What's new

[Chia sẻ] Reykjavik, Edinburgh, Penzance, Mousehole, Annecy...Chuyện vừa đi vừa kể

"Tôi yêu xem một cuốn truyện hay
Tiếng chim hót đầu ngày
Và yêu biển vắng
Tôi yêu ly càfé buổi sáng
Con đường ngập lá vàng...
...
Tôi yêu những gì đến tự nhiên
Những câu nói thành thật
Và yêu ngày nắng "...

Không biết Đức Huy đã ở đâu khi viết bài hát dễ thương này nhưng mấy ngày vừa qua tôi đã có những ngày tương tự.

Nhà có shop hoa. Bán sỉ. Phòng nào cũng chưng một bình. Phòng khách mấy chậu lan tím, trắng. Phòng ăn phòng sinh hoạt chung phòng tắm đều chưng hoa hồng, màu hồng. Số lượng tuỳ ở đâu, phòng đông người thì bình to sáu bảy cành, phòng tắm phòng riêng chỉ một cành, chưng trong chai cỡ chai bia.

Nhà nằm gần góc đường. Thoáng. Bốn ngày ở đây chia đều hay ngày mưa hai ngày nắng. Ngày mưa sáng nhìn ra ngoài nặng trịch. Mưa nhỏ thôi, hơi to hơn mưa phùn tí. 9 giờ sáng chưa nhìn rõ 100m trước mặt. Mấy ngày này không vội ra đường. Pha ly cà phê, bày thêm dĩa mix đậu, nho khô, cranberry tự mang theo. Ngồi ở phòng khách, mở kênh nhạc. Đọc vài trang "Neither here Nor there". Nghe như đang ở phòng khách nhà mình vào những sáng cuối tuần.

Ngày nắng. Đang mùa thu nên có sớm lắm hơn tám giờ nắng mới vào cửa sổ. Tia nắng mỏng, nhẹ tênh. Nhìn vậy thôi chứ bước ra ngoài lạnh cóng. Như sáng nay 6 độ, gió nhẹ. Hàng cây bên đường rụng lá gần hết, trải vàng cả một đoạn dài. Bến bus vào trung tâm chẳng có ai chờ.

Hôm kìa ăn trưa ở một quán nhỏ ngoài bến cảng. Ngoài cảng tàu đánh cá, tàu du lịch đầy nhưng chẳng thấy mấy bóng người. Bên trong quán khách ngồi chật. Có ba dãy bàn dài, ghế được xếp hai bên. Bàn là một thớ gỗ mỏng nhấp nhô ở giữa hơi cao hơn, bề ngang không đều. Lâu lâu phải vịn tô soup vì nó trượt từ từ về hướng mình. Còn ghế là mấy cái bình plastic rỗng, có thể dùng làm phao hay chứa đồ. Trong vườn nhà mẹ có mấy thùng to kiểu này để chứa nước mưa. Và để cho êm mông họ kê thêm "cái gối" bọc plastic sắp rách, món này cũng có việc gì đó trên tàu thì phải.
Soup lobster béo ngậy, miếng thịt tôm ngọt mềm. Lâu rồi mới được ăn tôm tươi. Ăn kèm có bánh mì, không giòn nhưng thơm. Ăn vài muỗng đã ấm cả người. Chẳng trách họ tự tin ghi ngoài cửa món soup nơi đây là nhất hạng.

Mặc dù đi ngoài đường lâu lắm mới thấy hàng cây cao nhưng trong quán, trong shop hay cả trong nhà họ xài đồ gỗ nhiều và rất khéo. Ông chủ nhà nói mọi thứ khan hiếm và đắt đỏ quá nên họ không bỏ thứ gì cả. Rất nhiều thứ được nhập vào trừ nước nóng điện gỗ và hải sản. Đến bầy ong để thụ phấn cho mấy nơi trồng rau quả trong nhà kiếng cũng được nhập từ Hà Lan.

Và con người, cho đến giờ này tôi đã đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa nơi nào họ tử tế và dễ thương như ở đây. Tôi chắc họ chưa bị ô nhiễm như không khí ở nơi này. Dù nhìn họ cao to mặt lạnh nhưng khi bắt đầu mở lời, cái giọng nặng mà thân và "lo" hơn mình tưởng. Mới đầu nghĩ tại mình là khách nên họ đối đãi theo khách nhưng sau vài ngày nhìn cách họ nói chuyện với nhau mới biết, thì ra ai cũng vậy.

