What's new

[Chia sẻ] Lệ giang: đi và cảm nhận

Đọc rất nhiều các topic LỆ GIANG, lòng ngập tràn mơ ước về một chốn yên bình lặng lẽ nằm dưới bóng NGỌC LONG TUYẾT SƠN, tôi quyết định phải một lần đi đến.
Từ SG ra HN, bị JETSTAR hành đã đời vì chuyện thay đổi giờ bay, vé lên Lào cai đã mua, bạn bè đã hẹn... nên tôi phải bỏ luôn vé JET mua vé HKVN để bay ra HN cho kịp giờ.
Đến HN vào lúc chập choạng tối, một cú điện thoại từ SG cho biết 3 người bạn đồng hành của tôi vẫn còn ngồi hóng mát tại TSN,delay, giờ bay... không xác định do chưa có thông báo.
Ôi trời! chúng tôi gồm 2 ngưôi, tiếng TRUNG ko biết, lịch trình không có vì đã giao hết cho trưởng đoàn quyết cho cả nhóm, nên bơ vơ giữa HN chưa biết phải đi thế nào.
Chúng tôi đành méo mặt quyết định: phượt 2 người. Đường đi thì ở tay chân vì miệng có nói dc đâu! cứ như 2 nàng câm điếc đi phượt í:shrug:
 
Chặng đường phượt đại gia kế tiếp: Côn minh đại lý
Tối hôm đó, tôi và gái em nghe nhà hàng mở cửa mời ăn sáng lúc 8g loanh quanh làm sao lại tưởng nhầm là check out lúc 8g, cho nên bảnh mắt đã lục tục kéo vali xuống sảnh, nhìn quanh chả thấy đồng bọn, 2 chị em bảo nhau: quái thật, các tiểu thư nhà mình xài giờ dây thép thật, đúng boong 8g mà đã tác chiến xong xuôi ra xe cả rồi sao? đáng khâm phục!
Ra hỏi reception các bạn tao đâu? đi hết rồi à? nó phán xanh dờn: còn ngủ.:gun
Thế mới có chuyện lang thang đi dạo chung quanh và phát hiện cái sự bé cái nhầm to tướng vụ khách sạn và hostel đã kể.
Phải nói một chút về buổi sáng này ở Côn minh:
TP này thức dậy khá trễ tràng, 8-9 giờ sáng mà vẫn còn mờ sương vắng vẻ, tôi dạo lại trên con đường kéo vali hùng hục tối qua trong một cảm giác khác hẳn, nhe bỗng trong cái thanh tân của buổi sáng... băng qua cái cầu vượt cao ngất , ngắm con đường trôi nhè nhẹ dưới chân cầu, thả thêm vài bước, tạt vào một cửa hàng bán trà vừa mở cửa.
Côn Minh cũng là một xứ trà danh tiếng nên tôi muốn thử vài ngụm trà sáng. Trà được đóng thành bánh, màu trà vừa pha lóng lánh vàng ấm như hổ phách, đẹp tuyệt! Nhẩn nha nhấp thử vài loại trà, chọn mua vài thứ rồi trở về, loại trà mua sáng đó là loại trà ngon nhất mà tôi mua được trong hành trình này.
Trở về đến ks là lúc các bạn đang bàn thảo khẩn trương về chuyện thuê xe tại trạm du lịch ngay trước ks hay mua vé xe đi Đại lý, bàn tính lợi hại, giá cả...kết cục là tất cả lên 4 chiếc taxi ra bến xe.
Đến bến xe, 2 bạn tiên phong đi mua vé cho biết những 2 giờ sau mới có xe xuất bến:( cả bọn tiu nghỉu vì nghĩ cảnh 2 giờ phơi mặt trong gió lạnh tại bến xe...
Một anh chàng mon men đến dọ hỏi, sau một thôi một hồi thao thao nước chảy với chàng ta Hàn nhị và Nguyệt Nga thống nhất cả bọn kéo vali theo anh chàng í(BB)

Phu Nhân Ariel oi, PN kể chuyện vui quá xá làm em cười muốn văng hàm răng ra luôn đây này, chịu không nổi em phải vào comment, lol,... Đúng là khởi đầu hành trình tuy không được suôn sẻ nhưng lai co được nhiều kinh nghiệm và kỷ niệm vui, cũng bõ công ấy chứ, eheheheh, thôi em vào đọc tiếp bài của PN đây, :D
 
Phu Nhân Ariel ơi, đọc bài viết vẫn chưa đến hồi kết của phu nhân mà em tràn đầy cảm xúc, chỉ hận một nỗi không có đủ cơ sở vật chất để làm một chuyến đến nơi đó, được tận mắt thấy, tận tay sờ...hix...giờ chỉ biết xếp hàng + lót dép ngồi đây hóng hớt tiếp...hehe...
 
