What's new

[Chia sẻ] Đường lên Son - Bá - Mười hay là những kí ức Cao Sơn

Kì 1:

Tớ là một đứa đi bụi thất thường. Có những chuyến đi được lên kế hoạch trước hàng tháng trời, và có những chuyến đi chỉ xảy ra sau một ngày, thậm chí là một đêm nông nổi. Con đường lên Son – Bá – Mười, nơi bản cao nhất của vùng núi Bá Thước, Thanh Hóa, đã xảy ra một cách cực kì ngẫu nhiên, sau khi thằng cu em họ đến chơi, than thở với tớ rằng tớ chưa bao giờ rủ nó đi bụi ở đâu cả. Sẵn cái tên Pù Luông nảy ra trong tâm trí, tớ mạnh miệng rủ cu cậu đi luôn, vì thực ra tớ đã muốn đến Pù Luông từ lâu lắm rồi mà chưa có dịp. (Son – Bá – Mười là tên 3 bản cao nhất của huyện miền núi Bá Thước xứ Thanh, nằm trong quần thể khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia Pù Luông).

Ới đi ơi lại, đoàn lên đường với 4 mẩu chả liên quan lắm, 3 gái 1 trai. Thực ra cũng có tí trục trặc ngay phút thứ 30 trước chuyến đi về đội hình, nhưng may quá, không làm mình nản đến mức phải bỏ cung. Chắc cũng quen rồi :3
Pù Luông, một cái tên còn đầy sự kích thích và bí ẩn đối với dân du lịch bụi, là khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia của Việt Nam, nổi tiếng với phong cảnh hữu tình và chưa bị con người tác động - với đỉnh Pù Luông huyền bí 1700m, với thác Hươu – ngọn thác làm tất cả mọi vật hóa đá khi dòng nước mạnh từ thượng nguồn chảy về, với chợ phiên phố Đoàn mỗi thứ 5 và chủ nhật của người dân tộc Thái, với những bản làng còn nguyên sơ như Kho Mường, Đông Điểng, Kịt, hay Son – Bá – Mười, 3 bản cao nhất, và cũng là nơi khó đi nhất trong hành trình chinh phục Pù Luông. Nếu đi xa hơn một chút qua Bá Thước mà đến được huyện Lạc Sơn, Hòa Bình thì bạn còn có thể ngắm được cả Lũng Vân – Hạ Long trên cạn, thiên đường mây ẩn dật trong thung lũng. Nói đến thế rồi mà còn chưa muốn đi nữa thì tớ cũng chịu, không biết nói thế nào hơn :D

Từ Hà Nội, bạn có thể qua Mai Châu trước rồi mới ghé Pù Luông, nhưng vì đội hình xuất phát từ Thanh Hóa nên chọn lên Pù Luông trước và sẽ ghé xuống thăm Hòa Bình sau vậy. Một kế hoạch vội vã được đưa ra.
Có quá nhiều địa điểm để chúng tớ có thể chinh phục hết trong vỏn vẹn 2 ngày, vì thế mà lịch trình ban đầu của chúng tớ, đó là đến chợ phiên trước, sau đó đến bản Kho Mường, đặt trước nhà trọ, nghỉ ngơi trong tối hôm đó và sáng hôm sau chinh phục đỉnh Pù Luông. Tuy nhiên mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn không theo một chút gì so với kế hoạch ban đầu, nhưng vui quá, nó đáng (c)

