Anh xế đánh một vòng cua rộng, con Wave Repsol quay đầu, lóc cóc chạy về hướng ngược lại. Một đám bụi đất đỏ mù mịt cuộn lên. Tôi thất thểu lết bộ theo sau, nhìn cái bánh xe xẹp lép đang xa dần, chán nản.
Chúng tôi đang trên đường trở lại HG, ngang qua Cao Bằng, một lúc khá lâu đã khuất bóng dòng sông Gâm cuộn chảy. Quãng đường phía trước báo hiệu đôi phần khó khăn, nhiều đoạn thi công, đường khá xấu. Chúng tôi mới nghỉ chân cho người uống nước, xe uống xăng, vừa đi tiếp thì xế tôi nghiến luôn lên một đám thủy tinh vung vãi trên đường. Thế là gặp họa.
Cả đám quây lại bên hiên một ngôi nhà cửa đóng im ỉm, vật ngửa cái xe ra thăm khám. Mụ Đạt bảo không vá được, vết thủng to quá, thay thêm lần này nữa là chúng tôi mất toi bốn cái săm, còn nhõn một cái dự phòng. Mụ liếc xế tôi, nhẹ nhàng đay nghiến: “Săm mới vá thì cua nhẹ nhẹ thôi, đi bốc quá nó lại bật nốt”.
Lần đầu tiên tôi nghe mụ nói mà thấy hả hê trong dạ.
Năm cái xe ngổn ngang trên vỉa hè trống, quây xe tôi và “thủ phạm” vào giữa. Lại một phen mổ xẻ banh ruột xe, mụ Đạt vẫn nhất quyết giữ chủ trương đường lối “ai làm người ấy chịu”, khoanh tay nhìn xế tôi đánh vật với cái săm, chỉ đạo sát sao.
Thật tai hại, cốc trà đá đặc sít vừa uống để giữ tỉnh táo cho từng ấy con người sau bữa cơm no say và những trưa thiếu ngủ, giờ chong mắt tôi lên như hai con đom đóm. Phút dừng chân quý báu cuối cùng lại khiến tôi vật vã, với một phần trong đầu tỉnh như sáo, và phần kia thì muốn rũ xuống, buông xuôi. Đành mở mắt ngồi nhẩm tính, nếu xe cộ cứ cái đà này, liệu kế hoạch HSP của chúng tôi có bị đổ bể?
Cứ ngồi tính toán mãi không ra cũng sốt ruột, tôi đành quay sang ngắm thằng Chuối cho đỡ sầu.
Thằng này mới có trò buộc ba lô, vui đáo để. Thực ra có từ lúc đầu, khi nó mang bơm cho cả đoàn, nhân tiện buộc bơm buộc luôn cái ba lô làm giá đỡ. Mỗi lần dừng đổ xăng (không hề ít), nó lại lần mò hết tháo rồi buộc, dễ đến cả nửa giờ đồng hồ. Về sau mụ Đạt chở bơm, nó vẫn để ba lô phía đuôi xe, dồn em Mai vào giữa. Và cái sự tháo – buộc của nó đã được nâng lên tầm cỡ “đạo”, như kiểu kiếm đạo, trà đạo. Hình như chỉ có giai đoạn zin ba, nó mới tạm xa rời cái “đạo” thiêng liêng của mình.
Ngắm Chuối nâng niu, gượng nhẹ với đống ba lô quả là một trò tiêu khiển có sức lan tỏa rộng khắp. Mấy chị em tôi ngồi chống cằm bên hiên nhà, thích thú như đang ngồi xem phim ở Megastar. Tôi đồ rằng, nếu thằng Chuối trói gà không chặt, thì không phải tại nó vụng, mà vì nó sợ con gà đau. Đến cái ba lô vô tri vô giác còn biết đau, nữa là con gà hở ra lại kêu quang quác. Đúng là một thằng bé giàu lòng trắc ẩn!
Em Mai rỉ tai tôi, nói trộm: “Em thề với chị, đi được 500m rồi lại tuột cho mà xem. Suốt ngày buộc mà cứ rơi lên rơi xuống”. =))
Thằng Chuối ngắm lại công trình vĩ đại của mình lần nữa, xoa xoa những ngón tay dài trắng xanh, thon mảnh như nghệ sĩ piano thực thụ, tỏ vẻ hài lòng. Vở hài kịch chưa có hồi kết tạm dừng ở chương thứ … n, chúng tôi lên xe.
Chẳng biết vì lời nhắc nhở của mụ Đạt, hay vì đã phải dừng lại sửa xe đến lần thứ hai trong ngày, xế tôi có vẻ rón rén khẽ khàng hơn hẳn. Chưa yên tâm, cứ đến đoạn đường xấu tôi lại nhắc một câu, cho chắc.
Chứ tôi chẳng mong ông xế cán phải cái gì nữa, muộn lắm rồi. Chúng tôi còn phải đến HSP trong ngày, liệu có kịp?
Xế tôi và cái xe "phản chủ". Tại xe nhá, không phải tại xế
Chuối và cái ba lô
Focus
Vẫn buộc
Có lúc Mai phải ra tay giúp thế này
=))