Em xin phép được viết tiếp. Rất tiếc lần này máy ảnh bị hỏng, nên em không ghi lại được nhiều hình ảnh, đành lấy ảnh các các bác khác (Son_pm, Namcuif, 25ltk, chị June..). Coppy nhiều, giờ chả biết ảnh nào của ai nữa. Em xin phép mượn các bác để minh họa cho bài viết có phần sinh động ạ

.
Vẫn biết là còn một chặng đường dài, vất vả với nhiều địa danh phải đến phía trước, các bác nhà ta vẫn đủng đỉnh, thủng thỉnh ăn sáng. Chính vì vậy kế hoạch đi sớm để kịp ăn trưa trên con đèo Mã Pí Lèng nhanh chóng bị phá sản. Rốt cuộc anh em đã ăn ở một nơi mà không ai ngờ đến – em sẽ đề cập đến ở phần sau. Đúng là một chuyến đi chả có gì đinh trước, đi đâu tính đó, khó đâu gỡ đó. Bác Sơn Bọ đã vận dụng cực kì xuất sắc phương trâm: “ Ứng bất biến, Dĩ vạn biến” và khả năng lãnh đạo thì không ai có thể phủ nhận (em trích dẫn câu này vì trên xe các bác bàn đủ các vấn đề, từ vi mô đến vĩ mô, trong đó có vấn đề Cụ Hồ dặn bác Huỳnh Thúc Kháng ở lại làm nhiệm vụ trước khi sang Pháp. Nguyên văn bác Sơn là: “dặn thế thì dặn làm quái gì”).
Chín giờ sáng, cả đoàn xuất phát. Vừa ra khỏi thị xã Hà Giang chừng vài cây số, anh em đã được thỏa sức thể hiện tay lái. Với nhiều bác, đây là lần đầu tiên được đi trên những con đèo uốn lượn, những khúc cua tay áo. Quả là những trải nghiệm thú vị và không gì so sánh được. Cứ nhìn vẻ mặt của bác Sơn thì cũng đủ biết niềm hạnh phúc ấy lớn thế nào. Dường như để giải thích cho cái sự thích thú, phấn khích tột đỉnh của mình, bác quay sang mình: “ Em không hiểu cảm giác của anh đâu. Anh chẳng cần gì, chỉ cần được đi cùng con xe của mình trên những đoạn đèo, những khúc cua như thế này thôi. Một cảm giác rất khó tả”. Đúng là em không hiểu, chắc bác và em “San” đã gắn bó với nhau như những gì thân quen nhất, chia sẻ với nhau biết bao niềm vui, hạnh phúc và cả những nhọc nhằn, khó khăn vất vả trên nhiều cung đường đã qua và sẽ qua. Chỉ có điều, em cũng vui, cũng sướng. Cảnh đẹp và khoáng đạt, yên bình, không khí trong lành. Chị June cũng vì thế mà không hề say tí nào mặc dù suốt chặng đường từ Hà Nội lên Hà Giang say bí tỉ. Mr. Q thì suýt xoa: “Ôi đoạn đèo trước mắt kìa”, thi thoảng còn cổ động bác Sơn thể hiện trình độ: “Vẫn chưa nghe tiếng drift ông ạ”. Đến lúc này, bình yên ở Hà Nội rồi mới dám nói là lúc đấy em cũng hơi sợ, cũng hơi run nhưng mà không ho he gì lúc đấy, phần nhiều vì tin tưởng bác Sơn tuyệt đối.
Các bác đã quá quen với Hà Giang và đánh dấu mỗi chuyến đi Hà Giang bằng việc lần nào cũng chụp một cái cây, thấy mừng vui trước những thay đổi rất nhỏ của nó theo từng mùa. Anh Sơn gọi vui là cây-của-Mr. Q. Chắc nhờ bác Sơn minh họa giúp em cái cây đặc biệt này nhỉ.
Đi một đoạn, gặp một chiếc cầu treo rất điển hình. Cả đoàn dừng chân, làm mấy phô kỉ niệm rồi lại lên đường. Mải chuyện trò, anh em bỏ lỡ mất ngã ba sông Miện, nơi một dòng trong một dòng đục hòa với nhau làm một.