Đong đưa chán, hít ra thở vào cật lực mấy canh giờ thì đến lượt anh chàng bao tử réo.
Khi đi vào hostel lão đã tăm tia sẵn rồi: cách một cái ngã tư thì có một bảng quảng cáo to đùng, đèn xanh đỏ chớp nhá quảng cáo LẨU CÔN MINH, còn ngay cạnh lối đi vào lại có một cánh cửa mở vào một nhà hàng trang trí rực rỡ, có một anh cao to áo quần sặc sỡ đứng mở cửa, bước vòng một đỗi thì có một đại siêu thị có khu nhà hàng chất đầy các món ăn bản địa kiểu làm sẵn ăn liền.
Gái em ngẫm nghĩ lát hồi rồi nói: đi cái nhà ngay cạnh đây cho nó gần, lại có biểu diễn ca múa nữa, đồ ăn ở Côn MINH thì ở đâu mà chẳng có hương vị Côn MINH, đi xa làm gì cho nó... mệt.
Nghe qua thì lão nương thấy xiêu xiêu...lòng, bèn xăm xăm đi trước
 
Vừa thấy lão dợm bước vào thì anh chàng mở cửa lật đật tuôn ra một tràng tủng xoẻng vô hồi kỳ trận, lão nương vừa đi vừa gật gù " pú tủng..." ( hỗng hiểu, hổng hiểu!) thế mà anh ý cứ nhiệt tình thao thao trong suốt quá trình chuyển giao 2 chị em qua cửa, vào tầng 1, lên tầng 2, chọn được chỗ ngồi kiểu như khách ngồi lô hạng nhất nhìn thẳng xuống sân khấu. Ta nói thiệt là đẹp ý!
Menu chìa ra, may quá có hình nên chọn món trở thành chuyện dễ dàng, hai chị em phơi phới tay rót trà, mắt nhìn xuống sân khấu, đầu mơ tưởng đến mâm cơm rượu vĩ vèo sắp bày ra trước mắt.
Nhà hàng này cũng khang trang, sân khấu trang hoàng kiểu tộc DI, có các ca nữ ăn vận xùm xòe như cánh bướm, đội mũ bạc long lanh đang ca diễn rộn ràng. Xem được không quá 8 phút, lão đang đắc ý vì so với giá tiền thức ăn mà còn được xem show như thế thì hoành quá, chả đắt tẹo nào. Cơn đắc ý chưa kịp tan thì đèn hoa rực rỡ trên sân khấu tắt phụt.
 
Cái chuyện này là như thế nào?
Bạn quản lý vội bước đến cúi đầu tuôn ra một tràng, kèm với tay múa tay chỉ loạn xạ xuống sân khấu. Nhìn hình mà đoán ý: lão nương hiểu rằng anh ta muốn nói là show diễn đã sắp kết thúc từ lúc lão nương vừa mới bước vào, nhân viên của anh ta đã ra sức giải thích ... nên bây giờ chị em lão chỉ còn có thể dùng miệng để thưởng thức chứ mắt thì... hết rồi. Ui chao, hèn gì mà anh chàng gác cửa ra sức tủng xoẻng mà lão có hiểu cái chi chi...!
 
Phu nhân chờ đấy, chờ lão hủ tôi "cảo thơm lần giở" trước đèn, đọc lại hết 23 trang cái đã! Mà phu nhân nhớ đừng có nghỉ giải lao giữa hiệp lần nữa, kẻo lão hủ tôi Tây du về lại phải đọc lại lần thứ ba thì nhất định tôi.....Bác Già đi kiện đấy! chứ không cần đến cái nhà chị Thu Cúc đâu nhá! Nhà bác Xe trùm chăn đã kỹ (nhà bác ấy báo tin cho tôi biết là đã hạ càng xe, hưu rồi :( ) Còn phu nhân chớ có mà thoát hiện thoát ẩn như thế kia, thế là.... không.... tốt... đâu đấy nhá!
 
Vâng Bác cứ từ từ nhẩn nha nghe nhà cháu dông dài...! Vì nhà cháu bận câu cơm trong buổi lạm phát phi mã nên chả còn tâm trạng nào mà chơi trò chữ nghĩa với lãng du. Ở nhà mãi cũng chồn chân nên nhà cháu nghiến răng làm đại một chuyến Tây Tạng để cho nó... trót đời lãng du Châu Á, và để có chuyện mà kể tiếp...
 
@Bác già: bác đọc tạm món Lâng lâng Tibet trước đi rồi khi nào chán chuyện xứ Tạng nhà cháu lại nhẩn nha tán chuyện LỆ GIANG nhé Bác!
 
Bay bổng nhẹ nhàng và hóm hỉnh , rất sâu sắc và tinh tế nữa . Nhưng mà bài này giá thêm hình minh hoạ thì hoàn hảo .
Phượt vẫn là khái niệm xa lạ và khó thực hiện với thế hệ 6x tậm tịt ngôn ngữ và bảo thủ như mình .
cảm ơn em , bài viết hay lắm và lối kể chuyện 2 năm thủ thỉ thế này .. em có thể lấy quân vuơng .
 
Than ôi! quân vương giờ chỉ còn là dĩ vãng...! hay là chị có nhìn thấy đức ông nào đi lạc vào thế kỷ 21 thì bảo hắn đến tìm em nhé!
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,485
Bài viết
1,153,187
Members
190,103
Latest member
Penguin1
Back
Top