Tối qua đi xem Bắc Cực Quang về 2 giờ sáng, xe bus bỏ xuống trạm gần nhà. Khi bước ra còn nghe bác tài gọi với theo qua đường nhớ bấm đèn dành cho người đi bộ. Thấy khuya lắc mắt nhắm mắt mở chắc tưởng tôi sẽ băng đại qua đường.

Mới đầu đáng lẽ chỉ ở đây một đêm rồi đi Nuuk nhưng canh hoài giá bay vẫn cao ngất trời nên thôi. Ở lại. Âu cũng là duyên.

#Reykjavik
DE7A4F2D-708F-4D1C-9E51-F3127B1AF295.jpeg
 
Last edited by a moderator:
Ơ vậy là hết rồi à. Hụt hẫng và hối hận quá. Hụt vì tưởng sẽ còn lâu lâu nữa, hối vì chưa tham gia nhiều vào topic của bạn
Mình ko trốn đâu yên tâm nhé. Có duyên thì mới từ chỗ gặp nhau trên phượt rồi cả ngoài đời nữa chứ nhỉ.
 
Nếu suốt cả buổi sáng cứ xoay quanh những chuyện và những ngừơi chi tiết ơi là chi tiết thì chẳng lạ khi đến gần trưa đầu nhức bưng bưng. Từ ml đến mg đến số điện thoại đến những error trên máy tính… của ngừơi khác. Gì chứ nói đến IT, rắc rối trên mấy màn hình chữ nhật là mình thua.

Đến lúc rảnh ngồi xuống với miếng bánh nhân táo thêm ly cà phê mình tự nhiên nhớ lại vài điều chi li cũng chẳng kém. Chi li kiểu Mr Holmes nói tôi cần uống thứ gì đó đậm hơn trà ít nhất là 7% hay vào quán cầm cái ống thuỷ tinh hình trụ của phòng thí nghiệm đến trước quầy bar nói tôi muốn 447.5ml bia.

Baker St rộn ràng vừa phải, vừa người đi bộ vừa xe. Đoán phần đông là dân đâu đó ghé qua. Có đi ngang 221B Baker St nhưng giờ quên chi tiết rồi, chỉ thấy quen khi coi lại series Sherlock. Có đoạn màu sơn lợt nhợt, cũ. Có đoạn mấy căn phố khang trang đều tăm tắp như khu Belgravia. Có nhà chỉ sơn trắng tầng trệt còn các tầng trên màu gạch, có nhà toàn màu trắng, cửa rào sắt đen cao vừa phải, cửa cái bằng gỗ hầu hết được sơn đen.

Nhớ “A scandal in Belgravia”- Ai ngờ cũng đến lúc có người xuất hiện làm chao đảo anh chàng Sherlock, người luôn tự cho mình đứng ngoài lề tất cả các quan hệ tình cảm. Vậy mà đến một ngày, gặp đúng người cũng đổ. Nói là chuyện phim chứ thật ra chuyện đời lắm lúc cũng vậy.

Mãi rong chơi quên tóc còn bỏ ngỏ
Quên dấu chân mình gió cát xao nghiêng
Người qua đường yên lòng tưởng vẹn nguyên
Mình ta biết đã đổ rồi..trưa ấy

Nhớ mấy con đường trong khu Belgravia lúc nào cũng yên mặc dù có vài quán ăn và quán cà phê nhỏ. Trước quán nào cũng hoa đỏ hoa vàng. Quán đầy khách nhưng âm thanh ngừoi qua đường nghe được không có vẻ gì là đông. Cà phê ngon. Nhạc với âm thanh vừa phải. Vừa bước ra cửa đã thấy motor show dọc cả con đường và các con đường chung quanh, cần gì phải bôn ba rồi đợi đến ngày có show. Mình đùa Belgravia thuộc City of Westminster nên phải ngăn nắp bóng rẫy vì gần nữ hoàng quá mà.
Khu nhà giàu nhưng chỗ mình trọ trung bình về tất cả các mặt, kể cả tiền phòng. London rộng quá, khi chưa đến nơi đã thấy lạc trong ý nghĩ. Đến rồi mới biết mình đã chọn đúng nơi để ‘đáp’ trong mấy ngày, chỉ là một góc nhỏ tiện đi lại.

