What's new

Du hành 2009

Không phải bất cứ chuyến đi nào dù đã được chuẩn bị kỹ càng từ trước đều có thể diễn ra suôn sẻ theo như mong đợi. Cuộc sống luôn luôn vận động, luôn luôn thay đổi, nên sự thay đổi và các tình huống xảy ra trên suốt dọc hành trình đều là điều không quá xa lạ với dân du lịch bụi nói nôm na là dân phượt.

Đối với tôi, năm 2009 sẽ là năm có thể có nhiều chuyến du hành cho mình.

Thực thế, khi bước qua thềm 2009 được 2 ngày, điểm đầu tiên lại là vùng đất trong năm 2008 tôi đã đặt chân tới ba lần.

Sẽ không lấy gì làm thú vị, sẽ cảm thấy nhàm chán nếu như việc di chuyển diễn ra y chang như hai lần đầu.
Với việc di chuyển được lựa chọn giống với chuyến đi xuyên rừng hồi cuối tháng 11, chuyến đi này mang lại cho tôi một cảm xúc khác, cảm xúc bây giờ vẫn quấn lấy tôi, vẫy gọi tôi, cuốn tôi đi.
 
Một tin nhắn đến “Phượt Mai Châu đi”.
Chữ “phượt ” chỉ đơn giản mà đủ sức nặng để khiến tôi đồng ý chỉ trong 2,3 giây suy nghĩ. Thời gian ngắn vỏn vẹn có chừng ấy cũng giống như sự mơ hồ của tôi về ý nghía của chữ “phượt”. Sự nghĩ cực kỳ đơn giản với khía cạnh là đi đâu đó bằng xe máy và chỉ dừng lại như vậy thôi. Nghĩ rằng dù sao mình đã từng đi “phượt” chí ít cũng là một lần. Đâu có gì quá khó khăn và vất vả cho dù những điều đã được mô tả trong chặng đầu cày đường nhựa của chuyến xuyên rừng đã làm cho những người bạn tôi khi đọc và nhớ lại vẫn còn thấy gai người. Cũng chỉ nghĩ việc mô tả kỹ càng về cái sự thiếu kinh nghiệm trên đường của tôi sẽ giúp các bạn tôi đâu đó, khi đọc những dòng này sẽ cẩn thận hơn để không vấp phải những điều như tôi mô tả.
Và tôi đã vượt qua chính tôi sau lần đi Cúc Phương thì hà cớ gì ngăn tôi ở nhà vào hai ngày cuối tuần đầy nắng, thoát xa cái đô thị ồn ào và đầy bụi bặm nhỉ.
Lại chuẩn bị lên đường với chẳng còn mộng mị gì đâu vì không còn cảm giác lo lắng như lần đầu. Thực là một cảm xúc tốt cho những chuyến đi.
Chúng tôi hẹn nhau ở phía ngoài sân Mỹ Đình. Nói ra thì hơi quê mùa chứ từ hồi khánh thành sân đến nay, đây là lần đầu tiên tôi đến địa điểm này.
Bầu trời khoác lên mình chiếc khăn sương dày làm cho không khí chưa lấy gì hứa hẹn đây sẽ là một ngày tràn nắng. Gió lành lạnh mát mặt làm cho người đi như líu ríu lại. Đường đang thi công nên đầy bụi và những hõm lòng chảo nhỏ. Xe chúng tôi bò chậm tránh những chiếc xe tải lớn.
Những cây số đầu tiên đã ở phía sau, chỉ có bụi đường là ở lại. Chẳng thể thoát khỏi bụi bặm dù đã đi được chừng hai chục cây số. Đường Láng Hoà Lạc mịt mù bụi với những chiếc xe tải to đùng lao qua với tiếng còi xe inh ỏi. Dù đã bịt kín tai mà vẫn cảm thấy chói tai. Và cảm thấy phục các bác tài vì cái sự chịu đựng, sự dạn lì trên những chặng đường dày xe như thế này.
Việc trở thành “ôm” đã khiến cho tinh thần của tôi trở nên thụ động. Tôi như trùng xuống vì tiếng ồn và vì cả bụi bặm nữa. Áo gió khoác ngoài của tôi màu trắng nên không nhận ra màu bụi. Chỉ có cái quần là phản lại tôi. Nó đã chuyển từ màu tối sang màu bàng bạc. Cũng chẳng sao, “phượt ” bằng xe máy là thế. Chả quan trọng mấy với cái bụi bặm. Điều tôi cần lúc này là một cái gì đó để định chế lại cái tinh thần của tôi. Và cái thứ có thể giúp tôi tỉnh táo lúc này là một ly cà phê sữa thật nóng.
Vẫn chỉ là các xưởng sản xuất lướt qua mắt tôi, là những cánh đồng đất khô sau vụ gặt với rơm vàng đã chuyển sang màu mục, là những quán nhỏ ven đường. Tôi cố căng mắt cũng chả thấy có biển nào mang chữ cà phê. Vẫn cố chống chọi bằng cách huyên thuyên xích đế với bạn xế tôi. Tôi dấu kín cái cảm giác thèm cà phê ấy lại, đến khi bạn đồng hành chúng tôi yêu cầu dừng xe ở thị trấn Xuân Mai.
Mắt dõi quanh ngã ba tìm quán. Chả thấy có cái biển quán cà phê nào gần chỗ tôi đứng. Mặc cho các bạn xế, người thì đổ thêm xăng, người thì chạy đi mua thêm vài thứ cần thiết, tôi rảo bước đi tìm cái thứ tôi đang thực sự cần ấy. Cuối cùng cũng tìm được một quán thật "sành điệu" giữa trung tâm thị trấn. Gọi nhoáng nhoàng một ly cà phê vì nghĩ quỹ thời gian cũng chỉ chừng 10 phút cho việc uống và nghĩ rằng chắc chắn chỉ một ly cà phê sữa pha sẵn là thích hợp ở thời điểm này.
Thêm nữa, tôi lại nghĩ chả có đâu thời giờ nhiều mà ngâm ngợi hàng giờ để ngấm cái thơm thơm đắng đắng hay hay ấy nữa. Chỉ cần một ly cà phê, vì đã mất 5 phút cho việc đi và tìm quán, nên việc uống cũng chỉ còn 5 phút thôi. 5 phút để uống cà phê sẽ chả thấy ngon đâu phải không. Tôi nghĩ thế, nhưng tôi không còn cần cái cảm giác ngon ấy giừo nữa, điều tôi cần là ly cà phê có thể giúp tôi đừng chùng xuống như trên chặng đường ban nãy.
Thật thất vọng khi đặt trước mặt tôi lại là một tách cà phê phin đang nhỏ giọt chầm chậm. Cà phê bột đầy hự, nước ăm ắp, những giọt cà phê phản lại cái sự muốn uống nhanh của tôi. Những giọt cà phê đặc quánh nhỏ xuống lớp sữa dưới cái ly nhỏ. Sự chậm chạp không làm đổi màu sữa. Tôi đang nôn nóng và cần uống. Chả có ai nôn nóng như tôi lúc này. Giá mà có thể dùng thuật thôi miên để cho cái đống bột cà phê ấy giãn ra bớt, giúp khối nước nóng chảy nhanh qua khoảng tắc nghẽn nhỉ. Chưa được hớp nào đã nghe thấy tiếng điện thoại giục giã lên đường. Giọt cà phê vẫn đang chậm. Bao nhiêu cũng được, chỉ cần là không phải là uống sữa không là được. Bỏ phin ra, ngoáy nhoáng nhoàng biến ly sữa thành ly “bạc sỉu” đúng nghĩa của nó. Làm một ngụm, trong khi cái phin vẫn đang tiếp tục làm công việc nhỏ giọt cà phê xuống lòng nắp phin. Cũng thêm được chút ít cà phê đặc nữa để tiếp tục công việc đổi màu tôi đang làm. Quán mặc dù chỉ có vài người và thật vắng lặng để chủ có thể dễ dàng quan sát các động thái của khách nhưng cũng không đủ nhận ra sự vội vã của tôi trong vụ uống cà phê.
Đã cảm thấy vị đăng đắng trong hớp cà phê cuối, tôi đứng lên rời khỏi quán trong lúc điện thoại lại réo vang rộn rã giục tôi lên đường. Ra khỏi quán, tôi chạy thật nhanh về phía ngã ba nơi các bạn xế tôi đang chờ. Chỉ còn bạn xế tôi ở lại, bạn đồng hành kia đã vội vã lên đường và hẹn sẽ gặp chúng tôi ở cây số 30 trên đường đi Mai Châu.
Trời đã buông những tia nắng vàng nhẹ, gió vẫn man mát lạnh khiến tôi không thể chủ quan trong việc đi đường xa. Có lẽ chả có ai bịt bùng kín mít như tôi, tôi nghĩ thế. Tôi chỉ còn thiếu cái kính của mũ bảo hiểm so với đợt đi Cúc Phương. May mà có ngay một cái lá chắn phía trước là bạn xế tôi. Nên thấy chả cần đâu cái kính mũ bảo hiểm nữa rồi.
Xe băng qua những dải đồi xanh mướt, những ngôi nhà nhỏ bên những rặng mía thưa thớt. Thi thoảng lại thấy nhưng ngọn núi thấp trước mặt.
Chẳng thấy đâu người bạn đồng hành ở chỗ hẹn. Điện thoại mới biết bác vẫn đang vật vã trên đường nên chưa đến được chỗ hẹn đâu. Lại chờ đợi. Chúng tôi có nhiều thời gian mà, không bị chi phối như chặng xuyên rừng nên cũng thấy việc chờ đợi vì thế là rất ổn.
Chừng 10 phút sau, bạn đồng hành hiện ra. Thật hài hước khi thấy bên yếm xe bác một con gà mái tơ lông vàng óng, trong túi dết bên cạnh là hai nắm miến dong với một ít hành mùi. Cái sẽ gì diễn ra bữa trưa thế nhỉ. Tôi không thể và chưa mường tượng ra nổi những thời khắc sắp tới.
“Bọn mình sẽ ăn ở nhà dân, anh sẽ làm gà, nấu miến đãi nhé. Vụ này anh quen rồi chỉ chừng 3 phút là xong thôi”. Tôi trố mắt. Chả tin làm sao có thể vào nhà dân để xin nấu nhờ trong cái thời buổi mờ mờ ảo ảo này.
Nói xong chúng tôi lại tiếp tục lao đi. Đường đi đầy màu sắc của những dãy hàng hoa quả ven đường. Cam, quýt bày san sát cạnh nhau làm cho lối đi Mai Châu tràn sắc xanh thắm những rặng cây ven đường chen lẫn màu sắc sống động của trái ngọt.
 
Chừng 10 phút sau, bạn đồng hành hiện ra. Thật hài hước khi thấy bên yếm xe bác một con gà mái tơ lông vàng óng, trong túi dết bên cạnh là hai nắm miến dong với một ít hành mùi. Cái sẽ gì diễn ra bữa trưa thế nhỉ. Tôi không thể và chưa mường tượng ra nổi những thời khắc sắp tới.
“Bọn mình sẽ ăn ở nhà dân, anh sẽ làm gà, nấu miến đãi nhé. Vụ này anh quen rồi chỉ chừng 3 phút là xong thôi”.

Bác nào mà hay vậy ta ??:L
Chưa chi đã thấy hứa hẹn một chuyến đi thú vị rồi !! :D :shrug:
 
Bác nào mà hay vậy ta ??:L
Chưa chi đã thấy hứa hẹn một chuyến đi thú vị rồi !! :D :shrug:

Tớ cũng thấy mọi thứ của chuyến đi này đều thú vị. Thú vị kể cả về nhân sự lẫn sự việc tớ sẽ kể tiếp theo.
 
Tôi rất đỗi ngạc nhiên và không thể hình dung ra về bữa trưa sắp tới gần. Chúng tôi vẫn tiếp tục đi lướt qua bạt ngàn mía tím đang vụ thu hoạch. Nắng vàng mật rót xuống Cao Phong cũng chưa đủ để không khí ấm lên. Gió heo may nhè nhẹ. Những đợt gió như thế này sẽ làm cho mật kết ngọt trong lòng thân mía. Đồng mía xì xào, rì rào. Ven đường, cạnh những ngôi nhà nhỏ là những cây hồng trơ lá, chỉ còn lúc lỉu quả vàng cam như mời gọi. Những cái thứ này mà ở thành phố thì có mà còn. Tôi đã từng thấy những cây xoài trong công viên gần nhà với những trái non mới chỉ nhỉnh hơn quả đào hôm trước, đến hôm sau, sau nữa cây đã trụi thùi lụi.
Vì vậy, ở nơi xa khuất nẻo thành phố này mới thấy quý giá khi nhìn thấy quả chín trên cành. Cả một niềm hạnh phúc thực sự.
Xe của bạn xế đồng hành vẫn ở phía trước, cách xe tôi chừng 100 mét. Áo lạnh mở phanh. Trông bác thật hoành tráng theo đúng nghĩa đen của từ này. Cái áo vừa bị hỏng khóa cứ phành phành vì đi ngược gió. Chẳng khó lắm để nhận ra dù bác có đi cách xa tầm nhìn. Nhưng không phải lúc nào bạn xế đồng hành cũng dẫn đầu. Lúc đi đầu, lúc lại đi sau, lúc lại đi ngay bên cạnh. Tôi vẫn không thể nhịn cười vì con gà và 2 năm miến ấy.
- À, hóa ra chẳng gặp được anh ở cây số 30 là vì những cái đồ đoàn này đây. Trông con gà của anh ngon nhỉ. Lông mượt mà, chân nhỏ và vàng óng.
- Anh dừng lại chỗ hay có người dân tộc mang gà xuống bán để mua. – bạn xế đồng hành đáp. Gà này thì đảm bảo chắc chắn là gà chạy bộ nhá. Mình cứ đi đến chừng 12 giờ thì nghỉ. Mọi người có đói thì cũng ngoan cố (ngoan ngoãn và cố gắng)chờ .
- Em biết sao không? - Bạn xế đồng hành tiếp - Trong 4 tiêu chí, đoàn mình đã đạt được 1 tiêu chí và có thể còn đạt nốt 2 tiêu chí nữa cũng nên.
Những câu nói gợi mở trí tò mò luôn thôi thúc tôi. “Tiêu chí gì vậy anh?”
- À, nghe nhé “Cơm chín tới, cải ngồng non, gái một con, gà ghẹ mái”.
Cả hội cười vang rộn rã vì câu nói của bạn xế đồng hành. Con đường đang như ngắn lại.
Vẫn đang bon bon trên đường, vừa qua cây xăng chừng 200m, bạn xế đồng hành dừng lại. “Anh nghĩ mình sẽ dừng lại ở đây chuẩn bị ăn trưa”.
Ở đâu có thể làm gà và nấu 2 cái nắm miến này nhỉ? Đi qua toàn thấy những căn quán nhỏ, đâu có thấy cái nhà dân nào đâu.
“Quay lại, quay lại. Anh nhìn thấy chỗ mình nghỉ chân rồi.”
Tôi mơ hồ, bạn xế tôi cũng nghi ngại. Ở đâu ra cái nhà cho nấu nhờ bây giờ. Xe vẫn quành lại theo. Cứ đi theo, biết đâu lại có chỗ thật.
Chúng tôi dừng lại cạnh một căn nhà nhỏ chếch với cây xăng. Hai ông bà chủ nhà đang chuẩn bị bữa trưa. Thấy người lạ, vả lại cũng hơi bỡ ngỡ khi anh bạn xế đồng hành hỏi về việc nhờ bếp để tổ chức ăn trưa ngay tại đây. Sự bỡ ngỡ chỉ thoáng chốc, điều này là mặc nhiên. Nhưng bà cụ vẫn đi lấy dụng cụ cho anh bạn xế đồng hành chuẩn bị làm gà.
Tôi cứ nghĩ con gà đã chết vì mào nó tái ngắt. Song, chẳng qua vì lạnh và đi gió nên mào gà mới như vậy. Chứ chân vẫn ấm và khi nhấc ra khỏi cái yếm xe nó vẫn còn quang quác kêu.
Bạn xế đồng hành dìm con gà ngập vào chậu nước để gà chết ngạt. Kiểu này làm cho thịt gà đen thâm nhưng lại rất ngọt. Con gà giãy dụa cố thoát. Cả tôi và bạn xế tôi và ông bà cụ đều không khoái cách làm này. Bạn xế đồng hành đành dùng chiêu thức cắt tiết gà. Bạn xế tôi có vẻ cũng có nghề trong vụ phượt bụi, ăn uống bụi bặm kiểu này nên chỉ lách nhẹ mũi dao vào phía động mạch nơi cổ gà, tiết đã nhỏ tới tấp vào lòng bát.
Cách dìm ngập con gà vào nước thực ra cũng có tác dụng. Kiểu này lúc nhỏ tôi cũng đã mục sở thị. Đối với những con gà, vịt non, trước khi làm thường nhúng nước lạnh để đến khi dội nước sôi, tuốt lông không bị tuột da. Nhưng chỉ thấm nước vào lông gà thôi chứ không làm theo kiểu dìm cho con gà chết ngạt thế này. Tôi nghĩ thế.
Bạn xế tôi thì lụi hụi đun nước trong bếp. Ánh lửa hồng đượm. Nước sôi bốc hơi nghi ngút. “Con trai thành phố mà cũng biết đun củi à? Lạ đấy”- Bà cụ chủ nhà khẽ khàng.

