cạnh tranh khốc liệt thiệt. Tối hôm ấy tui cũng giả vờ đi bar, mặc dù ở Sài Gòn thỉnh thoảng tui cũng đi đây đó, nhưng không hiểu sao cái thứ nhạc đó nó ko hợp với tui. Mỗi lần vô bar là tui cứ thích đóng vai 1 khách hàng mơ màng, xa xăm, uống 1 ly cocktail hay 1 set rượu be bé kèm theo đó là 1 chai lavie thiệt to để chữa cháy.
Nick phuot: nuquainhatrang
Mobile: 0934 692929
Email: [email protected]
------------------------------
NHẬT KÝ CAM - THÁI - LÀO (Tháng 10/2012)
Một ngày cuối tháng 9, tui tay gậy tay bị lỉnh kỉnh về quê. Sau một hồi tần ngần trước những hàng xe, góc khói ở Sài Gòn ( tui thích gọi là Sài Gòn, cái tiếng nghe nó rặc chất miền Nam, và nó thuận mồm với những đứa mìên Trung như tui hơn ) và những đêm trằn trọc boăn khoăn giấc vẫn lành, tui quyết định về quê. Nghe hai tiếng "về quê" thiệt là đơn giản, nhưng thực ra lại khó khăn vô cùng, nhất là với những đứa nhà quê vào thành phố mang theo bao hoài bão, khát vọng, và lại càng là quyết định khó nhằn hơn với một đứa như tôi - hiếu thắng và tham vọng. Thực ra thì ở thời điểm đó thực sự tui cũng ko biết mình muốn gì, nhưng tui tự ái, và tui đi về vậy đó. Mặc cho những lời góp ý khuyên ngăn, mặc cho sếp tui (lúc đó) đã rất rất hy vọng tui đổi ý. Nhưng thây kệ, tui vẫn về quê.
Hài lòng với quyết định của mình, tui sung sướng tự thưởng một chuyến bụi đời. Với cái vốn tiếng Anh lõm bõm, tiếng có tiếng không như tui mà tui dám cả gan khăn nắm lên đường đi một mạch từ Cam qua Thái đến Lào. Nhưng cũng may cho tui là còn có những ngừoi bạn đồng hành đến từ Hà Nội zui tính (giống tui) quen nhau trên diễn đàn www.phuot.vn đi cùng cho đỡ bùôn. Nhưng cũng xui cho tui là họ cứ rơi rụng dần giữa đường và tui thì vẫn phải hoàn thành nốt chuyến đi của mình như đã hẹn ước.
Ngày 01/10 tui quay lại Sài Gòn, lên đường với 5 tờ 100$ ngay ngắn trong bóp và 200 ngàn việt nam đồng. Gặp nhau ở bến xe Phạm Ngũ Lão, tụi tui (lúc đó được 5 đứa) làm thủ tục ở nhà xe VTEC và lên đường lúc 00h00 với Giá vé là 10$.
Đến cửa khẩu Tây Ninh, làm thủ tục xuất nhập cảnh lúc 07h00, xe dừng ở 1 quán ven đường cho mọi người ăn sáng. Hai bên đừong Casino mọc đầy, sang có, sàng sàng có. Phnompenh chào đón đám loi nhoi tụi tui lúc 9h00. Gọi là đám "loi nhoi" vì cả đòan đi ai cũng trông chờ chị truởng đoàn mà chị í thì lại ko cùng chung chuyến xe. Qua đến Cam thì thế giới di động cũng quên luôn đi nhé. Chẳng ai biết phải làm gì, đi về đâu. Mà khi ta ko biết thì cứ quất tuk tuk mà dạo thôi, ko việc gì phải xoắn cả. Phnompenh hôm ấy đón tui bằng một màn mây mưa lã chã. 17h00 - tút tút .... có tín hiệu ở đầu dây bên kia. Đại bàng gọi chim sẻ. Vừa hờn, vừa giựn, vừa thương, chúng tui tay bắt mặt mừng chào bà chị trưởng đoàn.
