What's new

Nhật Ký Bangkok

P18: Đêm Khaosan đầy sao (TT)

Phố Rambuttri sáng trưng với những bóng đèn lớn nhỏ. Các hàng quán chật cứng với những mái đầu không đồng nhất, lúc nhúc, xen lẫn nhau.

Picture544.jpg

Có khá nhiều hàng bán áo thun, quà lưu niệm trải dài cả con phố. Hình như mình chưa mua quà gì cho đám bạn. Thế là sách danh được thiết lập nhanh chóng trong đầu và lia con mắt tìm đến những quầy hàng đẹp mà ...rẻ nhất ^ ^

Picture560.jpg

Lại móc gắn chìa khóa và postcard. Mấy chị cùng phòng cứ bảo mỗi lần con bé Dzân đi về là bộ sưu tập móc khóa có thêm 1 cái. Chị thủ quỹ còn bảo nhớ mua cho chị 2 cái để một cái dành cho khóa phòng, 1 cái dành cho két sắt. Haha. Ưu đãi két sắt, nó sẽ phù hộ cho mình có nhiều tiền để đi phượt. Nghe câu đó khoái chí, thế là hăm hở chọn lựa cho chị 2 cái đẹp nhất. Quầy bán hàng là cô bé người Thái dễ thương. Chỉ cười khi mình trả giá sát ván và cũng chẳng ngần ngại để mình lục tung cả quầy hàng. Bất chợt mình nổi hứng hỏi cái tên mình trong tiếng Thái đọc và viết làm sao. Cô bé viết vào tấm post card mình mới mua và đọc tên cho mình nghe thử. Lạy chúa, sao cái tên mình theo tiếng Thái đọc giống...chửi thề quá vậy ta. Thôi, không dám khoe ở đây, không khéo mình bị ném đá vì làm mất đi tính trong sáng của tiếng Việt ^ ^.

Picture561.jpg


Nụ cười Thái luôn hiếu khách và hiền hòa

Lại lon ton ghé ngang những quầy hàng khác. Thưởng cho mình 3 miếng dán in hình quốc kỳ của những đất nước mình đi qua. Cầm 3 tấm trên tay thấy ít ỏi và nhỏ bé làm sao nhưng không vì thế mà cảm thấy buồn. Mình tự hào về những gì có được và có động lực để tiếp tục đi trong cái thế giới rộng lớn này. Suy cho cùng thì thế nào là ít mà thế nào là nhiều? Kiếm thêm 1 tấm khác cho dự định ở năm sau. Hy vọng đến lúc đó, ba lô mình sẽ được điểm tô bằng 4 miếng dán. Quay lưng đi lại thấy phía trước là một con đường tấp nập. Tại sao cứ dằn vặt mình vì những gì hiện tại đang vượt quá tầm tay. Để đó đi, rồi ngày nào đó mình sẽ đụng đến nó. Ngày mai mà, ai biết được ngày mai.

Ý định tối nay sẽ thức khuya cùng Khaosan nhưng con phố Rambuttri lại níu chân mình bằng những câu chuyện tình cờ. Khi dạo ngang khu vực massage lúc nãy, mình lại bắt gặp một người họa sĩ đường phố với đôi mắt biết cười. Chỉ định bụng chụp 1 tấm rồi sẽ lướt qua nhưng lời chào thân thiện và những bức tranh handmade làm mình thích thú.

" Đây là những tác phẩm duy nhất. Không thể có cái thứ hai".

Người họa sĩ bảo thế bởi chúng được vẽ bằng tay theo cảm hứng hoặc yêu cầu riêng của khách nên không bao giờ có lại một tấm tương đồng. 50 baht cho 1 tấm. Mình trả đùa 40 baht được không? Chị gật đầu "Just for you".

Picture562.jpg

"Bạn muốn vẽ cái gì?"

"Em cũng không biết nữa. Hay chị vẽ em đi."


Thế là mình dịch những chiếc ghế đỏ qua một bên, người họa sĩ ấy nhích vào trong, chừa một chỗ trống trên tấm bạt xanh cho một người mẫu bất đắc dĩ.

"Vậy thì vẽ theo kiểu biếm họa cartoon nhé?"

9h 30 phút tối ngày 18/07/2011. Lần đầu tiên mình trở thành người mẫu.

"Bạn du lịch một mình sao? "

"Không buồn hả?"

"Trời tối quá nên tôi không thấy rõ màu tóc của bạn. Mà hình như chúng không phải màu đen".

Mình lôi trong giỏ ra cái đèn pin và chĩa về phía tóc.

Ánh sáng hiếm hoi của đèn đường khiến họa sĩ ấy gặp chút khó khăn trong việc phối màu. Cái đèn pin của mình được dịp phát huy tác dụng. Mấy chú khoai Tây ngồi nhăm nhi beer và mồi sát bên ,đôi lúc hiếu kỳ về 1 người họa sĩ chăm chú từng nét vẽ dưới ánh sáng yếu ớt từ tay của một du khách. Bức chân dung ngộ nghĩnh rồi cũng bắt đầu hình thành. Bỏ rơi cái ngượng ngùng về một thứ ngôn ngữ không hoàn hảo, mình và người họa sĩ ấy bắt đầu câu chuyện ra khỏi việc bán và mua.

"Hồi đó mình vẽ ở Khaosan nhưng bên đó bảo vệ đuổi miết vì mình không có sạp hàng...Mà sao giá cả dạo này biến động quá."

Những lời tâm sự thiệt thà của Sukjai làm mình khá chạnh lòng. Dẫu biết làm ăn ngoài đây cần cách nói chuyện lanh lợi và biết cách câu khách nhưng mình vẫn tin những gì chị ấy nói là sự thật. Vẽ được 1/2 bức tranh, chị mới nhẹ nhàng tâm sự hôm nay là sinh nhật thứ 39 của chị.

