Thank mọi người đã thích ảnh! Chiến hữu của mình cùi bắp lắm, nikon d5000 với lens zoom 18-200
1.2 Lệ Giang: Đại Nghiên ngày mưa, Thúc Hà ngày nắng
Thời điểm: cuối tháng 10/2011
=> tầm này thì lá lẩu các loại ở Shangri la thì vàng rồi, nhưng ở Lệ Giang vẫn chưa ăn thua lắm. Ai mà chủ trương thu lá đỏ thì nhớ đi muộn hơn khoảng 1 2 tuần là ổn
Lúc mới đặt chân đến Lệ Giang, cả đám cứ nháy nháy với nhau, giống Hội An nhà mình quá, chỉ khác cái là Lệ Giang này nó Trung Quốc hơn , Hội An mình chưa đủ Trung Quốc bằng =)) Đùa vậy thôi chứ Lệ Giang khác hẳn Hội An, chả giống chút nào. Lệ Giang là một thành cổ cũ ơi cũ, xưa ơi là xưa thuộc tỉnh Vân Nam, nằm ở độ cao 2400 m, gối đầu lên chân rặng Ngọc Long Tuyết Sơn quanh năm tuyết phủ và cuộn mình trong vòng tay dòng Ngọc Hà ngày đêm róc rách không ngừng. Những ai đã từng ghé qua thành cổ Lệ Giang ắt hẳn sẽ khó có thể nào quên được dung nhan kiều diễm của người đẹp đã 800 tuổi này.
Thành cổ Lệ Giang khá là rộng, bao gồm 3 cổ trấn Đại Nghiên, Thúc Hà, Bạch Sa và khu New Town. Đây là Đại Nghiên từ trên cao, chụp từ Mộc Phủ và Vạn Cổ Lầu.
Hình ảnh những mái nhà cổ kính lớp lớp san sát nhau dày đặc, nối dài mãi đến chân núi xanh phía xa luôn là hình ảnh tiêu biểu của Lệ Giang. Đáng tiếc vì đợt mình đi, đỉnh núi Ngọc Long luôn chìm trong ngút ngàn mây mù nên ko thể thấy rõ khung cảnh một ngôi thành cổ nằm yên bình dưới bóng núi tuyết vĩnh cửu. Nhưng bù lại, 2 ngày ở đây thì 1 ngày mưa, 1 ngày nắng, và thật tuyệt vời khi được ngắm nhìn Lệ Giang với cả 2 gương mặt khi vui cũng như khi buồn của nó :x
Đợt đi Lệ Giang về, mình cũng có 1 bài đăng báo hụt về Đại Nghiên cổ trấn, trích ra đấy cho mọi ng đọc chơi, đừng sốc vì độ sến của nó nha :gun
1.2.1 Đại Nghiên cổ trấn – ngân nga những giai điệu
Một ngày cuối thu đặt chân đến cổ trấn Đại Nghiên (Lệ Giang), nhắm mắt lại và lắng tai nghe, bất chợt một bức tranh muôn màu muôn vẻ được vẽ bằng âm thanh bỗng trải ra trước mắt người lữ khách, rõ ràng đến kì lạ.
Dịu dàng hơi thở của nước
Đại Nghiên đâu đâu cũng có nước. Đúng như tên gọi của nó, Đại Nghiên là một nghiên mực lớn đầy mực.
Trong mỗi con ngõ nhỏ, dưới hiên nhà, bên hàng liễu, trước cửa sổ, nơi nào cũng có thể bắt gặp những con kênh to nhỏ khác nhau nhưng đều trong vắt nhìn thấu đáy. Có nơi nước chảy rất xiết, có nơi lại khoan thai, chậm rãi, có nơi đầy cá vàng bơi lội, có nơi lại tuyền một màu rong rêu xanh ngắt. Sông Ngọc Hà bắt nguồn từ núi tuyết ôm vào lòng cả Đại Nghiên cổ trấn, mang dòng nước mát lạnh, tinh khiết của mình, như chiếc lưới chia nhỏ cả trấn thành vô vàn hòn đảo nối kết với nhau bằng 354 chiếc cầu đá, tạo nên một thành cổ hòa quyện với nước có một không hai của Trung Quốc.
Tiếng róc rách êm đềm của những dòng nước đang dịu dàng chảy bên hiên nhà, dưới gốc liễu hòa với tiếng giọt gianh tí tách không ngừng tạo nên một bản nhạc không lời réo rắt, du dương đến kì lạ. Thi thoảng, tiếng quẫy nước của những chú cá vàng đang miệt mài cần mẫn bơi ngược dòng vang lên đây đó như những nốt thăng, nốt giáng điểm thêm vào khúc nhạc nước vốn dĩ đã quá ngọt ngào, càng không thôi quấn chân người du khách.