Cả nhóm quyết định sẽ đi luôn Siemriep tối hôm nay lúc 20h00 để tiết kiệm tiền ở thay cho tiền ăn citi pizza xa xỉ lúc chiều. Khuôn viên chợ đêm Phompenh gợi nhớ những tháng ngày theo lô tô của tui. Cũng những gian hàng, khu vui chơi, ăn uống và 2 em-xi (MC) đệp trai đệp gái khuấy động không khí náo nhiệt. Gian hàng khăn rằn có vẻ thu hút đông đảo nhiều người bon chen nhất. Không biết tự bao giờ mà phong cách quấn khăn, tặng khăn cho nhau và dùng khăn làm dấu hiệu nhận biết của dân "phượt" (gốc hay lai) thành một nét văn hóa. Không tin cứ thử nhìn ra ngòai đường, thấy chiếc xe máy nào đầy bụi, đôi giày đầy bụi, áo ba lỗ, khóac ngoài áo gió, trời nắng chang chang hay trời mưa dầm dề mà có đứa quấn khăn chạy thì đích thị đó là "phựot". Mà cái thú chơi khăn này ngẫm cũng hay lắm nhé! Khăn để quấn cổ nè. Khăn để quấn đầu chống nắng nè. Khăn để buộc tóc cho thêm mặn duyên con gái nè. Khăn để khoác nhẹ quanh người nè. Khăn để chụp hình cho điệu nè. Khăn để đắp cho ấm nè. Khăn để chùi cho sạch nè. Nói chung là khăn muôn phần lợi hại.
Ngậm ngùi rời Phompenh trong tâm trạng tiếc nuối, 6 đứa chúng tui lại lên xe VTEC tiến về Siemriep. Trên xe là các bạn đến từ các quốc gia khác nhau. Nhưng đa phần là dân Cam. Tui được phân công ngồi cửa sổ, nhìn ra ngoài trời qua lớp kính 3D kỹ nghệ cũ có phần rạn nứt tung tóe (chắc có đứa bé hư hay người lớn chưa ngoan nào đó ném vào). Xuyên qua con đường đất tối hù, hai bên thấy toàn cây với ruộng, thỉnh thoảng lắm mới leo lét đâu đó một bóng hột vịt cho biết vẫn còn người quanh đây. Chiếc xe cứ thế bon bon chạy trong đêm. Trời càng về khuya càng lạnh. Lúc này sự lợi hại của khăn lại thêm muôn phần lợi chưa thấy hại. Tui lôi tất cả những gì có trong balo ra đắp cho ấm. Mấy chj xung quanh tui ngủ say sưa. Nước mưa nhỏ tong tong trên mặt mà chẳng hay biết gì.
2h00 ngày 06/10 bước xuống xe, ấy ngơ ngác hỏi "Sao người mình ướt thế nhỉ?" Pó cái tay là pó cái chân. Phải nói mấy bạn Cam làm du lịch ổn, tụi tui chỉ thuê một cái guest house rẻ bèo nhèo 9$/ngày/phòng bao gồm ăn sáng ở 4 đứa 1 phòng vẫn vui vẻ. Xe Phnompenh đến Siemriep lúc 2h00 còn cho tuk tuk ra tận nơi đón bọn tui đưa về 1 nhà tạm ngủ rồi sáng mai lại đón bọn tui về guest house nữa chứ.
Sau 2 đêm ngủ vật vờ trên xe ko tắm rửa, giờ đây với tui được ngả lưng trên giường (bẩn cũng kệ) và được ngồi lỳ trong toilet, tắm táp là thứ hạnh phúc xa xỉ của trần gian. Sáng hôm sau, tuk tuk đón chúng tôi đi tham quan Siemriep. Luợn lờ quanh các con đường. Sà vào các hàng quán. Dân du khách thì khoái khu Pub street. Chỉ một đoạn ngắn, nhưng ở đây tập trung các quán bar khá hay. Đất Cam này đi đâu cũng thấy bảng hiệu bia Angkor và bia Cambodia - hai hãng này cạnh tranh khốc liệt thiệt. Tối hôm ấy tui cũng giả vờ đi bar, mặc dù ở Sài Gòn thỉnh thoảng tui cũng đi đây đó, nhưng không hiểu sao cái thứ nhạc đó nó ko hợp với tui. Mỗi lần vô bar là tui cứ thích đóng vai 1 khách hàng mơ màng, xa xăm, uống 1 ly cocktail hay 1 set rượu be bé kèm theo đó là 1 chai lavie thiệt to để chữa cháy.
Last edited by a moderator: