Phần 3: Thái Lan - tận cùng cảm xúc (tiếp)
Đi tìm chiếc phà chứa được cả ô tô
Lòng chợt bâng khuâng về điểm đến tiếp theo, cái giống đi chậm chậm thế này hay làm cho con người ta có cảm giác mình không còn là khách du lịch nữa mà là một phần của một nơi xa lạ nào đó nên mỗi lần đi tiếp thì cứ như mình mới bắt đầu rời nhà chứ không phải là tiếp tục cuộc hành trình, đặc biệt là đối với Huahin, một nơi thật sự yên bình và giỏi trong việc khiến người khác yêu mến nó, thêm nữa đây cũng là điểm dừng chân ngay sau một Bangkok đầy biến động.
Ngồi một hồi lâu mà chưa nghĩ được gì em quyết định đi ăn, rồi gặp Guan trên đường cũng đang tìm chỗ ăn trưa ( không biết cậu ta rời khách sạn lúc nào nữa). Không hiểu sao là 1 thành phố du lịch mà quán ăn ở Huahin rất ít, mỗi lần ăn gì là đều phải suy nghĩ rất mệt mỏi. Hai đứa vào 1 quán mì, cậu ta kể sau khi tới BK sẽ đi những đâu, hành lý còn thừa bao nhiêu cân cậu sẽ mua những gì mang về nước…. một kế hoạch chi tiết chẳng còn chỗ nào trống. Kể cũng lạ Huahin cho em gặp Lars và Guan trong cùng 1 phòng, một người sống không biết 1 tiếng sau ra sao còn 1 người có vẻ như lập trình sẵn cho cả cuộc đời rồi vậy. Buổi chiều sau khi chia tay Guan là một **** chiều dài đằng đẵng, em không thể nhớ nổi mình đã đi những đâu, làm những gì cho hết những giờ đồng hồ chậm rãi đó. Nguyên ngày hôm đó chưa gặp Lars, bữa tối muốn mời cậu ta một bữa, thứ nhất để mừng sinh nhật cậu ấy, thứ hai là rất ái ngại vì lý do cậu ấy tới đây là để tránh xa những quán rượu nơi Bangkok, tiết kiệm chút đỉnh về nước, mà hôm qua cả lũ không biết đã tiêu hết bao nhiêu là tiền. Trong lúc ăn cơm em có nói với Lars rằng chẳng biết đi đâu tiếp theo, cậu ấy kêu nên tới Koh Tao tham gia lớp lặn biển, sự háo hức dâng trào khi xem video cậu bơi với cá, rồi thì sự háo hức bị chặn đứng khi nghe giá tiền của khóa học đó, Koh Tao bị loại ra khỏi danh sách những lựa chọn. Bữa tối xong 2 đứa về khách sạn, chắc có lẽ là đánh bia đến khuya rồi đi ngủ.
Hôm sau, sau khi dạo biển về, tới khoảng sân thấy chiếc sopha bị kéo sang một bên, một nghệ nhân (gọi nghệ không biết có đúng không, vì không tìm được từ nào nữa) đang matxa cho ông bố người Đan Mạch, còn Laila vừa làm xong đang ngồi thư giãn bên cạnh. “Bà cho tôi xin số điện thoại nhé, tôi sẽ giới thiệu bà với bạn bè của tôi, tháng sau khi bà nhận được điện thoại từ một người Đan Mạch thì đó là bạn tôi đó, họ sẽ tới và nhờ bà matxa, bà thật tuyệt vời”, ông bố Đan Mạch nói, “bà đã giúp cái lưng của tôi rất nhiều”. Em ngồi bên cạnh, khá tò mò khi nghe những lời đó, nên cũng muốn thử tay nghề của bà, giá cũng rẻ hơn ở ngoài quán nữa.
“Sau Huahin cậu sẽ tới Bangkok chứ?” bà nói bằng giọng nhẹ nhàng ấm áp khi đang lướt những ngón tay trên lưng e. “Ồ không, tôi vừa mới từ BK xuống đây và đang đi về phía Nam nhưng chưa biết nên đi đâu, có lẽ là Koh Samui”. “Đó là một hòn đảo lớn, rất đẹp, cậu sẽ phải đi phà, chiếc phà thật to, chị gái tôi lấy chồng ở đó, mỗi lần tới thăm chị ấy tôi lại đi chiếc phà đó”, “Vậy sao? Chiếc phà to thế nào?”, “Tôi cũng không biết nói sao, nhưng to lắm chứa được cả ô tô”. Thế là điểm đến tiếp theo được xác định, sẽ đi Koh Samui để xem chiếc phà chứa được cả ô tô nó ra sao.
Quyết định được đưa ra nhanh chóng, sẽ đi luôn trong tối hôm đó, trả phòng, tìm chỗ ở tại Samui, đặt vé phà và vé tàu hỏa. Trả phòng thì dễ, chỗ ở thì đã bỏ mấy yêu cầu ở nhờ lên couchsurfing, vé phà không đặt được với lí do nó chỉ bán online khi đặt trước mấy ngày (mấy ngày thì không nhớ rõ), vé tàu suýt thì không mua được. Số là sau khi nghe e kể đi tàu từ BK về Huahin hết có 44 Bath, Lars đã cực khì phấn khích muốn ra ga mua vé ngay cho chiều về, vì cậu tới đây bằng ô tô hết 180 B, cộng thêm 200 B tiền taxi từ khu Kaoshan ra bến oto và 100 B tuck tuck từ bến xe Huahin về khách sạn. “Tàu tối nay đi Surat Thani chỉ còn 1 vé hạng hai (ghế ngồi) cuối cùng, chuyến 11h tối, các chuyến khác hết vé”, bà bán vé nói với giọng lạnh lùng, tự nhiên cảm thấy một cục uất ghẹn chèn lên họng, nghi ngờ bà bán vé, nhưng vẫn phải quyết định mua, nhanh là đằng khác lỡ đứa nào đó mua mất thì toi. “Còn cậu, vé đi BK 44B, mai đi thì mai qua lấy vé cũng được, không sợ hết”.
Để chuẩn bị tinh thần cho chuyến tàu ghế ngồi thâu đêm em quyết tâm lùng bằng được cái gối ôm cổ thổi hơi. Nói đến cái gối này, lần đầu thấy nó ở chợ đêm Trường Mai với giá 79B, quyết định không mua với hi vọng có sạp khác bán rẻ hơn, vậy mà chả có sạp nào bán nữa, lúc sắp tàn chợ quay lại sạp kia thì nó dọn mất tiêu, đến BK qua khu KhaoShan thấy em treo lủng lẳng trên sào giá 300B, đắt quá không mua, đến Huahin sống chết gì cũng phải sắm, tại sắp hành xác trên chuyến tàu nửa đêm, vậy mà lùng sục hết các chợ chả thấy đâu, đến cuối ngày sau khi làm đủ động tác thổi hơi, choàng cổ, tựa đầu vào ghế các kiểu, ông chủ cũng lôi ra được đúng thứ đang cần, dặn lòng rằng dưới 100B thì mua, còn không thì thôi. “Cái này bao nhiêu tiền?”, “20 B”, không tin vào tai mình, cảm xúc đầu tiên là ngạc nhiên, sau dần dần chuyển sang xúc động nghẹn ngào, hóa ra lắm lúc may mắn vẫn cứ kiên nhẫn mỉm cười.
Thêm một may mắn nữa, yêu cầu ở nhờ đã được chấp nhận, “mai cậu tới Samui hãy đi xe bus tới sườn bên kia đảo giá vé hình như 150B, đến chỗ xx thì xuống xe, đối diện có 1 văn phòng tour tôi làm việc ở đó”. Vậy là mọi thứ xong xuôi, đêm muộn chia tay Lars, Laila và chị lễ tân, bước qua Soi 80 một lần cuối để ra ga tàu, tạm biệt Huahin.