_zo_hONT-Hpb94tkEwc51fGAGqu4L2bAzIsecllJszE


Tối trước khi lên đường, chế Cáo – chị bạn phượt Nam Định tớ bén duyên sau 1 chuyến đi, bỏ cả nghỉ lễ ở nhà theo chân con em đi lên núi ở ẩn, nhận được một cuộc gọi từ ông anh họ:
- Thấy bảo em đi Pù Luông hả? Đang ở đâu?
- Vâng, em ở Hậu Lộc
- Đi được không vậy, có kinh nghiệm gì về chỗ đấy chưa. Đường đi dữ dội lắm đấy
Chế nhìn mềnh, mềnh ra hiệu ý bảo cũng có nghiên cứu trước đường xá rồi, mấy năm trở lại đây ok lắm. Chế đáp lại lời anh chế.
- Anh cảnh báo với mày trước nhá, Pù Luông nguy hiểm lắm.
Thế rồi dập máy.
Thế rồi tớ cũng ngồi đơ người luôn. Tim lúc này đập rộn rã còn hơn gặp mỹ nam. Sao đây?
Vẫn triển như thường. Dù sao cũng chuẩn bị hết rồi. Thôi sống chết do số, tự an ủi vậy.
Thực ra là trong mấy tiếng đồng hồ yên giấc cuối cùng, có những giây phút tớ mong mình ngủ quên đến tận trưa luôn cho khỏi đi nữa, nhưng mà không có được. Chưa cái chuyến đi nào mà lại mong nó bị hủy như thế này, ngược đời :3
6h sáng, mọi người tập trung và lên đường. Cơ bản vì về nhà mà không có dự định đi đâu hết cả, cho nên cũng chẳng mang đồ đạc gì nhiều. Với tạm cái áo đen xì của ông anh mặc để chống nắng chống bụi, và sau đó kết quả là người nó cũng đen đều theo áo :3

Đi thôi ;)

HvD02gQS188vfcZZ7blCTcUTfxQGIG2bRKghgCLaDYM


Còn nữa...
 
Last edited:
Kì 2 – Nổi hứng và những cung đường đi lạc

Thế là đi rồi, có muốn hay không cũng đi rồi. 2 con xe cà tàng chạy rong rong trên những con đường trong lành buổi sáng sớm. Tớ không biết. Càng ngày những chuyến đi của mình đều bắt đầu bằng một tâm trí rất trống rỗng như thế. Nguyễn Phương Mai từng nói như thế này “Trước mỗi lần lên đường, tôi cố gắng trút bỏ mọi định kiến, mọi hình dung. Tôi dốc cạn để đầu óc trống rỗng, không mong chờ, không phán đoán…” Phải chăng một khi đôi chân đã quen, thì những mong chờ dự định trong tâm trí bỗng mờ nhòa trước mắt, nhường chỗ cho những cung đường rõ mồn một và cứ vun vút lướt qua.

Chị Cáo nói chuyện giúp tớ đỡ buồn ngủ. Nhưng khổ quá, tớ lại có một cái tật thế này: Nếu đã làm gì thì cực kì tập trung, không muốn bị xao nhãng, thế cho nên lúc lái xe thì chỉ cần lái xe mà thôi. Chắc chị cũng dần quen với điều này, nhưng bản tính tăng động của chế ấy thì vẫn cứ tăng lên theo km hành trình. Bà chị thực sự là một người bạn đường lý tưởng. Dần xa quốc lộ 1A, bọn tớ rẽ vào quốc lộ 217 và bắt đầu hành trình mua đường của mình.

Nhiệm vụ dò đường được giao cho Hiệp Gà. Khổ cái là cũng chưa đứa nào đi lên vùng này nên hoàn toàn lơ mơ khoản đường xá. Thực ra ý, nỗi lo lạc đường không bằng nỗi lo hết nhiên liệu. “Đường ở miệng” mà, nhưng xui xẻo mà hết xăng ngay giữa đường thì chỉ có tổ dắt bộ, cháy cung thôi. Thanh Hóa rộng, tiện nghi bây giờ cũng đủ đầy rồi, nhưng mà không phải chỗ nào cũng tiện lợi. Đặc biệt lại là đường núi. Nhóm lượn lờ được một hồi, rẽ ngang rẽ dọc theo google map thì nhận ra đã đi lệch khỏi hướng ban đầu. Có lẽ cả nhóm đều có một xu hướng, đó là nếu đã đi quá, thì sẽ đi quá tiếp để tìm đường mới chứ rất ngại quay đầu xe về đường cũ, trừ phi đó là cung đường duy nhất để đi. Thế cho nên, loay hoay một hồi hỏi han các kiểu, 2 cái xe lại đi đường mới. Xa hơn chút, nhưng chắc chả sao, nhỉ.

Mò mãi cũng gần đến nơi, lúc này đã 10h sáng. Theo dự định ban đầu, nhóm sẽ đến được chợ phiên phố Đoàn lúc tầm 8h – 9h gì đó để chơi chợ, nhưng ôi thôi, khi lên đến nơi thì chợ đã tan từ lúc nào. Mọi người trên này đi chợ sớm và tan chợ cũng rất nhanh. Lòng tiếc ngẩn ngơ. Thế rồi nhóm được người địa phương ở đấy gợi ý đi thác Hươu.