"Sao chị không đi đâu đó với gia đình? Hay với người yêu của chị?"

"Tôi chưa có người yêu."


Chị cười ngượng ngùng cho một lời thú nhận. Mình không hỏi thêm. Chỉ thấy tay chị quẹt vài đường vô định. Rồi nghe tiếng thở dài

"Life is difficult"


Lúc đó có một tốp người Việt đi ngang, họ nhìn vào bức tranh đang vẽ một cách vẻ thích thú. Thế là mình xổ tiếng mẹ đẻ để câu khách dùm chị. Có 2 cô nàng cũng muốn thử làm người mẫu lắm nhưng đã hơn 10 giờ. Họ không muốn về khách sạn quá khuya. Người nghệ sĩ ấy có vẻ không quan tâm đến khách hàng mới cho lắm. Chị vẫn luyên huyên với mình về những câu chuyện cuộc sống, rồi khoe với mình quyển sổ chi chít đủ loại ngôn ngữ. Hôm nay là 1 ngày đặc biệt và chị ấy muốn mọi người cùng chia sẽ với chị ấy. Mình có thể thấy những lời chúc sinh nhật với tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng hoa và người khách đến từ Bồ Đào Nha bất chợt ghé qua cũng nhắn nhủ bằng những câu từ mà mình không dịch nổi. Ông ấy bảo chị vẽ đẹp và không nghĩ chị là người Thái vì những bức tranh có xu hướng phương Tây.

Khoảng 11h thì người bạn họa sĩ khác bắt đầu bày hàng ra bên cạnh. Mặt hàng anh ấy bán là những bức tranh được vẽ trên nền vải. Vậy mà lúc đầu mình cứ nghĩ chúng được in ra. Hoàn hảo trong từng màu sắc. và đường nét. Mình không biết gì về hội họa nhưng nhìn những bức vẽ với đôi mắt của Phật, mình có cảm giác cứ như chúng thấy được suy nghĩ của mình. Kit - anh ấy không biết tiếng Anh. Mọi câu chuyện đều phải thông qua Sukjai nhưng anh cứ nói và mời mình uống beer. Anh còn kéo hẳn mình về phía anh ấy, đặt cây cọ vào tay mình và ra hiệu vẽ đi. Mình trân mắt nhìn anh. Vẽ bậy bạ trên một bước tranh hoàn hảo này sao? Thế mà anh vẫn nằng nặc bắt mình phải vẽ. Lắp cây cọ vào tay mình, chỉ cách mình cầm cọ và phết cọ như thế nào. Mình run đến nổi chỉ cố gắng được vài đường bên trong đôi mắt Phật rồi trả lại anh ấy và bay về phía Sukjai như cầu cứu. Chị quay sang Kit nói vài câu tiếng Thái như ý bảo đừng làm mình sợ. Kit cười hè hè rồi lại chăm chú hí cọ vào bức tranh. Thỉnh thoảng anh nhấp 1 ngụm bia, và phóng ánh nhìn trên bầu trời vầng vũ.

Picture567.jpg

Bức tranh hoàn thành gần nửa đêm. Con phố không có gì gọi là cần phải đi ngủ. Mọi người vẫn tấp nập. Hàng quán càng lúc càng đông và tiếng nhạc xập xình không dứt. Mình bảo đói bụng, chạy vào 7/11 mua đồ. Thế là mình mua cho Sukjai 1 cái bánh bông lan bắt kem thay cho lời chúc sinh nhật. Vừa bước ra khỏi cửa hàng, Kit lại kéo mình đi dọc cả quầy hàng gần đó. Vừa đi, anh vừa giới thiệu mình với mọi người và luôn miệng bảo Nong Nong gì đó. Mãi sau này mình mới hiểu đó là em gái trong tiếng Thái. Cảm giác lúc ấy thật khó có ngôn ngữ nào diễn tả hết. Thấy chuyến đi về Khaosan của mình xứng đáng vô cùng.

Sukjai trao cho mình bức tranh giữa 1 đống bút vẽ bị bày ra tung tóe và lộn xộn. Nhớ lúc xẻ bánh ra ăn, nghe lòng ấm áp và ngọt lịm hơn cảm giác mà đầu lưỡi đang cảm nhận.

Picture563.jpg

Lần đầu tiên, mình ngồi ngoài đường sau tiếng chuông gõ 12 tiếng. Lần đầu tiên, mình ăn sinh nhật ở 1 góc đường bừa bộn với những người bạn không cùng ngôn ngữ. Lần đầu tiên...chuyến đi này thật quá nhiều cái "lần đầu tiên"...

Đêm đó không trăng không sao nhưng mình vẫn muốn đặt tên cho hồi ức ngọt ngào ấy 1 cái tên "Đêm KhaoSan đầy sao".

Nhớ tiếng Starry Starry night ngọt ngào của YaoTising vang vọng trong 4 bức tường trong căn phòng nhỏ. Mình đã không dám tắt đèn vì sợ. Nhưng đêm đó, mình đã ngủ một giấc thật ngon.

Starry starry night, paint your palette blue and grey
Look out on a summer's day with eyes that know the darkness in my soul​
 
P18: Golden Mount và cuộc gặp gỡ định mệnh

5 giờ sáng

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi. Cứ tưởng tiếng đồng hồ báo thức, thế là mình lại với tay tắt vội đi. Nhưng chỉ được vài giây im lặng, nó lại reo lên réo rắt. Điện thoại hiện tên Kit. Nhớ rằng đêm qua Kit đã lưu số bên Thái của mình. Áp vào tay, nghe giọng lơ lớ nửa Anh nửaThái

Nong Van, dậy chưa?