Tôi lúi húi rửa hành mùi. Bạn đồng hành tay làm thoăn thoắt, miệng vẫn hỏi ông bà cụ chủ nhà về việc làm sao để kiếm rau cho bữa trưa. Chẳng trả lời, bà cụ chủ nhà săng sái cầm rổ ra mảnh vườn nhỏ ngay trước hiên cắt những vạt cải mèo xanh ngát cho chúng tôi. Thật tuyệt!
Bạn xế và bạn đồng hành chỉ trong vài phút đã thoát y xong nàng gà mái liền bỏ vào nồi tiến hành công cuộc luộc. Những tay ăn chơi bụi bặm và lão luyện đang hì hụi chờ nồi nước luộc gà sôi bùng. Lửa cả. Nồi gà luộc sôi sùng sục. Khi nhìn thấy phần thịt gà dưới gần khớp chân co lên trơ phần xương ra là báo hiệu gà đã chín. Nhấc con gà ra khỏi nồi, bỏ lên thớt để chặt. Tưởng đã ngon, tưởng đã chén được chỉ sau chừng vài phút thao tác chặt, bạn đồng hành kêu toáng lên “Vẫn chưa chín, luộc tiếp em ơi”.
Về vụ luộc, tôi có kinh nghiệm thế này với những ả gà non. Để nước sủi chừng 5 phút, bắc ra khỏi bếp ngâm một lúc chừng 10-15 phút thì đảm bảo chả có ả nào lòng đào với lòng đỏ.
Đặt lại nồi gà luộc lên bếp, rút bớt củi cho lửa bớt bừng, đợi chừng 5 phút tiếp. Lại hì hụi vớt, lại hì hụi chặt. Thịt gà đã chín.
Bà cụ chủ nhà tiếc rẻ “Giá nghe tôi đừng có làm gà kiểu dìm ngạt thì miếng thịt có nhẽ sẽ đẹp hơn đấy”. Thôi, dầu sao cũng đã thấy đường hướng trước mặt rồi.
Bạn xế tôi lại hì hụi luộc rau. Tôi lĩnh chân loong toong hết rửa rau, ngâm miến, lại chuẩn bị gia vị chấm cho thịt gà.
Ông bà cụ chủ nhà nhất thiết từ chối không dùng cơm với chúng tôi vì bữa cơm của ông bà đã được dọn sẵn từ lúc chúng tôi vừa đến. Tha thiết lắm cũng không mời được ông bà cụ. Sự từ chối âu cũng là lẽ thường nhỉ.
Đĩa thịt gà bốc khói nghi ngút, rau cải mèo xanh thẫm cạnh bát miến nóng hổi làm chúng tôi cảm thấy đói cồn cào. Không thể mường tượng nổi bữa trưa lại hoành tráng thế này.
351868222.jpg

Ăn uống nhanh gọn, dọn dẹp tươm tất trả lại cảnh quan cho nhà ông bà chủ. Chúng tôi nghỉ ngơi trong chốc lát, trò truyện hàn huyên cùng ông bà. Ông bà trước kia là bộ đội quản lý đạn dược ở vùng này. Nhà có 4 người con đều đã phương trưởng cả. Ông bà kể những chuyện từ xa xưa vì sao lại lưu lạc lên vùng Cao Phong này, thời chiến ở đây bị ném bom ra sao, có cả 300 người chết mà không thấy xác như thế nào.
Năm máy bay Mỹ oanh tạc Hà nội, ông bà bồng bế đứa con gái mới sinh sơ tán lên vùng này rồi định cư luôn ở đây.
Câu chuyện sẽ không có hồi kết nếu chúng tôi chưa cần phải lên đường vì đã qua trưa mà đoạn đường tới Mai Châu còn hơn nửa nữa . Bên ngoài cửa những người khách đang đến chơi nhà bà cụ.
Tạm biệt người dân Cao Phong mến khách, chúng tôi cảm thấy thực sự quyến luyến dù chỉ dừng lại nơi đây vỏn vẹn hai giờ đồng hồ.
 
