hortensia
Phượt thủ
Thịt dê HG
Dẹp qua một bên nghi vấn mụ Đạt làm gì với mớ thịt dê, đến độ trời nóng đùng đùng vẫn bắt nhau đi ăn lẩu, tôi buộc phải công nhận cái hàng … “café” ấy rất ngon. Rượu ngô rót đầy từng chén, gắt gao, có lẽ do nhiều cây số xóc lộn trong can nhựa. Chẳng sao, rượu sốc, chiêu một ngụm nhỏ sau miếng thịt dê béo ngậy, vẫn thấy mềm môi. Còn gì hơn cho một buổi tối yên bình tại HG, sau khi đã trút hết bụi đường đóng cặn, ngày mai chúng tôi về rồi.
Anh Thiện đến sau ít phút, được rinh ngay vào vị trí chủ tọa. Đầu bàn đằng kia, Chuối đã thôi vật vã vụ quay về thì không được đi nữa, đang chém gió băng băng quên đất quên trời.
Đầu này, tôi và mụ Đạt vặn óc tìm từ giải thích cho anh Thiện thế nào là “chém gió”, cố để anh cảm được cái đắt giá, tinh túy, sâu xa … của hai từ nghe có vẻ chẳng liên quan ấy …
Chúng tôi nâng chén, dỏng tai nghe anh Thiện kể chuyện đi đường, xem ảnh anh chụp. Và truyền tay nhau những bức ảnh của mọi người từ đầu chuyến đi. Từng cung đường đã qua lại rạo rực trong hơi men, cả ám ảnh HSP, dự định bất thành …
Đột nhiên, anh Thiện trợn mắt nhìn tôi, hét lớn: “Cáiiiii giềyyyyy ??? Ẳnnnnn trơnnnnn giừưggggg ???”
Hoảng hồn, tôi vội đính chính: “Không phải ảnh trên giường, bọn em đang nói về ảnh trên đường, là ảnh phong cảnh đó bác. Lấy đâu ra thời gian mà có ảnh trên giường!” =)) =)) =))
Ám ảnh của anh Thiện về cái gọi là “ảnh trên giường” còn theo anh khá lâu, khi chúng tôi về HN, gặp lại nhau trong một buổi off sau này …
Khuya, con phố bên ngoài dần yên vắng. Còn lại chúng tôi với những ly chén đầy và nồi lẩu sôi lục bục. Hai bên tôi, hất sang hai phía, cả làng đang quay về đề tài kinh điển của những chuyến đi xa. Đột nhiên tôi thấy mình lạc lõng.
Báu bở gì mấy cái chuyện ma mà đoàn nào cũng thích đem ra kể! Làm như chúng tôi đã hết chuyện để chém không bằng! Động đến đề tài này, tôi cực ghét, vì chẳng biết gì mà đâm thọc. Đời tôi chưa có hình dung về ma quỷ bao giờ. Thật người sống còn chẳng ăn ai …
Tôi ngồi bó tay nhìn mấy vị thuốc bắc lõng bõng chìm nổi trong nồi nước đã vơi vài phần. Cái hàng “café” này gợi cho tôi nhớ đến lò thịt dê ở Tam Điệp, thứ thịt dê không bốc mùi … dê, mới thật đúng là … dê. Mụ Đạt kể cũng chí lý.
Nhiều thời gian trôi qua. Không hiểu do vại bia cốc trưa, chén rượu trước mặt, nhiều giờ đồng hồ đày nắng, hay thần kinh của tôi sau nhiều nỗ lực chống chọi … đã đến hồi bão hòa, đột nhiên, tôi bị đẩy vào trạng trái lâng lâng buồn ngủ bệnh hoạn quen thuộc.
Ấy là một trạng thái không thể, và không nên cưỡng lại. Tôi gục xuống một bờ vai, cố chờ đến lúc tiệc tàn …
Dẹp qua một bên nghi vấn mụ Đạt làm gì với mớ thịt dê, đến độ trời nóng đùng đùng vẫn bắt nhau đi ăn lẩu, tôi buộc phải công nhận cái hàng … “café” ấy rất ngon. Rượu ngô rót đầy từng chén, gắt gao, có lẽ do nhiều cây số xóc lộn trong can nhựa. Chẳng sao, rượu sốc, chiêu một ngụm nhỏ sau miếng thịt dê béo ngậy, vẫn thấy mềm môi. Còn gì hơn cho một buổi tối yên bình tại HG, sau khi đã trút hết bụi đường đóng cặn, ngày mai chúng tôi về rồi.
Anh Thiện đến sau ít phút, được rinh ngay vào vị trí chủ tọa. Đầu bàn đằng kia, Chuối đã thôi vật vã vụ quay về thì không được đi nữa, đang chém gió băng băng quên đất quên trời.
Đầu này, tôi và mụ Đạt vặn óc tìm từ giải thích cho anh Thiện thế nào là “chém gió”, cố để anh cảm được cái đắt giá, tinh túy, sâu xa … của hai từ nghe có vẻ chẳng liên quan ấy …
Chúng tôi nâng chén, dỏng tai nghe anh Thiện kể chuyện đi đường, xem ảnh anh chụp. Và truyền tay nhau những bức ảnh của mọi người từ đầu chuyến đi. Từng cung đường đã qua lại rạo rực trong hơi men, cả ám ảnh HSP, dự định bất thành …
Đột nhiên, anh Thiện trợn mắt nhìn tôi, hét lớn: “Cáiiiii giềyyyyy ??? Ẳnnnnn trơnnnnn giừưggggg ???”
Hoảng hồn, tôi vội đính chính: “Không phải ảnh trên giường, bọn em đang nói về ảnh trên đường, là ảnh phong cảnh đó bác. Lấy đâu ra thời gian mà có ảnh trên giường!” =)) =)) =))
Ám ảnh của anh Thiện về cái gọi là “ảnh trên giường” còn theo anh khá lâu, khi chúng tôi về HN, gặp lại nhau trong một buổi off sau này …
Khuya, con phố bên ngoài dần yên vắng. Còn lại chúng tôi với những ly chén đầy và nồi lẩu sôi lục bục. Hai bên tôi, hất sang hai phía, cả làng đang quay về đề tài kinh điển của những chuyến đi xa. Đột nhiên tôi thấy mình lạc lõng.
Báu bở gì mấy cái chuyện ma mà đoàn nào cũng thích đem ra kể! Làm như chúng tôi đã hết chuyện để chém không bằng! Động đến đề tài này, tôi cực ghét, vì chẳng biết gì mà đâm thọc. Đời tôi chưa có hình dung về ma quỷ bao giờ. Thật người sống còn chẳng ăn ai …
Tôi ngồi bó tay nhìn mấy vị thuốc bắc lõng bõng chìm nổi trong nồi nước đã vơi vài phần. Cái hàng “café” này gợi cho tôi nhớ đến lò thịt dê ở Tam Điệp, thứ thịt dê không bốc mùi … dê, mới thật đúng là … dê. Mụ Đạt kể cũng chí lý.
Nhiều thời gian trôi qua. Không hiểu do vại bia cốc trưa, chén rượu trước mặt, nhiều giờ đồng hồ đày nắng, hay thần kinh của tôi sau nhiều nỗ lực chống chọi … đã đến hồi bão hòa, đột nhiên, tôi bị đẩy vào trạng trái lâng lâng buồn ngủ bệnh hoạn quen thuộc.
Ấy là một trạng thái không thể, và không nên cưỡng lại. Tôi gục xuống một bờ vai, cố chờ đến lúc tiệc tàn …