Chào Kit, anh không ngủ sao?


Mới chia tay nhau lúc 2 giờ sáng vậy mà giọng Kit vẫn tỉnh rụi. Chỉ nghe tiếng No No rồi tiếng cười hì hì bên kia rồi lại câu goodnight ngắn ngọn. Điện thoại tắt rồi mà mình vẫn chưa định hình được chuyện gì xảy ra. Có lẽ Kit muốn nói thêm nhiều lắm nhưng ngôn ngữ chung vẫn là 1 thách thức đối với anh. Tiếng quạt máy vi vu trên đầu, mắt mình lại tự dưng khép lại.

Nướng khét đến 8 giờ sáng. Thế là ý định đi Ayutthaya cũng tan tành. Vậy mà lúc đó cũng chẳng lấy làm tiếc lắm , cứ lồm cồm bồ dậy, lếch xếch xách đồ ra rửa mặt. Trong nhà tắm chung lại bắt gặp nhiều mái đầu còn đang ngái ngủ như mình. Có lẽ Khaosan đúng là phố đêm không ngủ.

Xếp lại cái balo cho gọn gàng. Tự dưng thấy đói bụng. Quay sang bịch AFC nhưng cái bụng đình công. "Đi du lịch mà hành hạ tao vậy hả. Tao phát bệnh là lúc đó ôm bụng khóc nghe chưa". Nghe tim phập phồng lo sợ vì bị dạ dày đe dọa. Nhớ rằng mình từng có ý định chơi sang kiểu Tây ba lô. Ờ thì, nhà hàng dưới đại sảnh thẳng tiến.

Dòm vô cái thực đơn tè le tiếng Anh với những món mình không khoái tí nào, chọn đại bánh mì và Ice Tea cho đảm bảo cho cái bụng trái tính trái nết của mình. Thế là có dịp rung đùi, tắm nắng (ngu sao chui vô chỗ nó nắng gì đâu) và ngắm dân tình đó đây. Cắt miếng bánh mì mật ong cho vào miệng, nhấp ngụm trà đá (không như trà đá Việt Nam 2k/1ly đâu nhé), thấy mình cũng sang qua còn gì. Đó giờ đi du lịch có bao giờ dám chui vô mấy cái quán này ăn đâu. Dẫu biết là không quá mắc nhưng với đồng lương ít ỏi của mình thì đúng là ... Kệ, hôm nay mình được phép chơi sang. Lại nhớ cái Thái của Ploy. Nhớ loáng thoáng nàng nói rằng vừa uống cafe, vừa ngắm người bản xứ thì đó mới là du lịch. Vì câu nói của nàng mà mình thưởng thức bữa ăn sáng mắc nhất trong 25 năm làm người của mình. 100 baht thôi nhưng là 70k của Bác

Picture568.jpg

Ngoài kia cuộc sống vẫn tiếp tục. Những đôi chân phượt, trái tim phượt vẫn hăm hở đi. Mình check out khỏi khách sạn lúc 10g sáng.

Picture569.jpg

Vẫn kiên trì hỏi cách di chuyển bằng xe bus nhưng ai cũng khuyên 1 là đi taxi 2 là tuk tuk. Có 2 bác trung niên hỏi mình đi đâu và muốn đi bằng gì. Ban đầu mình lo sợ 2 bác là cò sẽ tăng thêm tiền, nhưng khi nghe mình có ý định bắt xe đến Golden Mount thì mấy chú khuyên nên bắt tuktuk với giá 60 baht. Mình nhẩm trong đầu. Ờ giá cũng ok thế là gật đầu. 2 chú ngoắc cho mình 1 chiếc tuk tuk và nói già 60baht. Ảnh đồng ý, thế là mình nhảy phóc lên xe mặc kệ cả việc mình đang mặc váy. Thế là 1...2...3, anh tài nhấn ga và phóng 1 cái vèo trong sự hoảng loạn của mình. Xe băng phăng phăng, xe gió, xé cả làn xe. Mình bám hết cỡ vào thanh vịn để không phải bổ nhào lên phía trước mỗi khi xe thắng lại bất ngờ. Cả chuyến xe là những câu chuyện về Việt Nam, về Lào, về Cam - 3 đất nước mà anh đã có dịp đến.

Vậy anh thích nước nào nhất?

Lào

Không thích Việt Nam à?

Không phải không thích, nhưng so với Việt Nam và Cam thì người dân Lào thật thà hơn....


Câu nói bỏ lửng. Mình cũng không muốn hỏi thêm.

Xe dừng trước cửa Golden Mount. Mình hỏi anh nếu mình muốn mướn tuktuk về Pratunam thì sẽ mất bao tiền. Anh khuyên mình không nên đi tuktuk vì sẽ chạy đường vòng rất xa. Có một cách về đó nhanh chóng và chi phí rẻ vô cùng. Một cách di chuyển mà đến bây giờ mình vẫn vô cùng ấn tượng. 70baht trao tay anh- người tài xế dễ thương trong đó có 10 baht bo thêm vì anh đã đưa mình đến nơi an toàn ^ ^. Di chuyển ở Thái thật là thú vị.

Picture589.jpg

Golden Mount đón mình bằng những âm thanh vang vọng. Nghe nói vào đây phải tốn tiền nhưng kiếm hoài không thấy chỗ bán vé (thiệt thà ghê) thế là đu thẳng lên ngọn tháp luôn. Vác cái balo 4kg leo trèo lên đỉnh tháp. Đến bây giờ mình vẫn không hiểu sức mạnh nào có thể khiến mình phi thường đến thế. Đi đến đâu mình cũng bắt gặp những cái chuông, những cái trống bằng đồng. Mình cứ đưa tay gõ chuông và kèm theo đó là những ước nguyện không sắp đặt trước.

