Phần 3: Thái Lan - tận cùng cảm xúc (tiếp)
Từ mờ sáng tới mờ sáng
Em bình thường thỉnh thoảng cũng xỏ giày làm vài vòng có cái gọi là nâng cao sức khỏe, nên suốt chuyến đi cũng mong được chạy ở những đường chạy không quen thuộc xem cảm giác nó thế nào. Huahin với bãi biển trải dài, cát trắng mịn, hẳn là một nơi lý tưởng để thực hiện điều đó. 5h sáng khi mặt trời vẫn còn nằm dưới đường chân trời, thanh niên lục đục mò dậy, xỏ giày, đeo tai nghe lên đường. Sáng sớm không khí trong lành hơn, cảnh vật cũng yên tĩnh hơn. Bờ biển trải ra trước mắt, ngoài khơi xa một vùng ửng đỏ chuẩn bị đón mặt trời. Hóa ra người có ý tưởng chạy vào sáng sớm không chỉ có mình em mà còn có một cơ số những người khác nữa. Lâu không chạy không giữ được nhịp thở nên được một đoạn đã mệt lử, cổ họng khô khốc đành dừng lại thở hồng hộc, phải chuyển từ chạy sang đi bộ. Rồi mặt trời ló rạng, những tia nắng ấm áp trải phủ cả một bãi biển mênh mông, nắng sớm chiếu xuống biển tạo những mảng vàng lấp loáng. Bãi biển trở nên đông hơn, một vài người đang tỷ mỷ nhặt rác, không biết họ là ai (là người chuyên được thuê để làm sạch khu biển hay chỉ là những người bán hàng rong sống nhờ vào khách du lịch trên bãi cát này) nhưng họ chính là người góp phần làm cho bãi biển Huahin (và những bãi biển khác ở Thái Lan) sạch một cách đáng kinh ngạc. Sau này xem video của Jowel làm về chuyến hành trình của cậu ấy, đến đoạn Mũi Né thấy biển toàn rác không, xấu hổ muốn chết. Một vài bạn trẻ cầm trên tay chiếc máy ảnh đang cố bắt những khoảnh khắc đẹp nhất của thiên nhiên, hay của mấy ngư dân đang quăng lưới bắt cá. Mấy con thuyền nhỏ cập bờ, những rổ mực và cá tươi nhanh chóng được đưa lên bờ, mọi thứ diễn ra nhanh chóng và gọn gàng để xíu nữa khi du khách đến đây tắm nắng họ không ngửi thấy mùi cá tanh nồng. Và đặc biệt hơn sáng hôm đó em không phải là thứ duy nhất lang thang một mình trên bãi biển, em đã tìm được một người bạn, một chú chó ( cũng có thể là cô), sau vài câu chào hỏi hai bên trở nên thân thiết kỳ lạ thế là quyết định đi với nhau cho bớt cô đơn. Được một lúc, người bạn mới đã tìm thấy tình yêu của đời mình, một cô chó ( cũng có thể là chú) mới và bỏ đi. Hụt hẫng quá, thanh niên cởi bỏ xiêm y, gieo mình xuống biển để tắm cho mát. Về tới khách sạn vẫn chưa thấy ai dậy, thanh niên tắm sơ rồi lên giường nằm tý vì mệt quá, và lúc thức dậy lần hai thì đã quá trưa.
Cũng nhờ dậy vậy mà em gặp được người bạn cùng phòng, người đã ở phòng này trước cả em nhưng không em không hề biết sự tồn tại của cậu ta, mặc dù lúc lấy phòng chị lễ tân bảo cậu chọn giường nào cũng được trừ giường này vì đã có người ở. Cậu ấy là Guan, người Singapore, đang ở những ngày cuối của cuộc hành trình 14 ngày khám phá Thái Lan, tiêu chí của cậu ta là đi càng nhiều càng tốt và cậu ta tìm hiểu hết tất cả những nơi sẽ đến và cố gắng đi bằng hết. Nhờ Guan (phát âm là Quan nhé các bác) e biết được rằng đi về phía Bắc hơn 20km có một cái thác nước, tiếp tục đi về phía Bắc có một thành phố Venice thu nhỏ, về phía Tây không xa có 1 công viên nước, về phía nam một đoạn có 1 bãi biển còn đẹp hơn cả Huahin nơi có tượng đài gì nổi tiếng lắm. Sau khi trình bày xong cậu ta vội vàng xách balo đi cho kịp một điểm đến nào đó trước khi trời tối. Em ngồi thẫn thờ một lúc rồi quyết định sẽ tham quan mấy nơi Guan nói. Đang hừng hực khí thế hỏi chị lễ tân chỗ thuê xe máy thì một bác lạ hoắc nào đó đang ngồi trên sopha phán một câu chiều nay sẽ mưa, chị lễ tân hỏi “cậu định đi đâu”?, “Venice gì đó”, “À, chỗ đó không đẹp đâu, nhiều quầy hàng đã đóng cửa, cậu phải đóng 50B tiền vào cổng và tôi nghĩ chiều sẽ có mưa thật đấy”. Bao nhiêu háo hức bị tạt cho gáo nước lạnh, thanh niên đành ngồi thẫn thờ, rồi được chị lễ tân kéo vào đánh bia cùng, cả buổi chiều trôi qua như vậy, mà cũng may hôm đó mưa thật, mưa tầm tã. Đánh được một lúc thì Lars đi đâu về, cậu ta không tham gia cùng mà ngồi lẩm bẩm về việc mình sắp già thêm một tuổi với bác lạ hoắc.