Đã qua nửa buổi chiều, ánh nắng vẫn vàng trong trên con đường hai bên tràn mía ở Tân Lạc. Thân tím sẫm hoà với màu xanh thậm hơi bàng bạc của lá. Trời cao sáng. Khung cảnh thật sống động. Không có nhiều xe lắm như tôi mường tượng. Gió nhè nhẹ khẽ lay động cây lá. Cũng không lạnh như hồi sáng, không nóng tưng bừng như khi trưa sang, tiết trời lúc này đã dịu lại.
Xe chúng tôi tiếp tục lao đi. Được một đoạn, lại biến mất bạn xế đồng hành. Quái thật, cái lão này! – Tôi nhủ thầm - . Đi cùng mà cứ thi thoảng lại mất tăm chả thấy đâu. Thế này thì tới mấy giờ mới đến nơi. Như hoạt động gián điệp, thoắt ẩn thoắt hiện ấy. Bạn xế tôi lại cho xe chậm lại, mắt không ngừng nhìn gương chiếu hậu tìm bạn xế đồng hành.
Kia rồi! Lại lả lướt ở đâu thế không biết. Tôi tự hỏi, sau cái vụ gà chạy bộ mua của đồng bào dân tộc thì còn có thêm sự vụ gì nữa đây.
Mặt tươi rói, bạn xế đồng hành lại vượt lên đủ để tôi và bạn xế tôi nhìn thấy một bó mía tím thẫm buộc sau xe anh.
-Mía Cao Phong, Tân Lạc là ngon nổi tiếng đấy. Anh mua để đến Mai Châu bọn mình chén. - Bạn xế đồng hành hồ hởi.
- Hì, cái bác này hay nhỉ! Cứ mỗi lần bác biến mất y rằng lại có sự vụ xảy ra. Tôi nói với bạn xế tôi. Bạn xế tôi chẳng trả lời chỉ cười như thể toàn chuyện “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”về anh bạn này vậy.
- Ngần này mía, anh bảo, làm thế nào xơi cho hết mà không cần đến dao. - Tôi đánh đố.
- Dào, cô yên tâm đi. Thử nhìn anh thao tác xem nhé, chả hết ngay đấy. Ăn theo kiểu dã chiến without dao anh quen rồi. Chỉ có cái không biết cách ăn mía kiểu dã chiến của cô có chùng với kiểu của anh không thôi.
Ừ thì thử đợi. Biết thêm một cách thì cũng tốt mà. Tôi nhủ thầm.
Đã gặp nhiều núi hơn, Đường quanh co hơn, dưới thung lũng cây xanh bạt ngàn.
Hai lần trước đến Mai Châu, ý thức về cảnh vật là hoàn toàn thụ động. Chỉ nhớ lắm là đoạn cuối từ trên đường nhìn xuống thấy hiện ra thị trấn xinh đẹp và hiền hòa và chỉ thế thôi. Còn con đường đi dường như giông giống nhau thì phải.
Đến ngã ba Nho Quan, xe chúng tôi rẽ phải thẳng tiến về Mai Châu. À ra muốn đi vườn Quốc gia Cúc Phương cũng có thể từ đây.
Cũng không còn phải chờ đợi nhiều bạn xế đồng hành nữa vì trời đã buông xuống. Cần phải đến Mai Châu nhanh trước khi trời tối. Ý thức về độ dài đường xá của tôi cực kém. Tôi chẳng bao giờ ước được là mình sẽ còn phải đi bao lâu nếu không có cột cây số ven đường. Chỉ thấy bảo là gần tới khi qua cái chỗ này, khi đến cái chỗ kia là thôi không nghĩ nữa.
Cũng chẳng còn có gì khiến bạn xế đồng hành có thể biến mất ngoại trừ sự mường tượng về những bắp ngô nếp luộc thơm phức tay trên đèo Da Dí. Qua chỗ bán ngô, chỉ nhìn thấy toàn giò phong lan bày ê chề, chả thấy ngô ở đâu nữa cả. Chiều xuống rồi.
Lại đi tiếp. Chuyến đi này cứ như thể đi để thưởng thức đặc sản của vùng Hoà Bình vậy. Có lẽ điều này dường như đúng với tôi. Phần còn lại của đoàn hình như đã “mòn đường chết cỏ” ở đây rồi.
Việc định hướng của tôi thực kém vì hai lần trước sự nhận biết về Bản Lác, về Mai Châu là chả có gì. Đi qua cái cổng, phía trước có biển đề địa điểm, nhìn sang tay trái thấy có cái nhà sàn lớn cạnh một bãi đất rộng tôi đã nhận ra địa điểm tổ chức cho đại hội box du hí hồi tháng 6 là đây. Cũng may trí nhớ cũng chưa tuột hết.
Bản Lác hôm nay đông vui và nhộn nhịp. Từ phía ngoài đường cái vào đã nhìn thấy hàng tốp học sinh, sinh viên chắc đến Mai Châu chơi dịp cuối tuần. Âm thanh vọng ra từ bản Lác hứa hẹn một tối vui say.
Chúng tôi không dừng chân ở bản Lác mà sang Pom Koọng. Chủ nhà tiếp đón thật nồng hậu như thể người thân từ lâu mới gặp lại.
Chiêu thức lúc trưa lại được đem ra tiến hành. Trên đường vào bản, bạn xế đồng hành đã có ý định vào bếp trổ tài thêm lần nữa.
Thật ngại. Song, bọn con gái chúng tôi chỉ có thể tháo vát ở những nơi mình đã thực sự quen rồi. Ở những nơi xa lạ như thế này, bản lĩnh cộng thêm kinh nghiệm mới có được những bữa ăn ngon. Tôi không có kinh nghiệm gì về vùng này nên không dám “múa rìu qua mắt thợ”.
Nhớ dạo cách đây chừng mấy năm đi Sapa. Từ sáng sớm, cả đoàn đã phải chui ra khỏi chăn ấm, lục tục chuẩn bị ăn sáng để đi Thác Bạc - Cầu Mây. Thời gian dành cho ăn uống không nhiều. Vậy mà do khách đông - chủ nhà không phục vụ kịp, chúng tôi đành lăn xả vào bếp, tất nhiên là được sự đồng ý của chủ nhà. Không quen bếp nên thao tác cũng chẳng thể nhanh được. Cộng với sự thoải mái trong sử dụng gia giảm gia vị, ướp cái nọ nêm cái kia cũng ngốn không ít thời gian của chúng tôi. Cuối cũng cho ra sản phẩm là những bát miến, bát mỳ thơm phức với cảm quan bắt mắt là những cọng hành mùi điểm bên trên. Cả hội sì sụp ăn. Cái gì cũng vừa vặn như ở nhà mẹ nấu ấy nhỉ. Lào xào, nếu lần nào đi du lịch mà cũng được lăn vào tự nấu cho mình thế này thì thích. Tha hồ mà ăn ngon.
Niềm vui chẳng ở lại lâu, lúc tính tiền, ngoài vụ tính mỳ, cháo theo bảng giá có sẵn, dòng cuối cùng quote thêm số tiền gia vị gia giảm mà chúng tôi đã dùng bằng giá thành 2 bát mỳ. Cả bọn trợn tròn mắt ngạc nhiên. Ở đâu ra cái kiểu định giá thế nhỉ? Chủ nhà giải thích một hồi cho chúng tôi. Nào là dùng tốn gia vị, mỳ chính, dầu ăn …. tốn cả đến rau xanh của nhà hàng nữa. Nói chung là tốn. Thôi thì chả bực mình làm gì cho mệt. Miễn là mình sáng nay được ăn sáng như đang ở Hà nội do mẹ nấu thế là ổn rồi.
Kể tiếp chuyện chuẩn bị bữa chiều. Bạn xế đồng hành lại một lần nữa biến mất. Tôi cũng chỉ nghĩ bạn xế đồng hành chắc lại đi đâu đấy một chút rồi sẽ quay lại, còn việc ăn uống đã có chủ nhà lo toan rồi.
Tôi lang thang sang bản Lác chơi. Bản Lác đã lên đèn.
Trời chiều xuống thẫm màu làm cho khoảng sáng dưới rặng cây chỉ còn nhàn nhạt.
352261735.jpg

