Phần 4 (phần cuối): Thiên đường sang giàu, phải vậy không? (tt)
Tôi đã dừng lại quá lâu rồi nhỉ. Dễ chừng cũng phải gần hai tháng. Nhiều hoạt động ngoài trời quá làm tôi mải mê, quên mất việc gõ cách cách. Không dám đổ lỗi tại hoàn cảnh, chỉ tại thói quen, chỉ tại lười.
Nay anh bạn cũ gọi điện (mà thật ra là người yêu cũ. Hì hì), bảo đang ngồi tu và đọc sách, ảnh hổng tin: “Anh chưa bao giờ thấy cái chân em chịu ngồi yên một chỗ Thủy ạ”. Hờ hờ…Ờ, bởi rứa giờ ảnh mới bị gọi là “cũ” á? Ảnh chỉ nhìn thấy mỗi cái mặt động đậy của một con người. Chứ như lúc này nè, đóng cửa làm dịu bớt tiếng xe, mở lại bài nhạc Trung Đông một em trai gửi từ Lào, rồi bắt đầu ngồi im gõ máy tính.
Dạo gần đây có nhiều thứ nhắc nhớ tôi về Trung Đông và những chiếc khăn che mặt. Anh tài xế taxi sẵn bữa có số điện thoại tôi cho để rước tôi từ Jebel Ali về lại trung tâm Dubai, nhắn tin hỏi thăm, gửi cả hình chụp mặt đồ nai nịt bảnh bao qua whatsapp. Sussane ở Dubai gửi tin nhắn từ đầu mùa Radaman bảo tớ cần thay đổi thói quen ăn uống nơi công cộng trong một tháng, mấy ngày đầu có hơi rối rắm. Cuối mùa Ramadan, thằng em Malaysia gửi vài tấm hình nó mặc áo dài thụng thụng giống ông ngoại ở quê đi cúng ghê, bảo tụi tao hôm nay làm lễ ăn mừng sau một tháng tuyệt thực. Nhìn da dẻ nó láng mịn như mới vừa đắp mặt nạ sữa tươi, hổng biết nhờ tuyệt thực hay nhờ công nghệ 360.
Tự nhiên tôi bỗng nhớ Trung Đông, nhớ lúc taxi băng qua những vùng nắng chói đồi cát trọc. Một ý nghĩ chợt xoẹt ngang, cộng những tò mò về một Arab Saudi láng giềng. Biết đâu ngày nào đó tôi đi?
Hôm bữa tôi viết đến đâu rồi nhỉ? À, tạm dừng ở Dubai Mall khi trái tim tôi nhảy múa rộn ràng cùng vũ điệu nhạc nước và hàng ngàn người đang giơ điện thoại lên cao ghi lại khoảnh khắc ấy.
Tôi không viết về hai ngày tiếp theo, lúc tôi đã tạm biệt Sussane và chuyển vào check-in khách sạn do công ty đặt trước. Công việc tôi chọn cho mình là mặc áo dài Việt Nam và tua đi tua lại câu chuyện nón lá với cà phê phin cùng mấy bài ca xuất nhập (xuất nhập khẩu giữa Việt Nam và các nước khác). À, mới có hai ngày trôi qua, mà hơn cả chục trang giấy A4, tôi còn không biết tôi moi đâu ra lắm thứ kể đến thế. Tôi mà đi hai tháng, dễ về mua luôn kho giấy word của anh Microsoft viết cho đã đời.
Nhiều người chưa đến Dubai nhưng mường tượng ra mỗi sự sang giàu. Dưới góc nhìn của tôi, mọi thứ không phải dễ dàng thế. Dù là Dubai, hay “Giấc mơ Mỹ”, hay bất cứ nơi nào trên thế giới này, cũng phải lao động cật lực và nỗ lực hết sức mới có được thứ mình muốn. Tin tôi đi.
