What's new

Nắng gió và mưa ở Cambodia

Có dịp trở lại đất nước láng giềng nhiều lần sau đó, nhưng những xúc cảm và ấn tượng của chuyến đi đầu tiên, một chuyến lang thang nhiều vùng ở Cambodia luôn là những xúc cảm tuyệt diệu nhất của tôi về đất nước Chùa Tháp.

Ở Phnompenh, cô hướng dẫn viên đi cùng tôi trong thành phố mới 24 tuổi, vừa tốt nghiệp một khoá đào tạo Hướng dẫn viên du lịch 2 năm , bố cô đã chết dưới thời kỳ Polpot; cô sống với mẹ và anh trai ở ngoại ô. Nét nhìn của cặp mắt mở to đầy những u uẩn của cô gái hướng tôi tới từng đường nét chạm khắc tinh xảo trong Cung điện Hoàng Gia, trong Chùa Bạc, trong khu chùa Wat Phnom. Những mái đao cong vút lấp lánh ánh vàng vươn lên giữa khung trời biếc xanh tràn trề ánh nắng; những tượng chim thần, rắn thần lớp lớp vảy vàng; những phiến bạc dát mỏng tang lao xao dưới bước chân đi trong Chùa Bạc; tiếng vỗ cánh của lũ chim chóc trong khu khuôn viên rộng lớn, không khí tịch mịch, mang mang nơi Bảo tàng Quốc Gia, với cơ man là tượng thần Vishnu, Brahma, Shiva, Nagar, Hanuman, các vũ nữ Apsara, rồi các cột đá, những bức phù điêu thời kỳ tiền Angkor và hậu Angkor được sưu tầm từ mọi nẻo rừng Campuchia ....; tất cả thanh âm, sắc màu, hình khối, mùi hương của cụm di tích thắng cảnh Cung điện Hoàng Gia - Bảo tàng Quốc Gia - chùa Wat Phnom, tràn tới các giác quan của tôi mang đầy xúc cảm mới lạ. Tôi run lên vì ấn tượng mạnh mẽ của đất nước này.

Tôi hơi xao động khi thấy tên người dàn ông trung niên hướng dẫn trong Bảo tàng Quốc gia - ông ta tên Vikha Phan, hỏi ra mới biết gốc người Việt sang đây từ những năm 60. Hình như ông ta biết tiếng Việt mà chối khéo rằng quên cả rồi. Toi cũng xốn xang khi ngồi trò chuyện cùng hai cô gái nửa Việt nửa Hoa da dẻ trắng ngần bên gian thờ phía hữu - nơi thờ cúng của ngưòi Việt trong chùa Wat Phnom. Có những người đàn ông da đen cháy biết tôi từ Hà Nội tới, cũng muốn hỏi chuyện, ngặt vì lâu ngày không dùng tiếng Việt , cứ ngọng nghịu nói mãi không nên lời, lại đành nhờ cô hướng dẫn viên người Khmer. Họ lưu lạc sang đây làm thuê nhiều năm rồi vẫn chưa đủ tiền trở về thăm lại An Giang, họ say sưa nghe tôi kể về cuộc sống ngày nay ở Việt Nam, về Hà Nội và các tỉnh miền Bắc. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện với một người đến từ Hà Nội. Gặp gỡ những người cùng xứ sở bên ngôi chùa tịch mịch khiến người ta xúc động.
 