Picture593.jpg


Ngó lên trên cao, cả tòa tháp trắng sừng sững giữa trời xanh

Picture597.jpg

Đứng trên cao, phóng tầm mắt bao quát cả Bangkok, mình thấy hồn lâng lâng.

Picture600.jpg

Nếu là họa sĩ như Sukjai, có lẽ mình sẽ ở đây là vẽ lại phong cảnh này. Gió thổi mạnh, làm tung quốc kì của Vương Quốc Thái Lan

Picture603.jpg
 
P18: Golden Mount và cuộc gặp gỡ định mệnh (TT)

Golden Mount thì mình chỉ ghé qua vì hiếu kỳ nên chẳng có tý thông tin gì về nó. Chỉ thấy dân chúng đến dâng hương, mua những miếng vàng dán lên tượng phật thay cho những lời thỉnh cầu. Mình được 1 bà chị nhiệt tình dắt mình đi vòng vòng khu chính giữa của đại điện, trong đó có một tượng phật, được mọi người đi xung quanh và dát những miếng vàng.

Picture606.jpg


Picture607.jpg

Đi vòng vòng chóng mặt, mà hình như mình cũng không kịp cầu cái gì vì mọi người tiến vào càng lúc càng đông thế là mình phải nhanh chóng đi ra, tìm chỗ ngồi để quăng cái ba lô nặng chịt xuống. Ngồi đó quang sát xung quanh, lại thấy dân tình xin xăm ở bức tượng đối diện. Mình thì ham hố nhưng thấy thủ tục phải nhấc cái ấm gì đó từa lưa.

Picture612.jpg

Nhưng quyết không bỏ cuộc, mình lân la đến hỏi 2 người bạn. Và họ đã nhiệt tình giúp đỡ cho mình. Quẻ xâm 28 cuối cùng cũng rơi xuống. Một chút niềm vui vì đã được hòa nhập, một chút tự tin khi mình có thể đạt được mọi thứ theo ý mình và may mắn nhất là từ đây mình đã có 2 người bạn "mới gặp như đã quen từ lâu".

Picture617.jpg

Họ dắt mình lên tầng thượng nơi có cái chuông dát vàng khổng lồ. Ở nhà 1 người bạn đã nói cho mình nghe cái chuông này và đồn "nó linh lắm đấy". Mình được hướng dẫn ghi tên mình, gia đình, bạn bè, người thân lên mảnh lụa đỏ - sau này sẽ được quấn quanh chuông và được cầu nguyện hằng ngày. Nhìn dòng chữ Việt chen chúc trong chữ Thái, có ai thắc mắc tại sao có tiếng Việt ở đây không nhỉ? Đặt bút xuống rồi, quay sang 2 người bạn, mình thấy họ nhìn mình cười thật tươi.

Picture629.jpg


Dòng chữ Việt nghệch ngoạc, cầu phúc giữa rừng tiếng Thái

Picture627.jpg


Xa xa chuông cầu an lẫn trong tiếng gió kêu leng keng không ngừng
 
P18: Golden Mount và cuộc gặp gỡ định mệnh (TT)

Đây là Jeab. Chị làm cho ngành ...dịch ra là gì cũng không biết (dốt tiếng anh nó vậy), chỉ biết là chị hay đi tìm những nguồn nước và đất để phát triển dự án cho chính phủ. Giờ chị đang 1 dự án ở Chiangmai - cũng là quê hương của chị - cho lễ hội hoa sắp đến. Trong những bức mail, chị hay gửi kèm những tấm hình về Chiangmai, về những dự án, những đồng nghiệp của chị và không quên gửi lời mời đến quê hương.

DSCF0057.jpg

Và đây là Miss A. Chị ấy tên là Chantip sintu nhưng mình chỉ nhớ mỗi cái biệt danh. Báo hại lúc chị qua Sài Gòn giữa tháng 9 vừa rồi, vì không bắt được liên lạc, mình đã bay thẳng vào khách sạn Kim Đô hỏi có phái đoàn nào Thái qua đây không và có ai tên A không? Cũng may mấy chú tiếp tân đó nhiệt tình, cho mình vào phòng máy của khách sạn, mở mail và viết tên chị ra. 2 chị em hội ngộ nhau lúc 10 giờ đêm. Mừng mừng mà tủi tủi. Và buồn cười nhất là lúc chở chị đi vòng vòng bằng xe máy, chị hỏi Sao kẹt xe vầy mà không thấy cảnh sát giao thông? Rồi còn hỏi sao xe chạy loạn xạ vậy mà không thấy cái tai nạn nào hết ???!!! Ban đầu khi mình bấm còi, chị la mình, bảo như vậy là không tốt nhưng khi biết đó là chuyện thường ở huyện thì hễ chỗ nào xe đông là y như rằng đòi bấm kèn tới tấp. Đúng là cái xấu thì dễ lây lan ^ ^

DSC_0201.jpg

Vòng quanh Golden Mount cùng những câu chuyện thú vị với tiếng Anh được chấp vá lung tung. Chia tay 2 người bạn khi trời đổ nắng, câu nói See ya soon không ngờ lại hiệu nghiệm gần 2 tháng sau đó. Golden Mount thật sự như lời của một người bạn dặn dò trước lúc ra đi "chỗ đó linh lắm đó".

Picture623.jpg


Chiếc chuông khổng lồ dường như mang lại cho mình nhiều may mắn

Thỏa mãn cho 1 buổi sáng không dự định gì nhưng lại thu hoạch bất ngờ. Việc di chuyển về Pratunam cũng không kém phần thú vị. Theo lời bác tài tuk tuk, vừa ra khỏi Golden Mount di chuyển về phía cây cầu trắng bắt qua con kênh, đi xuống bến sẽ có tàu chạy về trung tâm.