Những cành mận hoa trắng đã tàn dần vẫn tạo thành một khoảng trắng đùng đục vắt trên những thân cây.
352261709.jpg

Chẳng còn thấy rõ hoa nữa.
Trời chiều nên cũng chỉ đi loanh quanh trong khu vực thôn bản mà không thể đi xa ra ngoài nhiều vì không muốn. Tôi dừng lại ở khu nhà sàn đoàn tôi đã nghỉ hồi tháng 6, cũng chẳng có gì đáng xem ngoài mấy cái bàn bày đầy đồ lưu niệm. Rẽ sang phía bên kia đường, tôi chăm chú nhìn một bà cụ đang tết thoăn thoắt những sợi chỉ xanh hồng thành cái vòng đeo tay. Việc đan vừa mới bắt đầu. Tôi tò mò xem sự phức tạp của việc đan lát thực ra thế nào. Nhìn thao tác của bà cụ một lúc thì thấy rằng việc tết dây không hề quá khó khăn như tôi tưởng. Chỉ cần chặt tay để cho các múi kết không lỏng lẻo là ổn. Tuy nhiên, phải khi đã quen lắm mới thấy là hoàn toàn đơn giản.
Công việc này được làm trong những buổi nông nhàn. Giá thành sản phẩm cũng chẳng đáng là bao nhiêu so với công sức bỏ ra. Tôi nghĩ vậy. Bà cụ kể việc làm như thế này cũng để phụ thêm đồng quà tấm bánh cho các cháu bà mà thôi, còn để tính là nguồn thu nhập chủ yếu thì xa vời quá.
Thành phẩm sau 30 phút đây
352262875.jpg

