Và lại nhảy xe bus về Pasig, lần này kiếm được cái xe có điều hòa nhiệt độ nhưng tiếng máy gầm thì kinh khủng. Về đến bến gần khách sạn, thấy còn sớm mình rẽ vào Robinson Gallery. Do cũng đã có kế hoạch từ trước nên mình sộc thẳng vào quầy bán rượu. Wine Level của mình thì còi thôi nhưng có mấy thằng bạn thuộc nhóm chuyên gia ăn nhậu bậc 7/7 nên mua một chai về làm quà cho chúng nó. Nhìn quanh thấy toàn hàng cao cấp cả, mà xem ra còn đắt hơn bên mình nên định rút. Thấy ở góc cột có mấy cái chai gì đó trông khiêm nhường, nhìn kỹ thì ra là rượu dừa, nghe quảng cáo thấy đây là đặc sản của Phil, ờ được cái giá cũng không đắt có hơn 200 ngàn tiền mình, lấy luôn một chai.
Cái chai ấy trong nó như mấy cái này
Khi mang về đến nhà mẹ 2 thằng cu nhà mình nó bảo. Hay anh cho em để em cho ông sếp em vì ổng biết anh đi Phil, chả nhẽ lại từ chối đành gật đầu, khổ mấy thằng bạn nhậu của mình thế là lại hụt một dịp được nhấm thêm một loại mới. Tiếc nhất là mấy tuần sau, cậu đồng nghiệp Mark người Phil sang làm việc, khi mình mời nó một quả rượu dừa nó mới bảo, rượu dừa bên tao không như thế này mà nó được làm như thế này thế này cơ làm mình cứ tiếc ngẩn cả người ra. Biết thế không cho vợ để mà nhấm dần có phải hay không.
Theo lời của Mark thì rượu dừa các bạn ấy làm như thế này. (lượm lặt mấy cái ảnh trên mạng để minh họa)
Cụm hoa dừa đang ra hoa người ta chặt cuống, bỏ hoa đi như thế này
Sau đó dùng ống tre hứng lấy nước chảy ra từ cuống hoa vừa bị chặt, mà không có ống tre thì cưa cái chai dầu ăn vừa nhẹ vừa bền
Đươc một thứ nước ngọt ngọt
Thì ra cũng giống như là làm đường Thốt nốt vùng tây nam bộ nhà mình nhỉ
Cái nước này có thể uống ngay như thế này, chắc là thơm mát bổ lắm đấy