Picture641.jpg

Nửa tin nửa nghi ngờ, mình cứ cầm cuốn LP thận trọng đi xuống bến. Hỏi những người đón tàu xung quanh thì nhanh chóng nhận ngay những cái gật đầu. Vậy là có tàu chạy Pratunam với giá rẻ bất ngờ chỉ có 9 baht. Mình hí ha hí hửng bay thẳng xuống tàu khi tàu vừa cặp bến. Cái váy lúc này mới bắt đầu phát huy tác dụng "vướng víu" của nó nhưng nhờ đó, mình được mấy anh phụ lái "dìu dắt" xuống tàu.

Picture646.jpg

Tàu di chuyển dọc theo 1 con kênh đục ngầu và bốc mùi thum thủm. Ái chà, nó chẳng khác nào cái kênh Nhiêu Lộc gần nhà mình trước khi được cải tạo. Cảnh vật hai bên kênh sập xệ đến tội nghiệp. Tàu chạy đến đâu, dân chúng phải kéo màn lên đến đó để tránh nước dơ văng vào. Ban đầu vì muốn quan sát cảnh vật và chụp hình, mình chọn vị trí gần sát mé kênh. Nhưng vì nước văng quá, nên mấy anh lái tàu bắt mình di chuyển vô chính giữa nếu không muốn về nhà phải tắm lại. Mình lại sợ tàu không đến đúng bến, lại loắt choắt đi hỏi tùm lum người và có 1 người bạn nhiệt tình bảo khi nào đến bến, sẽ xuống cùng với mình. Mừng hết lớn.

Cái cảm giác lúc đó thú vị lắm. Mà thú vị gì với cái tàu cà tàng, bờ kênh hôi rình này?

Lại nhớ lời 1 người bạn (người bạn này có nhiều thời gian ở Thái nên lúc nào cũng cho mình những lời khuyên không đụng hàng)

"Qua đó Ven nhớ thử đi bus. Đặc biệt là xe bus địa phương, không máy lạnh, chỉ có người bản địa mới dùng đến. Giới trẻ cũng ít đi. Họ toàn dùng tàu điện ngầm. Ven đó, Ven mà leo lên xe thì Ven chẳng khác nào một nàng công chúa"


Chẳng biết vì ham làm công chúa hay vì muốn hòa nhập sâu hơn, mình luôn muốn thử đu xe bus. Nhưng 3 ngày qua, kế hoạch đu bus bất thành. Nhưng mình lại được trải nghiệm trên một phương tiện khác. Khi đến bến Pratunam, cô bạn ra hiệu đã đúng bến. Anh phụ lái chờ sẵn trên bờ và kéo tay "công chúa" lên. Cô bạn cười hè hè, chỉ cho mình cách di chuyển lên trên rồi vội vàng bắt chuyến tàu đi tiếp.

Picture648.jpg

Bến Pratunam đây rồi. Chỉ mới đi có 1 ngày mà sao ta thấy mình khác quá.

Picture649.jpg
 
Không biết Wild Orchid villa có cho phòng 2 người mà chứa 4 đứa ko hả Ven?
Phải nói tiếp, thik bài viết của Ven quá.
 
@alalala: Lúc tìm phòng Ven chỉ thấy single room hoặc double room. Bạn có thể gọi điện thoại để hỏi thử vì email có vẻ không được trả lời sớm. Cảm ơn bạn đã theo dõi bài ^ ^
 
P19: Pratunam ngày trở lại

Tạm biệt Khaosan, mình về lại Pratunam và hội ngộ gia đình nhà Cáo. Sau 1 ngày xa cách dường như tình cảm được vun bồi thêm ít nhiều. Cáo hí hửng khoe chiến công rà soát từng ngõ ngách của Platinum. Con bé em còn đem từng món đồ một ra bắt mình đoán giá. Bữa ăn hoành tráng ở YumSap tiếp thêm sức cho hành trình mua sắm.

Picture672.jpg


Tiệm ăn Yumsap​

Picture669.jpg


Giá cả cũng phải chăng​

Picture671.jpg


Món ăn mình ưa thích nhất ở Thái​

Mình lúc này cũng lao vào kiếm quà cáp mang về nhà. Cáo dẫn đến Naraya- quầy túi nổi tiếng ở Thái. Đủ loại túi từ bé đến lớn và giá cả cũng hợp túi tiền. Thế là cả bọn nhào vô chọn lựa.

Picture668.jpg


Sau khi rinh một đống hàng từ Naraya, tứ cô nương lại lượn sang Big C rinh một mớ dầu gội, dầu xả về cho thỏa chí.

Picture667.jpg

Lựa chọn chán chê, 4 người về nhà khi chuông gõ 10 tiếng. Khi đi ngang khu vực gần Bayok, thấy quầy áo Thái mình bảo Cáo về trước, còn mình nhào xuống chọn quà cho thằng em trai yêu dấu. Chọn lựa mãi mê đến khi cầm được 2 cái áo với màu dạ quang sặc sỡ trong tay bước đi được vài bước thì mới sực nhớ ra mình không biết đường về nhà.

Gần nửa khuya và mình bị lạc. Đúng là lần đầu tiên trong đời.