Mấy đứa trẻ - cháu bà cụ- xúm lại nhìn tôi rất ngạc nhiên vì chả mấy khi có khách lại ngồi lâu đến vậy và hỏi han đủ thứ nữa chứ. Hai đứa cháu gái lại là cháu nội. Đứa chị 7 tuổi mà bé tẹo bé tý. Đứa em 4 tuổi trông phương phí hơn nhiều. Cứ ngỡ chỉ chênh nhau chừng 1 tuổi là cùng.
352261767.jpg

Bà cụ kể rằng. mấy đứa này ăn uống cũng lạ, cứ ăn thịt là chúng nó lại khóc. Tôi bán tín bán nghi. Chả hiểu thật hay đùa nữa. Nhưng nhìn chúng nó nhỏ bé cũng đành tin vậy.
Tiếng điện thoại lại réo rắt giục về ăn tối. Hừm, mình vô tích sự thật đấy. Chốn đi chơi chả giúp được cái gì.
Ở đâu đấy đã đọc được câu “đi lòng vòng mãi vẫn chưa ra khỏi nhà”. Với tôi, ở đây, lòng vòng mãi vẫn chưa thấy đường về Pom Koọng. Chả hiểu cái khả năng định hướng của mình để đâu nữa. Thôi, đừng có dụng công nhiều. Hỏi đường đi cho chắc nào.
Về đến khu nhà nghỉ đã thơm sực mùi xào nấu. Chưa nhìn thấy mâm cơm đâu mà đã mường tượng chắc là hoành tráng phải biết rồi.
Kể ra thì cũng hoành tráng thật. Trong cái khoảng mâm to rộng bày ngập thức ăn bốc khói nghi ngút. Chẳng cao sang cơm gà cá gỏi gì đâu, nhưng đối với tôi thế đã là sơn hào hải vị rồi.
- Anh đi chợ và tự nấu. Các cô chú thưởng thức đi xem anh thao tác thế này có được không.
Chỉ cần có một bữa ăn đơn giản đã là hơn sức mong đợi rồi, nói gì đến cả một mâm đầy thức ăn, món nào cũng hấp dẫn nhường kia.
352261822.jpg

Hỏi với chả han. Bác lobby cho mình kinh quá.
Cùng nghỉ ở Pom Koọng hôm nay có một đôi vợ chồng du khách người Hà Lan. Lúc tôi về họ đang dùng cơm tối phía ngoài nhà sàn. Bạn hướng dẫn cho đôi vợ chồng du khách, sau sự gợi ý của bạn xế đồng hành, bạn xế tôi và anh chủ nhà liền ra mời cả hai ông bà vào dự cùng. Cũng chẳng lâu lắm cái sự bỡ ngỡ. Những vị khách có thể bắt nhập được ngay với không khí của bữa cơm ấm cúng và thân mật.
Nào là đan tay uống rượu kiểu “khát vọng”
352261880.jpg


Nào là cách dùng đũa để gắp thức ăn cho người khác.
352262004.jpg


Cách gì, kiểu nào cũng làm cho không khí của bữa cơm tối vui vẻ và náo nhiệt như có đông người lắm vậy.

Tiệc vui cũng đến lúc tàn. Chúng tôi lại thu dọn gọn ghẽ mâm bát cho chủ nhà. Ngoài trời, sương xuống lạnh. Trên cao kia lốm đốm những vì sao nhỏ li ti. Chắc ngày mai sẽ nắng rỡ đây. Tôi nghĩ thế.
Đôi chân không mệt mỏi nhưng đôi mắt thì như díu lại. Chui vào chăn ấm vỗ về một giấc ngủ yên bình cho tôi nơi miền sơn cước.
 
Giấc ngủ đến nhanh song cũng chóng dời đi nhẹ nhàng. Bên ngoài kia, bầu trời khoác lên tấm áo với muôn ngàn vì sao lấp lánh. Dày sao thì nắng, vắng sao thì mưa. Ngày mai trời sẽ nắng lắm đây, tôi tự nhủ. Trời trong và lạnh. Lạ nhà. Vả lại chỉ hơi buồn ngủ chứ không mệt mỏi đôi chân như dạo đi xuyên rừng nên tôi lọ mọ ra phía ngoài hiên. Mai Châu im vắng và thanh bình. Mảnh trăng thượng tuần treo trên cao như đang cười một đứa chẳng ngủ nghê gì là tôi lại ngồi thu lu nơi ngoài trời rét mướt thế.
Bên Bản Lác yên tĩnh đã từ lâu. Buổi biểu diễn của đội văn nghệ bản Lác đã kết thúc từ trước khi chúng tôi tới hồi chiều. Tha hồ tiếc nuối, song đã từng được xem đội văn nghệ biểu diễn hồi đại hội box tháng 6 nên cũng không lấy gì làm thất vọng.
Đêm. Chẳng có ai thức như tôi lúc này. Chỉ còn những khóm cây khẽ lay động, cành lá lào xào, rì rào. Phía xa xa những cây cau vươn cao như với tới ánh trăng toả xuống dịu dàng.
Lạnh. Tôi không nên ngồi mãi như thế này chứ, phải không. Chui lại vào chăn ấm hóng hớt giấc ngủ đến tiếp. Ngoan nào.
Trời tờ mờ sáng. Đã có tiếng người đi dưới đường kia. Tôi không muốn ra khỏi chăn tưởng như mình vẫn còn có thể ngủ nướng.
Mùi khói bếp thơm tỏa lan. Đã có tiếng chủ nhà lào xào đi chuẩn bị ăn sáng. Tôi trở dậy, khẽ mở cánh cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Khác hẳn với bầu trời trong lúc đêm. Sáng Mai châu chìm ngập trong làn sương mù đặc sệt. Chẳng thể thấy gì từ phía xa xa.
353370122.jpg

