Trường ca bất diệt: Chuối và đồng bọn
Chuối …
Trong một đoàn có trình độ tay nghề và bề dày kinh nghiệm chênh lệch như đoàn tôi, vị trí trên đường được hoạch định khá quy củ, bởi những cái đầu quyết đoán, rành mạch và sự đồng lòng ủng hộ tuyệt đối của cả đoàn. Khác với vị trí ở giữa, vị trí “ưu tiên”, hai vị trí Lead và Chốt được coi là vị trí danh dự.
Danh dự, bởi nó hiển nhiên xác nhận sự vượt trội về trình độ, kinh nghiệm … so với những xế còn lại trong đoàn. Ít nhiều, đó là vị trí đứng mũi chịu sào, vị trí của người chịu trách nhiệm lớn nhất trong cả tập thể, người dẫn đường, người đôn đốc, nâng đỡ. Quan trọng không thể tả!
Dài dòng những cái không thể tả, chỉ để cố gắng tả cái vị trí Chốt to đùng của Chuối. Nghiến răng lên gân hít một hơi đầy lồng ngực mà không biết có lột tả nổi không.
Chuối vốn có bề dày trong làng Phượt, nhất là phượt xế nổ. Tôi xưa nay vi mô, nghe qua rồi chẳng nhớ được là bao, nào Mù Cang Chải, nào Tà Si Láng, nào Háng Tề Chơ … vừa mon men vành tai bên này đã ôm nhau chạy vù sang tai bên kia, bùng nhùng. Chỉ biết, Chuối đã đi rất nhiều, mòn cả gót. Đến độ, trong những cuộc trà dư tửu hậu “tiền HG” trước đó, chị em bè lũ mơi mới chúng tôi chỉ biết há hốc miệng nghe/xem Chuối gật gù.
Chính vì thế mà Chuối được trân trọng trao cho vị trí Chốt, nhằm đảm bảo không ai có thể tụt hậu, lạc đường, hay cố tình rẽ ngang. Gì chứ cảnh đẹp thơ mộng, gió mát hây hẩy thế này, cái thằng Thanh là dám chở em Hường trẻ trung xinh tươi tạt ngay vào ruộng mía nào đó lắm. Có trời mới tìm nổi!
Từ ngày đầu tiên, chúng tôi lên đường, yên tâm có Chuối chốt hậu. Và quả nhiên, không ai rẽ ngang, không ai tụt lại, cũng chẳng ai phải sợ tay lái mình yếu theo không kịp bị bỏ mặc giữa đường. Ở mỗi điểm dừng nghỉ, người thứ năm đến lâu rồi, ảnh chụp mỏi tay rồi, Chuối vẫn chưa tới nơi, chắc còn mải tìm xem có ai sót lại đâu đó trên đường. Trừ mụ Đạt phản nghệ thuật, xổ toẹt “cái thằng chốt chết tiệt”, cả đoàn tâm đắc, tán thưởng: Chốt thế mới thật là Chốt!
Cả hành trình dài, có một lần duy nhất Chuối lơ là vị trí Chốt. Ấy là lúc xe Phụng – Hương đốc chứng, xịt lốp giữa đường, rẹt cái Chuối phóng vù qua biến mất dạng. Chị Hương gọi thế nào cũng không được, điện thoại cho gần cả đoàn, đứt hơi: “Mọi người dừng lại chờ đi, xe hỏng nặng lắm không cố được, thằng P nó chạy nhanh quá …”. Rất lâu sau cái xe cà khổ mới lết từng vòng khó nhọc, lò dò trờ tới. Và Chuối thì đã đến khá lâu, đang khoanh tay đứng chờ. Thôi thì đành đổ cho trời nắng, lóa mắt quá Chốt nhìn không ra, Chốt phi uỳnh uỵch. Đến thánh nhân còn mắc lỗi nữa là người thường!
(còn nữa, he he ...)