Picture674.jpg

Chợ về khuya vẫn còn sôi nổi. Mình chạy đến hỏi mấy chú xe ôm thì họ bảo để họ chở về cho 20 baht thôi. Mình lắc đầu. Họ bảo 10 baht. Mình cũng lắc đầu. Không phải vì tiếc tiền mà vì sợ. Thế rồi, được sự chỉ dẫn nhiệt tình của các chú xe ôm dọc đường. Mình cũng lần mò về gần khách sạn. Đến một góc quẹo tối, lại nhớ lời người bạn (lại người bạn ấy) cẩn thận "những con hẻm". Mình bắt đầu hoảng lên và chạy ùa đến 2 chú tuktuk gần đó. Cứ luôn miệng hỏi Soi 15 rồi Myhotel mà không chịu ngẩng đầu lên để nhìn tấm đèn Neon nhấp nhá 2 chữ Myhotel to đùng. Hai chú chỉ vào đó rồi cười cho mình 1 trận. Lúc đó không thấy nhục là gì nhưng về đến phòng, kể cho Cáo nghe thì thấy mình còn nhát gan quá thể. Thì ra, sau bao nhiêu chuyện, lá gan của 1 người cũng chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi của chính bản thân mình.


Gia đình Cáo quyết định đi chợ trái cây lúc 11h đêm mà không ngờ nó lại xa đến 20km. Lúc xuống đường hỏi tuktuk thì ai cũng cản mà đám quỹ cứ nằng nặc đi vì cứ đinh ninh trong đầu là khoảng 5-6km. Đến lúc chú bảo vệ trong khách sạn giải thích rõ ràng về độ xa và sự nguy hiểm thì 4 cái miệng mới thôi cãi bướng. Không đi chợ à. Thế lại đi massage ^ ^. Chú bảo vệ hộ tống ra đầu đường. 3 cô nương hí hửng đi thư giãn (dì Cáo do tuổi già sức yếu nên đi ngủ trước lấy hơi). Lại không gian âm u và tiếng nhạc du dương, lại vụ cởi đồ với những bức màn bao vây tứ phía (ai đọc mà không hiểu chắc hiểu lầm chết Ven luôn). Mình thì có kinh nghiệm rùi. Cứ nằm đó mà relax thôi. Trong bụng đang nghĩ không biết bên kia chị em Cáo thế nào nhỉ? Cũng chẳng nghe bên kia hó hé gì. Chắc cũng ...relax như mình ^ ^. 1 tiếng thư giãn trôi qua. 3 cô nương tính tiền rùi bước ra đường với con hẻm tối và dài thăm thẳm. Thôi kệ. Cũng không xa lắm. Chắc cũng chẳng sao đâu. Bất chợt chiếc xe tuk tuk của khách sạn trờ đến và anh bảo vệ kiêm luôn tài xế ngoắc tay ý bảo lên xe. Thì ra anh sợ 3 cô nương gặp nguy hiểm nên cố tình dong xe ra đón. Kì này không chỉ con bé em mà cả 3 đều đồng thanh

"You're my hero"

Lại thêm một điểm sáng cuối ngày. Bangkok quả thật có quá nhiều cái lần đầu tiên.
 
Phần cuối: Nỗi nhớ mang tên Bangkok

8 giờ sáng ngày 19.07.2011

Ngày cuối cùng ở Bangkok, mình cho phép bản thân ngủ nướng. Gia đình Cáo giờ chắc đang chầu trực ở chợ trái cây Pratunam cách khách sạn không xa. Cáo gọi về bảo nếu không có kế hoạch gì thì đợi Cáo về ăn sáng rồi lại dạo Pratinum tiếp (Pó tay ^ ^. Con bạn mình đúng là tín đồ shopping). Mình lẹ làng:

"Tao có kế hoạch rồi"

Thế là lon ton xuống đại sảnh thưởng thức bữa ăn sáng hoành tráng cuối cùng của Myhotel. Hôm nay mình cố tình ăn cho đã, ăn cho hết số tiền mình đã góp vô đây nhưng nhìn đi nhìn lại thấy có mình ngồi cầm dao cầm nĩa xỉa tới xỉa lui. Kem chống nhục cũng mất đi tác dụng, thế là lẹ làng ôm ba lô dọt lẹ. Quay lại con kênh đen đen hôm qua, đặt chân lên Pratunam Pier lại nhớ cái cảm giác lâng lâng vụ làm "công chúa". Nhưng hôm nay mặc quần cái bang, chó táp 7 ngày chưa tới nên quên vụ kia đi. Tự thân mà vận động. Hỏi đi hỏi lại mấy lần cho chắc, dẫu chắc rằng hôm qua đi ngang đã thấy tấm bảng đề "Jim Thompson House". Và thế là a lê hấp đi thôi.

Picture711.jpg

Một lần nữa mình lại gặp may mắn. Chỉ mất có 7baht và 10 phút mình đã di chuyển đến Jim Thompson House trong khi giao thông BK rơi vào giờ cao điểm. Ở BK có cái làm mình sợ là di chuyển bằng taxi hay tuk tuk với những bác tài xấu bụng cố tình làm giá thật cao. Nhưng ở Bk lại có một phương tiện khác, đơn sơ hơn, kém vệ sinh hơn nhưng gần gũi hơn, hợp túi tiền hơn. Cứ mỗi lần nhớ về Bk, mình lại nhớ "con kênh đen đen" và những tấm bạt căng lên khi thuyền di chuyển. Và nhớ cả cái màu áo xanh và cái túi ngang bụng màu vàng của những anh chàng soát vé nhanh nhẹn, thoăn thoắc mỗi khi thuyền cập vào những bờ gỗ không ngừng run lên bần bật dưới bước chân người.