Thật à? Thác Hươu? Mùa này thác vẫn có nước sao? Kinh nghiệm đau xót một lần không kiểm tra kĩ thông tin điểm đến, khiến cho đoàn đi đến thác mà thác khô cong không một giọt nước khiến cho tớ không chọn thác Hươu nằm trong lịch trình lần này. Cái khẳng định chắc nịch từ dân bản khiến mình không khỏi vỡ òa. Vui quá. Thế là không bỏ phí ngày nay rồi. Từ con đường thẳng dẫn đến chợ phiên, sẽ có 2 hướng đi: hướng đi Thác Hươu, và hướng đi Lũng Cao. Chưa biết hướng kia thế nào, ta đi ngắm thác cái đã.

Thực ra đi rồi mới thấy, cảnh vật ở Việt Nam cũng khá giống nhau, nên tớ không còn quá bất ngờ và mát mắt như hồi mới mày mò đi nữa. Cái thú vị là những tình huống xảy ra trên cũng đường bạn đi vậy. Đến được một cây cầu nhỏ, cả nhóm hí hửng chụp choẹt đủ kiểu, và có một cuộc gặp nhanh như điện với một nhóm đi khác. Hẹn các bạn ở thác bằng những cái vẫy tay thiện chí trong khi mặt vẫn đang hướng về cái máy hình với cả ipad. Bựa :3

Cái sự xúc động vì con thác nó vẫn còn đọng lại trong người tớ hơi lâu, thế cho nên trên đường vào bản Hươu gặp thác Hươu, bọn tớ nổi hứng quay video. Và hài hước nhất là ở chỗ, đoạn tụi tớ quyết định quay, lại là đoạn bị lạc đường =))
Đường lên thác không quá khó đối với trời khô ráo, dù vẫn là đường đất, nhưng nó cũng quanh co ra phết. Ấy thế là một con Chuột, một con Cáo, cảm thấy thật là yêu đời, mở máy ra quay đường, quay cảm xúc đang cực kì awesome với cả get high của mình, mà quên béng rằng đã đi qua chỗ cần rẽ. Chao ôi là bướm bay rập rờn, nên thơ hữu tình quá thể đáng! Chao ôi là cảnh sắc đất trời, ta cứ thế ngắm, ta cứ thế đi, mặc xác đường )) Mãi cho đến khi vào sâu thật sâu, có một cái nhà nhỏ hiện ra, hai đứa mới ý thức dừng lại hỏi đường, vì chả thấy xe kia đâu. Và lạc tận 5km. Cảm giác lúc đấy còn kiểu chống chế rằng, làm gì có chỗ nào mà rẽ, em cứ đi thẳng thế thôi ))

[video]https://youtu.be/TfCK3cxIRi0[/video]

Quay lại thì thấy 2 bạn Hiệp, Huyền đang ngồi đợi với một cảm xúc rất khó hiểu. Lúc này mình vẫn đang còn hứng khởi quá nên chả thèm xin lỗi gì mà chỉ thao thao về vụ quay video )) Nhóm nghỉ ngơi một hút trước khi vào thác. Gặp được một ierm cún con xinh xinh thì bắt nó làm model luôn cho mềnh :3
Cuối cùng thì cũng đến. Nhưng cũng chả nghe tiếng thác gầm rú ở đâu. Thực ra mình cũng biết trước rồi, vì đâu có phải mùa nước về. Cũng may là vẫn còn nước ) Cả bọn gửi xe các kiểu, xuống nghịch một lúc, chào hỏi vẫy tay các kiểu với các nhóm đi khác một lúc, thế xong rồi lại trở về. Haiz, thật là hết chuyện mà :3
Sau khi ăn trưa, nhờ cái tinh thần khẳng định chắc nịch lần nữa của chủ quán phở mà bọn tớ lại thay đổi kế hoạch lần nữa, không đi Kho Mường, mà lên luôn Son – Bá – Mười, vùng cao nhất của miền núi Bá Thước. Lúc này trong đầu tớ bỗng hiện ra mấy hình ảnh nên thơ ở Thung Nai, chả hiểu sao ))

