Bác Hiền đề xuất " ai không biết bơi thì mặc áo phao" chắc chắn khiến những người không biết bơi ngoài con số 04 hoang mang. Rõ ràng là tiếng lao nhao vang lên ngày càng to và rõ rệt. Không khí đặc biệt căng thẳng khi bác Khuê nhắc đến cái vụ phải mang theo áo phao trong email gửi cả nhà trước ngày xuất phát dù bác í cũng chẳng mang

. Chẳng lẽ để những lo lắng và sợ hãi này ngăn bước ta khi ta đã vượt qua bao thử thách để đến được đây :S. Hai giây quay chậm trong đầu nào là cái vụ vừa nhai cơm vừa nhìn đồng hồ ở nhà Chú Mười vì anh lái tàu cứ gọi hối suốt, nào là xe bác Vinh "ruột bọc vỏ" chỉ chạy bằng niền sau bao lần dừng lại bơm hơi, nào là lỉnh kỉnh đồ đạc trên xe để rồi chạy đua với gió để kịp thời gian, nào là các xế vừa đi vừa chạy từ chỗ gửi xe đến nơi tập trung. Bao nhiêu suy nghĩ thoáng qua khiến cho cả nhóm quyết định "nhắm mắt đưa chân". Chắc một phần do anh lái tàu trấn an " chẳng có sao đâu, mọi lần đi vẫn thế" và thời gian 30 phút cũng không quá dài

( có chuyện gì chắc bơi đến sáng cũng đến...1 nơi nào đó hoặc 3 ngày sau đó....hổng chừng

) và tinh thần xông xáo, quyết liệt của một số thành viên ( dù trong lòng lo lắng tột độ- hehehe chuyện bây giờ mới kể- Mèo em cũng nằm trong nhóm xông xáo nhưng trong bụng đánh lô tô đó

). Những thành viên không thuộc dạng thả trong nước vẫn nổi được "vài giây" tình thương mến thương nhường áo phao cho những thành viên "không biết bơi thuần". Thương yêu nhau đến thế là không mong mỏi gì hơn rồi phải không nào

. Phải trải qua những giây phút chần chừ vào quyết định có phần khá táo bạo như thế mới hiểu hết được cả giác òa lên thích thú khi chồng chềnh trên thuyền. Con thuyền nhấp nhô vướt sóng trong màn đêm đen- biển đen và ánh trăng tròn vành vạnh vừa nhú ở phía xa. Này là trăng thanh, này là gió mát, này là cảm giác nhấp nhô theo từng cơn sóng, này là cả nhóm cười đùa vui vẻ bên nhau sau cái bài "mây-mưa- nước" lẩn quẩn của bác Vinh lần đầu tiên đi phượt khiến cho mọi lo lắng tan biến. Chợt ước khoảnh khắc ấy kéo dài mãi để quên mọi thứ muốn quên mà chưa quên được, để thấy cuộc sống còn quá nhiều niềm vui đến từ những điều giản dị, để trải lòng bên nhau, để hiểu và thân thiết với nhau hơn. Trong giây phút ấy Mèo Em nhớ đến một câu trong signature của một thành viên nào đó trên Phuot.com " đi không phải để quên một người mà để quen nhiều người". Yêu thương quá đỗi cái cảm giác trải qua những giây phút vui buồn, thử thách, hoang mang và trong trường hợp này là "liều mạng" cùng các thành viên quen thân có, mới quen có. Tin rằng những cảm giác này ít nhiều sẽ sưởi ấm được một trái tim nào đang lạnh giá trong đoàn hay ít ra cũng tạo chất keo kết dính mọi người với nhau hơn. :L