What's new

[Chia sẻ] Đi xa nghìn dặm bắt đầu bằng một bước chân - Tibet 2018

Ai nói rằng mục đích duy nhất của đi du lịch là ăn uống và thưởng thức cuộc sống ở một nơi khác? Ai nói rằng đi du lịch là để tìm hiểu về văn hóa và trải nghiệm cuộc sống?
Đi du lịch không nhất thiết phải chủ đích học hỏi điều gì. Cứ buông thả mọi thứ tự nhiên, không chừng sẽ thấm thía được nhiều điều.

Tôi là một đứa có sức khỏe không được tốt, cũng biết lên các vùng núi cao sẽ gặp nhiều vấn đề nhưng tôi vẫn hy vọng hội đủ nhân duyên để 1 lần đến với mảnh đất này .
Tibet 2018 by stone_flower0303, trên Flickr
Duyên như gió thổi, Đến cũng là duyên, đi cũng là duyên. Hữu duyên đi qua mảnh đất này - Lhasa 4-9-2018 #fujifilmXt20 #morning#Potala

Khi chọn 1 điểm đến tiếp theo , thường thì hình ảnh của vùng đất đó hiện lên và ám ảnh tôi qua 1 câu chuyện, 1 trang sách hay 1 thước film nào đó. Và lần này Tôi hoàn toàn bị sốc khi đến thăm Tây Tạng – cao nguyên Thanh Hải không phải vì sự kỳ vĩ của cảnh quan hay sự lộng lẫy của nền văn hóa truyền thống và nghệ thuật, mà bởi sức mạnh tuyệt đối của đức tin con người. Tôi không diễn tả được cảm quan của mình về con người nơi đây, gương mặt họ sạm đen với má đỏ và đồng tử màu đục do tổn thương bởi tia cực tím của vùng cao nguyên - trông có nét gì đó khắc khổ . Nhưng vẻ đẹp tự nhiên của họ không bị hư hại chút nào, một vẻ đẹp của sự hiền hòa.
Có một số quang cảnh, thật ra không thể nào chụp được, cũng như một số cảm nhận cũng không tài nào viết ra được như ý mình, nhưng sẽ khiến chúng ta nhớ mãi. Nhớ nhung một tòa thành, hay nhớ nhung một con người, đều là một nỗi ưu tư khó nói thành lời.
29800935317_7d3d856c1a_b.jpg

Một sư thầy tôi đã xin phép được chụp . Ở Tibet chỉ được xuất gia khi đã 18 tuổi và học hết chương trình phổ thông nên ko có các chú tiểu nhỏ như ở Tây Ninh - Thanh Hải.
 
Last edited:
Thế giới này lớn như thế, những người gặp được trong đời, phần lớn chỉ là một lần duy nhất, về sau không hẹn ngày gặp lại.Trong chuyến đi, bình thủy tương phùng, gặp gỡ thoáng qua, vốn là chuyện thường tình thế thôi. Không cần tiếc hận, chỉ nhìn nhau cười, từ nay về sau giang hồ đôi ngả, cùng lãng quên nhau.
Đời người lại ngắn như thế, những chuyện có thể nhớ được, e rằng cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Đây là nguyên do khiến tôi cầm lấy máy chụp hình. Trong ảnh, bạn vĩnh viễn không già, mãi mãi đứng lại ở thời điểm chúng ta lần đầu gặp gỡ, mà tôi, cũng sẽ vĩnh viễn không xóa đi những bức ảnh chụp người. Ảnh của bạn, chính là nhân sinh của tôi.
( Chuyến đi này chúng tôi book tour bên này nên đi theo đoàn gồm 6 người: 2 bác người Pháp tuổi đã 72 rồi mà vẫn dắt tay nhau đi lên chốn này làm tôi rất ngưỡng mộ, 2 bạn người Thụy Sĩ và 2 chị em tôi )
Không có tiêu đề by stone_flower0303, trên Flickr
Anh guide trông gầy còm và anh lái xe trông to gấp 3, hai anh này cứ lên xe là bắt đầu nói chuyện không ngừng nghỉ sau tôi mới nhận ra là nếu ko nói chuyện họ sẽ tụng kinh cả quãng đường lái xe - nhờ dịp anh guide tự lái xe chở chúng tôi ra bến xe lửa tôi mới biết.
29802175537_2cd8fa2aed_b.jpg

hai bác người rất tình cảm làm 2 chị em chúng tôi cứ ao ước mãi tìm được người có ý nghĩa với mình như thế
 
Last edited:
Tôi đã từng đọc ở đâu đó nói rằng: những nơi có thể ăn được món cay Tứ Xuyên đều là những nơi có phong cảnh tuyệt mỹ trong phong cảnh. May mắn lên đến hồ Namso xung quanh toàn thấy bán hàng lẩu tứ xuyên :p
Cung đường đi mất 5 tiếng, tôi có xíu say độ cao vì đi qua cái đèo La Ghen La 5190 mét .
Du lịch bằng ôtô di chuyển xa, trước đây vẫn thích tán gẫu và chụp ảnh, chẳng qua lúc xuống xe rồi thì có nói nhiều thế nào cũng chẳng còn quan hệ chi, chụp ảnh nhiều thế nào xem lại cũng chỉ là vứt đi bỏ xó.
Về sau, cũng chỉ ngồi yên nơi đó, có lẽ do tuổi tác ngày càng nhiều hơn, những lời khách sáo xã giao không còn muốn nói nữa, cũng như những thắc mắc ngờ vực của tuổi trẻ cũng không cần phải hỏi mãi.
Hoặc là, một kẻ thẩn thơ sẽ không cảm thấy buồn chán, cũng coi như là một dạng trưởng thành đi.
42928734780_cb1a2e1165_o.jpg
44019307684_6f20e3006c_o.jpg
30868925558_430ee89672_o.jpg

lên đến hồ thì mọi lời nói, mọi câu chữ đều không diễn tả được xúc cảm xanh biếc mà hồ Namso gợi lên trong tôi
30868204838_0db9870bb3_o.jpg
42928734990_b135c40c27_o.jpg
44020141004_b6befdb7d1_o.jpg
44738578881_d76f3e34dd_o.jpg
44738588301_6be1748a61_o.jpg