Vốn không đi nhiều vùng núi phía Bắc nên hình dung lúc đấy trong tớ con đường dẫn lên các bản hẳn phải quanh co và hoang sơ, đồng thời các gia đình ở đây hẳn phải còn lạc hậu lắm. Thế nhưng gần như 2/3 quãng đường đi thì nhà nhà truyền hình cáp, người người truyền hình cáp khiến cho con bé ở ngay miền xuôi cũng phải trố mắt vì độ phủ sóng công nghệ thông tin ở đây. Có đôi chút hơi hụt hẫng vì đường đi bằng phẳng quá mà :v
Ấy thế mà 1/3 quãng còn lại thì … Ôi đây mới đúng là Cao Sơn của tui, mới đúng là vượt đèo của tui chứ :D
Lại đi nhé ;)

xqQxFPVkD7RhTkWBh90YWfARAMyaDzIXtsoJA6tOY38


T2DFx6BbwMr_0_ydc2wUnyuSkhfq1iRCghNxBL2UwGo


YSVtl4HNQ443h4tsmPKN7QO-w5ylxUPGB_k9cpoLdq8


2jxKPuDFcLEaMdc79-uxM75_sZ3xofV1gyQ2tgsjVAo


Còn nữa...
 
Tiếp đi bạn ơi. Mình đang định lên Son Bá Mười nhưng thông tin ít quá. Bạn có thể cho mình ít kinh nghiệm về đường sá, ăn nghỉ đc không.
 
Kì 3: Hoặc là nản chí tìm cái tiện nghi, hoặc là tiếp tục đi tìm cái hoang sơ mới lạ

Ròng rã đi thì nhóm dừng lại một chút để hỏi người dân. Cái thế bí là ở chỗ, vì đầu giờ chiều như thế này, thông thường những người vợ/chồng, con cái trung tuổi trong nhà đã đi làm hết, chỉ còn cụ già ở nhà trông trẻ con. Mà đâu phải người Thái ai cũng biết tiếng Kinh đâu. Dừng lại ở một nhà nọ thì cụ bà không biết phải trả lời cái bọn nhoi nhoi đang ngơ ngơ ngác ngác xông vào nhà mình làm sao. May quá có hai anh thanh niên bản ghé qua, nhắc cho nhóm là nếu muốn lên Son-Bá-Mười thì phải quay lại. Mấy ông này còn bảo sẽ dẫn đi nếu trả tiền. Tâm trạng lúc đấy không biết nói thế nào luôn. Không phải dân bản ai cũng chất phác đâu à!

Nhân tiện quay lại thì nhóm mua một chút đồ ăn nhẹ như bánh kẹo và nước, được chị bán hàng chỉ đường. Nhóm bắt đầu tìm kiếm con đường lên với Cao Sơn. Trước lúc đi tiếp, còn nghe đâu đó tiếng cười khó hiểu của chị bán hàng, rằng mấy đứa miền xuôi dở hơi này, không có người thân trên cao Sơn thì lên đấy để làm cái gì cho nó khổ. Thật là hết lời mà!

Con đường lên Cao Sơn bắt đầu từ một ngã rẽ ở đường nhựa chính. Chu choa, cảnh vật bắt đầu làm mát mắt ta rồi đây. Con đường núi đang ở độ dốc thoai thoải, đường cũng khá to, và có rải nhựa nên hai xe chưa gặp vấn đề gì. Lại còn có tâm trí đứng chụp choẹt nhảy nhót các thứ bên vệ đường thì biết rồi.

Từng quả núi ngày càng nhỏ lại, thu về tầm mắt của mỗi đứa chúng tôi là những chiếc bát úp xanh xanh, cách đều chăn chắn, và mẹ thiên nhiên lúc này lại còn phụ họa cho dãy bát úp kia với những vạt nắng mỏng tang mờ ảo một chiều mát lạnh. Cái cảm giác mà khi con người ta đứng ở một nơi thật cao thật cao, hít lấy luồng không khí trong vắt mát lạnh và khoan khoái đùa nghịch trong sống mũi, mắt cũng chẳng cần thiết phải mở to vì cảnh vật đã quá thừa mứa vẻ đẹp , người thì nhẹ bẫng, và ngay sát vai ta là những người bạn đường thân thiết. Tuyệt vời. Tôi ước lúc ấy chỉ cần đứng đó và sống và tận hưởng nó thôi.