Chỉ thấy gần nhất là mấy cây cau dường như đã bị làn sương dày ngoạm mất dải ngọn.
Dấp nước lạnh vào khăn. Sự lạnh của làn nước làm da mặt tôi tê cứng.
Sáng sớm chẳng hứa hẹn gì cho một ngày vui cho tôi. Tôi buồn nản. Lại nghĩ, hay tối qua niềm phấn khích đã đong đầy thì bây giờ nên có những phút trống, lắng cho cân bằng nhỉ.
Chủ nhà vẫn lục tục đi pha trà, chuẩn bị đồ ăn sáng cho vợ chồng người khách Hà Lan và chúng tôi.
Khung cảnh lại một lần nữa không nhuốm màu ảm đạm khi “How Can I Tell Her” vang lên. Bạn xế đồng hành có vẻ rất kết bài này thì phải. Mở đầu bao giờ cũng là và chỉ là “How Can I Tell Her” của Lobo.
Chúng tôi ăn sáng ở bếp. Đó là sáng kiến của bạn hướng dẫn viên. Không khí ấm cúng và tách biệt sẽ đem đến một không gian yên bình cho bữa sáng của vợ chồng người du khách. Chất xúc tác được tạo thêm lên như trong buổi tối hôm qua sẽ giữ chân họ, níu họ không đi tiếp để vui. Dường như, trong ánh mắt họ tôi thấy đây như một kỳ nghỉ thực sự vậy.

Bên nhà đối diện đã nghe tiếng trống thúc giục rộn rã. Tưởng như Mai Châu lại lì xì cho chúng tôi một buổi diễn văn nghệ của bản vào sáng chủ nhật đầu năm. Nhưng không. Hôm nay chỉ là buổi tập chuẩn bị. Mọi thành viên đều chăm chú và thành thục trong từng động tác, từng tiết tấu nhịp phách cho ăn khớp với điệu múa.
Điểm đến tiếp theo sáng nay của vợ chồng ông bà du khách là Vườn Quốc Gia Cúc Phương. Chúng tôi, trên đường trở về Hà nội, cũng định ghé thêm một vài điểm nữa. Bầu trời đã hé rọi những tia nắng mỏng. Làn sương đã bớt mờ đục. Vẫn còn rét nhiều lắm.
353370151.jpg

Bên kia căn nhà đối diện, đội văn nghệ vẫn tiếng trống tiếng đàn dìu dặt. Những cánh tay như những búp non nhẹ vươn lên dịu dàng trong nắng gió xuân sớm. Chúng tôi bịn rịn bên những người bạn vừa gặp gỡ. Những cái bắt tay thật chặt, những ánh nhìn trìu mến. Một cảm xúc nghẹn dâng trong buổi chia ly.
Lại chuẩn bị lên đường. Tạm biệt Mai Châu nhé. Chúc những người ở lại một năm mới yên bình và gặt hái nhiều thành công trong công việc.
Đi xa về gần, mọi người hay nói vậy. Loáng một cái xe chúng tôi đã lướt tới Cao Phong. Ánh nhìn chúng tôi cùng lướt qua nơi căn nhà nhỏ của ông bà cụ nhiệt tình ở Cao Phong ấy. Dáng ông cụ nhỏ thó lẫn cùng với dáng dấp tần tảo của bà làm tôi thắt lòng.

Mật ngọt Cao Phong
353370087.jpg

Đường về Hà nội nắng vàng lan tỏa ấm áp xua tan giá lạnh mùa đông. Một chuyến đi an lành. Tôi nghĩ thế.
 
Sau 1 chuyến đi chơi, tớ chụp được 1 loại cây thuốc quý nè. gửi lên cho các anh chị có cơi hội chiêm ngưỡng nhé(NT)(NT)
Nhưng tớ không biết cách post hình lên, help me!
 
Vậy là chuyến đi đầu tiên của năm 2009 với tôi tạm gọi là suôn sẻ. Tôi đã sống thực sự trong từng cảm xúc của chuyến đi ấy. Những sự việc xảy ra suốt dọc chặng đường không rời xa tôi.
Chuyến đi thứ hai của năm 2009 là chuyến hướng về dải đất miền Trung đầy nắng và gió, đầy yêu thương và ưu tư của tôi.
Chuyến đi này đã được ấp ủ từ những ngày đầu tháng 11 của năm cũ.
Tôi cũng như bao bạn tôi khác trên đường phiêu du đều hy vọng mọi chuyến đi của dân phượt đều "smoothy as silk" (câu slogan của Thai Airways).
Chờ tôi kể tiếp nhé
 
Last edited:

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,180
Bài viết
1,150,368
Members
189,939
Latest member
chuyengiatrimun
Back
Top