Đi thuyền trên Tonle Sap

Sáng hôm sau tôi hớn hở ra bến sông, trong lòng háo hức vì sắp được du ngoạn trên sông Sangker rồi sau đó vi vu trên dòng Tonle Sap huyền thoại để đến với Siêm Riệp.
Bến thuyền lèo tèo vài ngưòi xe ôm da đen nhánh, vài khách du lịch tự do đứng ngồi lố nhố trên bờ.
Ngưòi lái xuồng khởi động máy nổ giòn giã, khách khứa bắt đầu lục tục xuống bến, hành lý để gọn gàng chất đống phía mũi thuyền. Tôi ngồi phía mũi núp sau đám hành lý nghễu nghện toàn balô khổng lồ của các bạn Tây balô. Bên cạnh tôi là một cô người Hongkong đang lẩm nhẩm hát theo head-phone, bên trái là ông người Đức, khoang ở giữa là một đôi người Mỹ, ván gỗ cuối cùng có một chàng Đan mạch ngồi cạnh một chị Khmer đi buôn mấy can chất lỏng gì như là nước mắm. Chót đuôi thuyền là cậu lái, da đen bóng đội mũ tai bèo đứng hiên ngang cầm cần lái. Thuyền nổ máy lao vút di, đúng là “speed boat” - xuồng tốc độ. Trong vòng 15 phút đầu tôi cố che đi sự run rẩy, trong lòng kinh hãi khi trên thuyền bé tí này có tới 8 mạng người, một đống hành lý quá khổ, không áo phao, không phao, không mái che.

Chúng tôi cứ vun vút lướt trên mặt sông êm ả dưới ánh nắng vàng nhạt của sớm mai, những đám bèo dạt lại phía sau, từng đám thốt nốt cũng lùi xa, những lũ trẻ đen nhẻm cởi truồng vẫy tay trên bờ cũng nhanh chóng trôi ở phía sau. Lòng tôi thư thái trở lại. Tôi sung sướng reo lên, làm người đàn ông bên cạnh nhìn tôi mỉm cười như thầm nói: đấy, tôi đã bảo mà, r ất tuyệt khi du ngoạn bằng thuyền. Cả một bầu trời xếp xếp những lớp mây tạo tầng tầng khoảng sáng nối nhau phía trên đầu và hai bên dòng sông, tầm mắt chúng tôi trải rộng theo con sông uốn khúc. Cứ mỗi khúc quanh, chàng trai lái xuồng lại nghiêng người đưa con xuồng cua nhẹ lựa theo dòng khiến bọn sóng tung lên như vệt chổi dài đằng đuôi làm cả bọn chúng tôi ồ lên thích thú. Lách tách tiếng lẫy cò máy ảnh. Khoảng gần tới ngã ba giao với Tonle Sap chúng tôi đi vào một vùng mênh mông là bao, cơ man là bèo, một biển bèo vây quanh con xuồng. Ven sông là những cái vó bè như đám nhện nước lênh khênh. Đi một đoạn thấy dập dìu xóm nhà nổi, đập dìu thuyền bè tụ lại thành một vùng chợ nổi. Cô Khmer cưòi toe toét tạm biệt bọn tôi le te xách mấy can hàng cập vào một căn nhà. Lũ trên thuyền còn lại tuyền khách du lịch. Ra đến Tonle Sap, hầu như chẳng còn nhìn thấy bờ đâu nữa, đang là mùa mưa nên nứơc sông hồng rực dâng cao, con xuồng của chúng tôi bệp bềnh giữa sóng nước, đè lên sóng mà đi, tiếng máy nổ gằn hơn. Phía đằng trước bầu trời như cái túi nilong thủng một góc đang tuột nước xuống mặt sông. Trốn vào đâu giữa mênh mông sóng nước thế này, mọi người trên xuồng vẫn thản nhiên cười đùa thích thú chờ lúc xuồng đi vào vùng mưa. Cậu lái xuồng vẫn vươn người hiên ngang phía đuôi. Bỗng, khục khục, máy ặc lên vài tiếng rồi dừng lại hẳn. Động cơ đã ngừng hoạt động hoàn toàn. Cả thuyền lặng đi. Mưa ào ào trắng xoá.. Không một bóng nhà, không một vó bè, không một bóng thuyền trên khúc sông huyền thoại. Có khi hôm nay mình cũng sẽ đi vào huyền thoại??!! Cả bọn ướt như chuột nói chuyện khe khẽ. Rồi bỗng đâu một speed-boat phành phạch tiếng máy xuất hiện từ phía sau, hoá ra chiếc này xuất phát sau giờ khởi hành của chúng tôi một chút để bọc hậu. Hai chàng tài xế thực hiện màn ngoạn mục đổi động cơ cho nhau giữa trời mưa như trút, giữa tròng trành sóng nước. Cả bọn lại lặng đi nhìn họ thao tác. Rồi tất cả toét miệng ra khi tiếng máy lại giòn giã sau cú giật khởi động của anh tài.
Sau chừng 30 phút cưỡi sóng trong mưa, chúng tôi tới vùng trời rực rỡ nắng, quần áo khăn khố bốc hơi nghi ngút, thuyền bè lại thấy nhộn nhịp trên sông. Đời lại tươi roi rói như cá mới đánh lưới.
Xuồng tôi hùng dũng tiến vào cập bến Siêm Riệp, trên bến dưói thuyền san sát, lố nhố người đón, kẻ đến trên bờ; hành khách nhảy nhót luốn mình qua các khoang cửa các con tàu, lóc cóc như thế chừng 200m mới lên được bờ.
Tôi bắt tay chàng trai lái xuồng bày tỏ sự khâm phục màn biểu diễn đổi động cơ dưới mưa và chào tạm biệt. Tôi không còn thấy tiếc khoản 15$ cho vé xuồng cao tốc, không còn ân hận vì đã chọn chuyến du ngoạn trên sông, tuy tim vẫn đập hơi gấp một chút sau những hồi hộp vừa trải qua.
 