Jim Thompson House đón mình bằng khu vườn xanh mát và bình yên. Chỉ lác đác vài du khách phương Tây chỉ riêng mình là dân Châu Á. Đến khu bán vé, hí hửng khi nhận ra du khách dưới 25 tuổi được giảm 50%, mình lôi liền cái passport ra và chỉ vào năm sinh " Em mới 24 tuổi". 50 baht được giảm không đáng là bao nhưng mình xem đó như một ưu đãi của Bangkok. Lại thêm 1 du khách Châu Á khác, ông ấy đến từ Nhật Bản và được ưu tiên một hướng dẫn viên nói tiếng Nhật hẳn hòi. Còn mình lại được xếp vào Group B với tất cả du khách khi sinh ra đã nói tiếng Anh. Ngẫm nghĩ trong đầu "Ở Hoàng Cung có hẳn bản đồ bằng tiếng Trung. Đến đây cho hẳn HDV bằng tiếng Nhật. Trong khi Việt Nam nằm kế Thái Lan mà không có gì dành riêng cho tiếng Việt nhỉ?". Ôi thật là 1 câu hỏi lớn không lời đáp.

Vườn Jim Thompson là một trong những công trình kiến trúc mang đậm chất Thái được xây dựng và hoàn thành vào năm 1956 bởi một doanh nhân người Mỹ tên là Jim Thompson. Công trình này là một đóng góp tiêu biểu của vị doanh nhân này trong việc giữ gìn và quảng bá ngành lụa truyền thống Thái Lan cùng với việc giới thiệu phong cách kiến trúc cổ truyền bản địa.

Picture693.jpg


Từ khu nhà gỗ mang phong cách Thái

Picture699.jpg


Đến khu vườn mát rượi đầy bóng cây

Picture689.jpg


Đến quầy quảng bá ngành lụa truyền thống


Jim Thompson mất tích tại Malaysia vào năm 1967 nhưng ông để lại cho người Thái một di sản tuyệt vời.

Vì thời gian hạn hẹp, mình xin phép được kết thúc chuyến tham quan sớm. Chị hướng dẫn viên đã nhiệt tình cho rút ngắn chương trình từ 45p xuống còn 30p để cho mình có dịp tham quan hết những điểm cần thiết trong chương trình.

"Đầy là điểm tham quan cuối cùng. Bạn có thể ra sân bay"

Nụ cười Thái lại lan tỏa trong không gian và thấm vào tim, vào óc.

Quay lại sân bay Survarnabhumi khi trời vừa đứng nắng. Mới đặt cái ba lô xuống nền gạch bóng nhoáng, thì điện thoại mẹ lại vang lên

" Chuẩn bị về chưa con?"

Bất giác nhận ra chút nuối tiếc, chút hụt hẫng khi sắp phải xa cái gì mới kịp làm quen.

Picture712.jpg

Nơi ấy mình đã từng vội vã​

Picture729-1.jpg


Và trước mắt là thực tại. Ta phải trở về.

Bangkok quả thật có quá nhiều cái lần đầu tiên. Tất cả họp thành 1 nỗi nhớ quay quắt không nguôi. Có ai bảo đó là nỗi nhớ gì? Mình chỉ biết kể 1 câu chuyện dài 20 phần và điều cuối cùng có thể nói Nỗi nhớ mang tên Bangkok?

Bangkok của bạn có giống với Bangkok của Ven không?


_______________The End ________________​
 
Re: P4: Bangkok rất thế này và cũng thế kia

12h30p ngày 16 tháng 07 năm 2011

4 đứa hì hục kéo cái vali to đùng xuống trạm. 3 tầng thang mà không kiếm được cái thang máy hộp nào. Cứ mỗi lần xuống một tầng là 4 đứa nhìn nhau thở. Mãi đến khi xuống được tầng 1, chuẩn bị xuống đất thì mới phát hiện ra cái elevator nằm chình ình chính giữa. Cái bụng nó réo nên làm con mắt nó mờ. Ối nó đúng là trêu ngươi, sao không đợi mình đi luôn đi. Hiện hình làm gì cho thêm tức tối.

Theo bản đồ khách sạn cung cấp thì chỉ cần đi bộ 5p là đến nhưng phải đi dọc theo hướng đường ray. 4 đứa nhìn con đường lổm chổm đá mà cái vali thì lê lếch khó khăn nên chơi phương án 2. Đi đường vòng. Cái nắng trên đỉnh đầu quả thật không dễ chịu. Nghe tiếng bánh xe than thở rin rít ở đằng sau, nhỏ Cáo đi trước dò đường còn 3 đứa đằng sau hì hục kéo. Nghe tiếng còi xe, nghe tiếng rồ ga và cát bụi cứ vùn vụt bay ngang mắt. Lề đường hẹp như ở Sài Gòn và hàng rong thì đầy rẫy.

Picture137.jpg

"Tụi mày thấy Bangkok thế nào?"

Chỉ chờ nhỏ Cáo lên tiếng, cả 3 đồng thanh

" Thất vọng"


"Tao cứ nghĩ nó sẽ sạch sẽ và hoành tráng như Sing, không ngờ...nó còn tệ hơn trung tâm Sài Gòn của mình."

"Em cũng nghĩ như chị Dzân, em nghĩ nó phải hào nhoáng lắm"

" Lần đầu tiên qua đây, tao cũng thể hiện bộ mặt như lúc này của tụi mày"


Bản thân mình là kẻ tuyệt đối hóa mọi ý nghĩ. Cứ xem những quảng cáo về Thái, rồi nghe họ kể về Bangkok như một thiên đường và tự động xây dựng một Bangkok theo trị tuyệt đối trong cái đầu còn thiếu hiểu biết về thế giới. Ờ thì, nó mới được mở mang cách đây 1 năm chứ mấy. Dẫu biết Bangkok cũng bình thường thôi và thậm chí có tệ nạn nhưng có ai kể cho mình nghe nhiều hơn rằng nó bụi bặm và nhớt nhát thế này đâu. Có bao giờ ai nói về Bangkok bằng những từ dơ và bẩn. Dù có đề cập qua những món ăn đường phố, những sạp áo ngoài đường nhưng dường như chưa đủ. Nghe người ta được đi Thái là cả sự tự hào vì thế Thái trong tâm can là 1 nơi rất đẹp. Chính vì thế nhìn những khu quy hoạch còn dang dở và lộn xộn xen giữa những tòa nhà cao lớn, dây điện bắt chéo lung tung, nghe trong tim một chút gì hụt hẫng. Không phải là thiên đường nhưng phải hơn Sài Gòn mình chứ. Vì tại sao người ta lại thích đến Thái hơn Việt Nam?