Vang vọng bản hòa tấu của những con đường đá
Đại Nghiên để lại ấn tượng với tôi không phải ở những quảng trường Tứ Phương, quảng trường Ngọc Hà, bánh xe nước, Mộc Phủ, công viên Hắc Long Đàm lúc nào cũng đông nghẹt khách du lịch tứ xứ, xô bồ và nhộn nhạo... Dấu ấn Đại Nghiên trong tôi đơn giản chỉ là những tiếng bước chân đều đặn vang lên trên những con đường lát đá quanh co, uốn lượn, đan cài vào nhau nơi cổ trấn. Mặt đường có chỗ nhẵn mịn, có chỗ gồ ghề, lồi lõm, như những phím đàn với âm thanh trầm bổng khác nhau đang chờ đợi ai đó dùng đôi chân mình tấu lên những khúc nhạc.
Đại Nghiên trong những bức ảnh đẹp lắm. Trước khi đến đây, tôi đã từng mất hàng giờ để say sưa ngắm những bức ảnh chụp một Đại Nghiên cổ trấn đằm thắm với đèn lồng đỏ, với sắc hoa đào, hoa cúc rực rỡ ngày nắng; trầm ấm với những ngôi nhà gỗ, những mái ngói xám đen san sát, đan xen, gối đầu lên nhau chạy xa tít tắp; và trên tất cả, một Đại Nghiên đặc biệt biết bao với mạch máu là những con đường đá xanh uốn lượn, len lỏi khắp mọi hang cùng ngõ hẻm. Nhưng đó là trong những bức ảnh, còn trong đời thực, dù không muốn thừa nhận, nhưng Đại Nghiên nói riêng và Lệ Giang nói chung đang dần bị làn sóng du lịch hóa thâm nhập. Tôi đã thất vọng, tôi đã buồn bã trong những giây phút đầu tiên đặt chân đến đây. Nhưng sau đó, tôi lại tìm thấy một Đại Nghiên thực sự vẫn còn hiện diện. Bạn biết tôi làm thế nào không? Tôi thức khuya một chút, và dậy sớm một chút. Thức khuya một chút là vào khoảng 10 rưỡi, 11 giờ đêm, khi ấy, bạn hãy tránh xa các loại quảng trường Tứ Phương, Ngọc Hà hay những con phố chính. Dậy sớm một chút là vào khoảng 7, 8 h sáng (vì ở đây trời sáng rất muộn), khi trời còn mờ sương và nắng chỉ mới chớm, khi những hàng quán hai bên đường vẫn còn đang say ngủ. Những lúc đó, bạn hãy thử thả cho đôi chân tự do rảo bước trong những ngỏ hẻm tĩnh lặng, lắng nghe tiếng bước chân của mình và người bạn đồng hành nhịp nhàng đối đáp rồi nói cho tôi biết cảm xúc của bạn khi ấy là như thế nào nhé. Riêng tôi, tôi yêu Đại Nghiên vì những giây phút đó, những khoảnh khắc có thể tạm quên đi bao lo toan, tất bật, bon chen đời thường để dừng lại, chậm rãi lắng nghe và cảm nhận sâu sắc nhịp đập bình yên của cuộc sống quanh mình.
Mê hoặc tiếng hát Lệ Giang
Từ ngày về Hà Nội đến giờ, 1 tuần, 2 tuần, rồi 3 tuần đã trôi qua mà kì lạ thay, bên tai tôi sao vẫn văng vẳng giai điệu những bài hát dịu dàng mà da diết nơi ngôi thành cổ ấy.
Đó là giai điệu của những bản nhạc “sống” cất lên từ những quán bar, cà phê trong phố cổ. Đó là giai điệu của những bài hát mà người dân ở đây gọi là “Lệ Giang ca”, là tiếng hát ngân nga, trong trẻo dida dida dida (滴答) mà bất kì người du khách nào đã đến với Lệ Giang hay Đại Nghiên đều không thể nào quên. Bài hát kì lạ ấy vang lên ở khắp mọi nơi, trong những cửa hàng đồ lưu niệm, trong mỗi quán ăn, tại phòng sinh hoạt chung ấm cúng ở hostel hay hòa cùng nhịp lắc lư của hành khách trên những chuyến xe buýt... Giai điệu ấy trở nên quen thuộc đến mức đôi khi đang cắm cúi rảo bước trên những con đường đá, bất chợt nghe thấy giọng hát dịu ngọt ấy văng vẳng từ đâu xa, tôi lại dừng lại ngây ngô tự hỏi chính mình: “Hay Lệ Giang biết hát?”
Câu hỏi không có lời đáp, chỉ thấy tiếng hát ấy vẫn ngân nga, dịu dàng, vang vọng trong không gian cổ trấn đẹp tưởng chừng như vô thực.
[video=youtube;btnM4EZQNp0]http://www.youtube.com/watch?v=btnM4EZQNp0[/video]
Nguồn video: MadePossible channel