P/s: 1 típ nhỏ cho các bạn thích chụp hình với phong cảnh thiên nhiên quá hùng vĩ là cứ mặc màu sặc sỡ xanh đỏ vàng mà chơi, đi du lịch nhớ mang giầy trắng lên hình sẽ nổi tức thì. Thềm nữa là đừng đi theo đám đông, bình minh lên, hoàng hôn xuống họ tụ hết lại chụp hình bên mạn nào của hồ mình cứ đi sang bên mạn đối diện, cảnh vừa thoáng đãng mà nước hồ vẫn màu xanh biếc
 
Last edited:
Không hiểu sao đi hành trình 10 ngày lần này tôi cứ nghe đi nghe lại bài ' Con đường bình phàm ' của Phác Thụ , cảm thấy sự bất cần trong cách hát, sự hào phóng, sảng khoái, kể về cách sống một cuộc đời không bất lực, không hối tiếc
29800927457_3b0b87ebda_o.jpg

"Lang thang trên những con đường dài
Bạn muốn đi thật xa phải không?
Mong manh dễ vỡ, tự cao tự đại
Tôi cũng đã từng như thế đấy
Trong lòng cảm thấy rạo rực rồi lại cảm thấy bất an
Bạn muốn đi đâu đi đâu?
Tôi đã từng vượt qua núi cao biển rộng
Cũng từng đi qua biển người mênh mông
Tôi đã từng có tất cả
Vậy mà chớp mắt mọi thứ đã tan biến tựa khói mây
Tôi đã từng đánh mất hy vọng, chẳng còn phương hướng
Cho đến khi thấy được sự bình dị, đó mới là câu trả lời duy nhất
Khi bạn vẫn còn đang tưởng tượng về ngày mai của mình sẽ ra sao
Nó sẽ tốt đẹp hơn hay tồi tệ hơn?
Đối với tôi nó chỉ đơn giản là một ngày mới
Cứ hướng về phía trước mà đi , mặc kệ phải đi bao xa
Cứ hướng về phía trước mà đi, dù bạn có bỏ lỡ điều gì
Cho đến khi thấy được sự đơn giản, đó mới là câu trả lời duy nhất
Tôi đã từng hỏi khắp thế gian này nhưng chưa tìm được câu trả lời
đến một nơi xa xôi nào đó là con đường duy nhất mà tôi muốn đi
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua
Ngày mai đang ở trước mặt chúng ta
Cơn gió thôi trên đường xa
Câu chuyện bạn để đến đâu rồi...."
42927811150_dbec278005_o.jpg
44737514341_cf1e8ca871_o.jpg

44738595271_004854526f_o.jpg30868222818_e5e3c1a630_o.jpg thời gian và không gian giao hòa, hội tụ nơi đây mà bạn đang cách xa thiên lý đọc những dòng này, làm sao tránh khỏi cảm giác tiêu hồn ngẩn ngơ.
30867345648_3b2d66fd0e_o.jpg

30867346918_08c2375d1c_o.jpg
 
43829129205_66db2045df_o.jpg
44689296682_d1a8dee643_o.jpg
42927812790_87b72461bc_o.jpg
44019304344_7236f05811_o.jpg
30868222558_5a4f755525_o.jpg

Tu viên một bên đã được Tàu trùng tu mới cóng, 1 bên là nguyên bản từ 600 năm trước. Do khí hậu khô lạnh nên rất nhiều bức bích họa ở các tu viên được giữ gần như nguyên vẹn, nhưng cũng rất nhiều bức bích họa lẫn tụ viện đã bị phá bỏ do cách mạng văn hóa.
29800934607_45f48bbf27_o.jpg
29800931787_137b7cd50e_o.jpg
30867344728_d30106cd55_o.jpg

Việc trùng tư trong điện Jokhang thì được đầu tư tỉ mỉ hơn
29800936887_842ca16aaf_o.jpg
 

Attachments

  • 44737522691_91c35a2623_o.jpg
    44737522691_91c35a2623_o.jpg
    1 MB · Views: 80
44020149954_3359c63da8_o.jpg
30868223048_9e4780fbe7_z.jpg
gạch bằng ngọc lưu ly, gạch này sau khi nung nguyên bẩn màu đã như vậy rồi. Bình thường chỉ thấy ngói bằng gạch lưu ly
42927813520_36e503b1a0_h.jpg
30868223008_df8d59223a_k.jpg
30868223168_62884ea456_k.jpg
42929500870_f935a1389b_o.jpg
44020134774_36d39e6cf7_o.jpg
44688276772_8240ab32b3_o.jpg

Khi vào bên trong các tu viện thì ko được phép chụp ảnh nữa, ở cung điện Potala thì bạn có thể mua sách nói về lịch sử Tây Tạng ( ben trong cuốn sách có chụp ảnh kĩ tu viện )
42927815760_e4501dec7d_k.jpg
 
lâu lắm mới vào phượt, giao diện mới thì nhức mắt quá may có ảnh tibet của bạn giúp mở mang tầm mắt.
Bài viết của bạn ngày càng hay và có chiều sâu qua từng chuyến đi. Thank bạn nhé
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,462
Bài viết
1,153,068
Members
190,097
Latest member
bonghongvu
Back
Top