Nào có ai biết giây phút khoan khoái sung sướng kia chẳng kéo dài, mà nó như một tình huống tuyệt vời trước khi nhóm đến với những kỉ niệm bi hài trên hành trình. Vì không biết trước tình hình đường xá ở đây nên nhóm không ý thức được người ta đang làm đường lên Son-Bá-Mười. Bảo sao lúc nãy chị chủ quán khó hiểu khi chúng tôi giải thích chúng tôi lên đó đi chơi!!! Có khoảng 3km đường đang thi công dở, chỉ rải đá dăm, và khoảng 5km đường đất khó đi (Sau đó lúc lên được rồi thì đường lại đẹp mê li. Tôi nghĩ bây giờ thì mọi người có thể lên dễ dàng rồi, vì hẳn là đường đã xong). Suốt khoảng 8km đó, một xe cà tàng, một xe số 50cc không lên nổi dốc dù về số 1, chúng tôi quyết định để hai ôm đi bộ, hai xế đi xe lên. Với cái tính bạt mạng, tôi cứ thế cố sống cố chết leo lên dốc, bỏ lại đằng sau 3 người đồng hành. Thực sự cảm giác lúc đấy không muốn thể hiện gì hơn, chỉ muốn cắm đầu chạy để kết thúc sự gian khổ.

Nhóm bạn tôi đi bộ thì trên đường lại gặp hai chú người Hòa Bình đang đi về nhà. Chuyện hài hước ở chỗ, hai chú đi xe 81, mà một chú thì mập, nên lúc đi bộ thở không ra hơi phải thỉnh thoảng dừng lại để nghỉ. Hai chú có vẻ cũng khó hiểu khi nghe về hành trình dở hơi của mấy đứa. Trên đường mọi người nói rất nhiều thứ, làm quên đi phần nào mệt nhọc leo dốc cao.

Còn về phần con chuột tôi đây, sau khi nhận ra mình đã đi quá xa đồng bọn, đã quyết định tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, đồng thời đợi mọi người. Và một show solo giọng oanh vàng từ đó ra đời. Cạn lời

Gặp được đoàn rồi thì mọi người lại tiếp tục đi. Đi và nghỉ, đi và nghỉ, buổi chiều Cao Sơn cứ thế dần dần xâm chiếm thời gian của nhóm. Lại có một đoạn tôi đi nhanh hơn so với mọi người, đến một địa điểm người ta đang làm đường, tôi hơi cẩn trọng dừng lại, tìm chỗ khuất để đợi, vì ở đó có một số công nhân nam đang ngồi nghỉ. Có giọng ai đó nói to với tôi “Đi đi, sắp nổ bom phá núi rồi. Vượt được dải đường đang thi công, chúng tôi được trở về với hành trình mượt mà. Đường lúc này lại là đường nhựa rồi!
Lúc bấy giờ cũng là chiều tối. Hai chú đi cùng chúng tôi gợi ý về nhà chú ở vì nhà chú cũng cho thuê trọ đoạn đầu Lạc Sơn, Hòa Bình. Ban đầu vì mệt nên mọi người đồng ý, nhưng sau tôi nghĩ, mục đích mình lên bản cao nhất mà bây giờ lại xuống núi thì không hay lắm, ít ra không đi chợ phiên được, không tắm thác cho đã được thì phải lên núi ở ẩn thật chứ. Thế nên nhóm quyết định chào tạm biệt hai chú và quay lại Cao Sơn.

Trời bắt đầu lất phất mưa. “Ôi cái ngày khỉ gió thì thế này!” Tôi vừa lái vừa nghĩ bụng. Vì bản cũng lác đác dân và cũng chẳng biết phải thuê trọ ở đâu, nhóm quyết định đi xin ngủ nhờ. Và điều đúng đắn vô tình đó đã tạo cho chúng tôi một kỉ niệm thật đẹp với Cao Sơn.
Trực giác mách tôi nên tìm một nhà nào đó to một chút, ở lung chừng giữa khu chứ không chọn ở trong bản trung tâm. Thế là mấy đứa dừng lại ở một nhà này. Cũng chỉ có ông cụ và một em trai nhỏ ở nhà. Sau khi chị Cáo vào xin thì ông đã ngay lập tức đồng ý cho ở nhờ. Thật cảm động quá luôn ấy!

Và chúng tôi đã có một đêm Cao Sơn ý nghĩa.

(Còn nữa)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,573
Bài viết
1,153,759
Members
190,132
Latest member
thetkenoithat
Back
Top