Myhotel ở Soi 15 đón 4 đứa bằng hung tin, khách sạn chưa có phòng. Trời nắng gắt, 4 con người lấm tấm mồ hôi nhưng cũng ráng kiềm chế. Mặc dù là lỗi khách sạn nhưng hai nhân viên tiếp tân dễ thương và anh chàng bảo vệ kiêm tài xế tuktuk lăng xăng đón 4 đứa từ xa nên cũng "dĩ hòa di quý". Quăng tất cả hành lý vào chỗ giữ đồ, rửa mặt sơ sơ rồi bắt đền anh bảo vệ chở ra Platinum để bắt đầu cuộc hành trình mua sắm.

Lịch trình hôm nay là mua sắm và mua sắm. Dẫu sở thích khác biệt nhau nhưng mình chưa muốn tách ra đi sớm như vậy. Dù sao thì đã cùng nhau "vượt biên" qua bên này, bạn bè hiếm có dịp đi chơi xa như vậy thì nên đi cùng với nhau chứ. Dẫu sao thì theo thỏa thuận ban đầu, mai mình cũng về Khaosan rồi. Hôm nay xem như chiều theo ý thích con bạn yêu dấu của mình đi thôi. Cáo quảng cáo về Platinum và quyết định bám trụ Platinum vì bán giá sỉ và tính ra thì rẻ nếu mua trên 2-3 cái.

Picture142.jpg

Con gái mà. Nói không thích shop nhưng khi lướt qua các tầng đến tầng 6 vào khu foodcourt dùng bữa trưa thì đã bắt đầu ngứa ngáy tay chân. Nhưng cái bụng đình công đòi giải quyết cho nó trước nên tạm thời đi mua thẻ và chọn món ăn. Mệnh giá thẻ thấp nhất là 100baht, sau đó đi từng quầy chọn món ăn. Thích món nào thì nói người ta làm món đó rồi đưa thẻ để người ta tính tiền, thừa thì người ta trả lại thẻ kèm hóa đơn trừ tiền, thiếu thì đi top up thêm. Sau khi ăn xong vẫn còn tiền thì đi trả thẻ và sẽ nhận phần tiền còn lại.

Picture149.jpg

Trước khi đi, mình đã hội ý với Cáo về những món ăn đặc trưng của Thái và cô nàng đã thật sự quan tâm đến "tâm nguyện" của mình. Đưa cho mình cái thẻ

"Chọn món mày thích"

Vốn đặc nhà quê, đi qua đi lại vẫn không biết nên ăn món nào nên đành tay không trở về bàn. Như đoán trước được tình huống nên Cáo đã chọn sẵn ba món ăn đã nằm trong cái list thông tin mình đưa nhỏ xem. Chắc nhỏ nhớ mình đã nói "Tao muốn hòa nhập văn hóa của bất kỳ quốc gia nào tao đến".

Picture154.jpg


Món này là Tom Yum nè (sau này mới biết chữ Yum phát âm như "dăm" của Việt Nam). Tom Yum như món lẩu thái nhưng ít nước và cay hơn (nếu muốn spicy). Thêm vào đó nó ăn chung với cơm chứ không phải bún. À nói đúng hơn nó như món canh chua của mình vậy. Xa nhà có chút xíu vậy mà thấy cơm như bắt được vàng.​

Picture153.jpg


Món hàu chiên với trứng. Hàu to và được chiên giòn. Rất tiếc, mình không đụng được đồ hải sản nhưng những phần khác thì giành hết với 3 cô nương kia

Picture156.jpg


Gỏi đu đủ với cá cơm nữa nà. Nó cay đến xé mồm đó chứ

Picture133.jpg

Quảng cáo thêm về một món lề đường mình rất yêu thích. Món trà sữa có màu cam lè nhưng rất béo và thơm. Ngày nào mình cũng xử 1-2 ly. Lúc đầu mua ở đầu khách sạn ở Pratunam với giá 20baht, càng về sau chịu khó lếch xa hơn chỉ có giá 15 - 17baht/1 ly. Xài thì xài cho sang mà ăn uống tiết kiệm được đồng nào thì mừng dữ lắm. Vậy là bữa trưa với 3 món đặc trưng mà mình đánh dấu tròn trong sổ tay "must eat".

***************​

Tip 4 U

Khách sạn mình ở là Myhotel ở khu Pratunam, khá gần khu trung tâm Platinum và Central World. Bên cạnh đó được free breakfast và có tuk tuk đưa ra shopping mall miễn phí. Mọi thông tin có thể tham khảo thêm qua trang web của khách sạn: http://www.myhotelbangkok.com/

hihi tết âm này đi rồi, cũng ở my hotel ạh, thanks c nhìu cho cái review ạh, hóng bài của c​
 
Qua tuần mình trở lại BKK, coi lại review thấy nôn lên đường quá. Mình uống nước dừa đốt của Thái rồi nhg chưa ăn kem dừa. Ko bít khu nào bán nhỉ?
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,470
Bài viết
1,147,639
Members
193,537
Latest member
thuytiendoanngoc
Back
Top