Cơn rùng mình

Tôi đã đến Siêm Riệp sau bao cảm xúc lẫn lộn từ nắng, từ gió, từ mưa, từ sóng, từ con người, từ cảnh vật suốt 4 tiếng rưỡi đồng hồ.
Thế mà bây giờ giở lại hộp phim lưu trữ của chuyến rong ruổi Đông Dương, chỉ vỏn vẹn có một cuộn 36 kiểu cho chuyến du ngoạn trên sông trong khi có tới 11 cuộn cho 3 ngày ở Angkor; có những xúc cảm không thể tả được bằng phim ảnh.
Tham quan Angkor tôi thật dễ dàng lưu giữ cảm xúc, sự thán phục trước khung cảnh hùng vĩ của kinh đô xưa kia; tôi dễ dàng lưu giữ cảnh quan, đền đài, phù điêu, tượng thần, mây trời, sóng nước vào những thước phim. Người xem có thể dễ dàng đồng cảm với ngưòi chụp khi cùng trầm trồ trước những bức chạm khắc tinh xảo tại các khu đền cổ xưa như ở đền Bantey Srei, Terrace of Elephants & Terrace of Leper King, kinh ngạc trước cảnh tượng kỳ lạ trước mối giao hoà giữa rừng rậm và đền đá (khu đền Ta Phnom), choáng ngợp trước cảnh hoàng hôn trên đỉnh Bakheng, cảm nhận nét mềm mại của điệu vũ Apsara, những huyền thoại, các truyền thuyết lịch sử hiện hiện sinh động trên các tường đá ngàn năm ở Angkor Wat, mơ màng lạc trước rừng nụ cuời bí ẩn Bayon với 216 khuôn mặt kỳ bí khổng lồ tạc bằng sa thạch, có thể tưởng tượng đang lắc lư trên ngất nghểu lưng voi đi xuyên rừng già, háo hức khi trò chuyện với các nhà sư...

Tràn ngập lòng yêu đời, tràn ngập một niềm yêu mến cảnh vật sau những trải nghiệm đi xuyên đất nước của những cây thốt nốt, của những chùa tháp nghìn năm, của lũ trẻ con tồng ngồng tóc tơ xoăn óng, của các chàng trai cô gái da nâu răng trắng, của vô vàn những điều kỳ diệu khó tả nổi, tôi bay đi đến nước láng giềng khác mà ngỡ như mình vẫn đang tiếp tục hành trình thăm thú Vương quốc Cambodia, lòng tôi vẫn như vương lại với những đỉnh tháp rêu phong , với mềm mại các vũ nữ Apsara cong mình khắp Angkor Wat, với dòng Tonle Sap rực hồng, với những mối tơ liên hệ lâu đời giữa các dân tộc cùng sống trên mảnh đất trù phú này.
Tôi đã học được phép rùng mình ở Cambodia.
 
Bài này không dự thi cô Quang ạ.
Chỉ là một bài hồi ức bình thường thôi.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,195
Bài viết
1,150,502
Members
189,952
Latest member
Xelubeouu
Back
Top