Guan đã về được trước buổi tối, mặc dù cậu rất vui nhưng không ngừng chửi thề về cơn mưa, tối đó cả ba tính đi ăn ở khu chợ ẩm thực ( tất nhiên là do Guan dẫn đường vì e và Lars có biết gì về thành phố này đâu), nhưng hôm đó chợ không họp nên cả ba chuyển sang ăn gà rán. Sau bữa tối, 3 người trở về khách sạn, Guan lên phòng nghỉ vì thấy hơi mệt, Lars thì đi với Laila tới câu lạc bộ Bia soi 80, còn em ngồi ngáp ruồi trên ghế sopha. Nói đến clb bia Soi 80, là clb do những người mê bia ở Soi này lập nên, chủ yếu là những người làm ở các bar em đã kể phía trên. Mỗi tuần họ đều có hoạt động giao lưu, mỗi lần ở một bar khác nhau, chia thành hai phe đấu với nhiều thể thức và xét thắng thua trên tổng điểm chung. Không khí những trận đấu diễn ra rất vui vẻ và ngập tràn tiếng cười. Em biết được những điều này là do đang ngồi ngủ gật trong sân thì chị lễ tân đi đâu về rủ qua bên đó chơi cho vui rồi tý đi sinh nhật Lars luôn.
Quá 11h khuya những trận đấu mới kết thúc, mọi người kí nhận vô biên bản ( để làm gì thì không rõ vì hỏi nhiều sợ người ta bảo mình nhiều chuyện). Laila quay sang bảo Lars “Nào, bây giờ hãy đón sinh nhật lần thứ 23 của cậu nào”. Rồi mấy người lục đục kéo nhau ra một quán bar ở khu phố Tây, nếu nhớ không nhầm thì nó có tên 2am (nghĩa là sẽ đóng cửa vào lúc 2h sáng). Đó là một quán bar nhỏ, không gian mở nằm trong 1 con đường ngập tràn bar và quán ăn (hệt như phố Bùi Viện nhà mình), và là quán bar có nhà vệ sinh kỳ dị nhất em từng biết. Nó được thiết kế như 1 mê cung nhà gương, ai đi vào cũng sẽ bị phân vân là mình đang tè vào cái bồn thật sự hay chỉ là hình ảnh phản chiếu, rồi lúc đi ra ít nhất cũng phải cộc đầu mấy lần mới tìm được cữa, đó thực sự là một thách thức cho những ai đã ngà ngà hơi men. Giữa quán bar này lại có 1 bàn bia, ai muốn chơi thì ghi tên mình lên bảng theo thứ tự, rồi những cuộc đấu loại trực tiếp bắt đầu. Laila thua chóng vánh trước một cơ thủ đẹp trai lạnh lùng, còn anh này thì bị một thằng nhóc đánh bại. Khách trong bar không nhảy nhót thì vì quanh bàn bia cổ vũ cho các game đấu, không khí rất vui vẻ.
12 giờ đêm bài hát happy birthday vang lên, nhân viên bưng ra bốn ly rượu lớn mỗi li một màu, mỗi người chọn 1 ly rồi lần lượt nói lời chúc mừng sinh nhật tới Lars, tiếp đó là uống hết ly rượu trong một hơi, uống xong ta nói em quay cuồng trong mơ hồ luôn. Em và Lars đều bất ngờ trước sự sắp xếp đó của Laila. Ở đó thêm 1 lúc nữa thì Laila kéo cả bọn về, những tưởng về nhà nằm ngủ ai dè đi sang 1 cái bar khác “chỗ lúc nãy chỉ để khởi động thôi, bây giờ chúng ta mới thực sự mở tiệc, chỗ đó sắp đến giờ đóng cửa, còn chỗ này không bao giờ”. Bar mới không gian đóng hơn, ngoài cửa có hotgirl hotboy xếp hàng chào đón, đó là 1 căn phòng lớn hình tròn với quầy bar hình tròn đặt ở trung tâm, nhân viên đứng ở phía trong, bar không có sân khấu chỉ có mấy cái bục múa cột. Hơn 1 giờ sáng, bar không có ai, bọn em là bốn vị khách duy nhất, chắc là mọi người về hết rồi. Thế mà đâu phải, càng về sáng sớm khách càng đông, khách du lịch có, khách địa phương có, ai cũng nhảy nhót nhiệt tình, khách đông nghẹt cảm tưởng như không còn một chổ trống nữa, bây giờ nghĩ lại những điệu nhảy sexy mà mình đã nhảy vẫn đang cảm thấy ngượng. Hôm đó chắc tới 4h sáng mới về, ngủ một mạch đến tận trưa tỉnh dậy. Lúc dậy không thấy Lars đâu cả,thấy hơi khó hiểu vì cậu ta chẳng bao giờ dậy sớm hơn e, còn Guan thì đang thu dọn hành lý, cậu ấy sẽ đi Bangkok chiều nay, điều này khiến em cũng phân vân về điểm tiếp đến tiếp theo của mình. Em xuống nhà ngồi nghỉ, đầu vẫn suy nghĩ vẩn vơ về câu hỏi vừa nảy ra.