Tôi đã viết ở phần đầu, Dubai chỉ có khoảng 20% dân gốc, đến 80% người nhập cư. 20% đó, không dễ có cơ hội gặp, bởi họ là những ông bà chủ giàu có, sống trong các biệt thự (có lẽ) dát vàng. Còn 80% kia, họ nói tiếng Anh sành sỏi, họ niềm nở với nụ cười luôn túc trực trên môi, họ tuân thủ luật pháp, bởi họ biết cái họ cần – KIẾM SỐNG và TỒN TẠI.
Ngày cuối cùng, tôi tranh thủ đón taxi ghé thăm văn phòng công ty ở Jebel Ali (cũng thuộc tiểu vương quốc Dubai, cách trung tâm và sân bay Dubai khoảng 50km). Từ trung tâm đến đó mất gần hai giờ đồng hồ, băng qua khu vực “free zone” (khu miễn thuế) rộng thẳng chân ngựa phi nước đại. Các công ty Logistics và công ty sản xuất hàng tiêu dùng như Unilever xây kho ở khu vực này để được hưởng lợi ích, chỉ đóng thuế khi lấy hàng ra khỏi free zone. Ở Thái Lan, khu vực free zone nằm gần sân bay, còn miền Nam Việt Nam không có free zone tập trung mà các kho ngoại quan nằm rải rác.
Một thông tin khá thú vị, tất cả các mặt hàng nhập khẩu vào Dubai đều đóng thuế nhập khẩu có 5%, kể cả xe hơi hay mỹ phẩm, không thuế tiêu thụ đặc biệt. Tôi chưa tìm hiểu biểu thuế và quy định cho nhập khẩu rượu thì thế nào. Dubai là thị trường khá hấp dẫn cho những nước xuất khẩu, vì đến 90% phải nhập khẩu hàng hóa để tiêu dùng, hầu như chỉ xuất khẩu dầu mỏ là chủ yếu.
Một thông tin nữa làm tôi hứng thú không kém, giá mỗi lít xăng tính ra chỉ 6,200 VND (tương đương 1 Dirham, đơn vị tiền tệ của UAE). Ngược lại, tôi đau khổ vô cùng khi phải trả 62,000 VND cho một chai nước suối 1.25 lít ở cửa hàng tiện lợi gần nhà Sussane (tương đương 10 Dirham).
Tôi nói đủ thứ chuyện với Sukra, anh tài xế quê Ấn Độ chở tôi đi Jebel Ali, để biết cuộc sống người nhập cư nơi đây thế nào. Sukra thuê trọ cùng ba người bạnnữa ở trung tâm Dubai với giá khoảng 4,000 Dirham (khoảng 24 triệu) để được một căn phòng 10 m2 chỉ đủ chỗ cho hai chiếc giường kê sát nhau. Như vậy mỗi tháng Sukra trả 1,000 Dirham (6 triệu) tiền phòng, cộng các chi phí ăn uống và chi tiêu khác hết tổng cộng 4,000 Dirham (24 triệu). Hỏi Sukra vậy dư tiền để gửi về quê không thì Sukra bảo dĩ nhiên có dư. Phí taxi ở Dubai cao hơn nhiều so những nước tôi từng đi trong khi giá xăng dầu quá rẻ (bù lại phí lao động cao). Sau mỗi ngày chạy xe về, Sukra chia tiền với hãng taxi, hãng lấy 60% còn Sukra giữ lại 40%.
Nói về taxi, hôm ấy tôi có viết một status ngắn trên Facebook ngay sau khi cổ họng sắp “hò” đến nơi:
Taxi ở Dubai mang lại cho bạn trải nghiệm chân thực và vô cùng sắc nét với cảm giác đang tham gia vai diễn chính trong bộ phim “Fast & Furious”. Vui lòng thắt dây an toàn để đảm bảo bạn không bị shake như một món cocktail và nhớ gắn túi ni lông vào mõm đề phòng trường hợp “vui quá” muốn “hò”. Dừng đèn đỏ, trong vòng một nốt nhạc, vâng, một nốt nhạc thôi chúng tôi sẽ nhấn ga cái véo để đạt vận tốc cực đại. Qua cầu vượt uốn lượn vòng cung, đừng lo, khi chúng tôi cua phải, bạn được dồn hết sang trái tha hồ ngắm cảnh được rõ hơn, đảm bảo không rơi ra khỏi cửa. Hoàn toàn yên tâm nhé.
Nếu Dubai quá an toàn và trở nên nhàm chán với những ai thích phiêu lưu, vậy thì, vâng, xin mời, mời bạn đến với taxi Dubai! Lolz
Bạn bè tôi bảo chỉ đọc cách miêu tả thôi đã thấy chóng mặt rồi. Haha. Sự thật là vậy mà. Vì hầu hết tài xế đều đến từ Ấn Độ hoặc mấy nước lân cận như Afghanishtan, Nepal, Iran,..Họ chạy xe “trẻ trâu” dzữ lắm.
Chạy xe khu vực ngoại ô, việc mấy chiếc container lù lù giữa dải phân cách là chuyện thường ở huyện. Hôm ấy suýt chút tôi với cô bạn đồng nghiệp về chầu Diêm Vương. Chả là cô bạn tôi đang lái xe với tốc độ bình thường trên con đường khá rộng khu vực miễn thuế, bỗng tôi nghe cái bụp, xe lách vào bên phải đụng gờ bê tông, liệng éo một phát sang trái rồi lại qua phải, lại tán bụp phát nữa. Tôi tưởng chị đồng nghiệp biểu diễn tài nghệ nên mặt tôi ngơ ngác như một đứa trẻ, chả hiểu mô tê gì. Rồi xe dừng đột ngột, hai lốp bên phải nát như bánh tráng đập Quảng Nam. Chị giải thích lúc nãy bẻ lái đột ngột vì chiếc xe container phía sau tự dưng vượt mặt mà đi vào giữa dải phân cách. Nếu chị không lách như vậy có khi hai đứa giờ thành ma Dubai rồi, phải trùm đầu và che mặt thì nóng lắm. Rồi tôi đứng bên đường nhìn, chiếc nào cũng vậy, tài xế (chắc là Ấn Độ) đánh võng như đang diễn xiếc. Mấy khu xa xôi hẻo lánh này chắc hổng có camera.
Những trải nghiệm như vậy không làm tôi khiếp sợ. Tôi vẫn muốn đi, vẫn muốn đến những nơi tôi chưa đến, chỉ để có khi ngồi bên vệ đường, trò chuyện với một anh tài xế taxi. Cuộc sống là chuỗi những câu chuyện bất tận mà tôi nếu may mắn, sẽ được nghe kể dần, từ những con người tôi gặp trên đường đi.
Viết đến đây, tôi thấy đến lúc nên dừng (đói bụng xanh lè mặt mũi rồi). Hehe. Tôi để cái kết mở, tôi để dành phần sang giàu với những đĩa thức ăn trộn vàng ròng cho bạn khám phá. Còn tôi, kí ức về chuyến đi ấy, đầy những hạt chà là (the Dates) và trái sung (the Figs) thôi, xách về nặng bỏ xừ, nhưng thấy vui ơi vui.
Bạn sẽ đi, sẽ về, và sẽ kể tôi nghe những trải nghiệm sang giàu của bạn chứ?
Không nơi nào trên thế giới này là thiên đường, ngoại trừ nơi chúng ta được sinh ra và lấp đầy kí ức tuổi thơ. Không nơi nào trên thế giới này hoàn hảo đến nỗi chỉ cần nằm ngửa ra, ngước mặt lên trời và há miệng thật to là hạnh phúc, tiền tài rơi xuống. Không có thiên đường, không có vùng đất hoàn hảo, chỉ có nơi nào đó phù hợp hay không phù hợp với từng người mà thôi. Điều quan trọng chẳng phải chúng ta sống ở đâu, mà là chúng ta đang sống thế nào, có cảm thấy hạnh phúc chưa. Phải vậy không, nhỉ?
–Hết–
Sài Gòn, 8:30PM, 06.07.2016