Buổi sáng check out anh chàng tiếp tân còn đóng cửa ngủ, khách có thể để chìa khoá vào cái khay bên cửa rồi đi. Khoảng năm giờ rưỡi, tháng Mười nên trời còn tối. Từ đường Ebury đi đến Victoria Coach Station gần lắm, vài phút thôi. Gặp hai ngừoi vừa mở của dẫn chó đi dạo, chỉ nghe tiếng lách cách vặn chìa khoá và tiếng sắt chạm vào nhau khi họ gài cửa rào. Còn lại là im lặng. Ah còn tiếng bánh xe va ly lăn trên đường. Hình như lâu lắm mình mới phải dậy sớm cỡ này để đón xe ra sân bay. Gatwick. Đi Reykjavik.

25580586458_bb4d8eafea_z.jpg


24584189957_c8c1bc9030_z.jpg


25580526318_dde04094ef_z.jpg


38571951375_e1c5743c81_z.jpg


24584192377_d19e9f7aab_z.jpg


#flashback#
 
Nhân một buổi chiều đẹp trời ngồi coi lại mớ hình cũ thấy nhớ nhiều chuyện cỏn con trên đường đi. Khi vừa đặt chân đến một miền đất mới mình luôn là khách lạ. Dù nán lại nơi đó vài ngày hay nhiều ngày, khi rời đi mình chưa hẳn là trở thành khách quen hay người nhà nhưng tôi chắc chắn một điều đã bớt... lạ. Có một chút tình còn đọng lại với cái nơi mình đã thở cùng với con người cây cỏ nắng gió và trăm nghìn thứ khác có tên hay không trên.

Chữ cũ, tôi đã viết sau một lần đi vài năm trước.

KHÁCH LẠ

Ngày ta đến
Khách lạ giữa vòng xoay
Như hạt cát giữa biển trời tung gió
Ngày di du
Người dưng bên tán cây ngọn cỏ
Hơi thở chưa nồng góc quán đêm non

Hôm dừng lại bến cảng chiều mơ ngủ
Trăng vờ ẩn mình nép cánh buồm nâu
Ta ngồi đó từng hơi thở đầy sâu
Trông màu chiều ướm dấu chân vừa bước

Một ngã tư người vướng hơi người
Một phiên chợ dòng sông rao bán
Một sáng xuân tuyết phủ đầy cành
Sương sớm dỗ dành hôm mặt hồ hờn dỗi
Ta làm lính canh kêu mặt trời chớ vội
Giấc mơ có hối bao giờ

Từng bước chân hờ đất lạ rồi quen
Từng cái vẫy tay môi cười từ biệt
Lạ hôm kia hôm nay nghe thân thiết
Vội quay đi vờ kéo áo che chiều

(Tán cây nhìn ánh mắt buồn thiu
Bờ cỏ nghe bước chân không nở)
Tia nắng cuối ngày ta bỏ lại
Hàng trang về đầy giỏ thân sơ
 
14934878355_3847afb728_z.jpg


Đã nhiều lần tự hỏi bao giờ mình bỏ việc
Chỉ để lang thang
Để mỗi sáng ngáp dài bên ly cà phê muộn
Nhìn vẩn vơ những bước chân qua
Có người hối hả
Có người lê la
Có người tà tà trên chiếc xe đạp cũ

Và khi mây giăng khi mưa vần vũ
Chẳng vội che dù ướt sũng đến gân tay
Mà vội gì dù cảm lạnh sáng mai
Sẽ ngáp dài bên ly cà phê muộn
Chẳng buồn nhắn tin
Thêm chi cuộc gọi lằng nhằng

(Đã nhiều lần tự hỏi bao giờ mình bỏ việc
Ước chi câu trả lời dưới đáy ly kem
Mùi pistachio hay chanh dây vàng nắng?)

Trong một cơn thèm đi giữa núi việc tôi đã đọc lại bài thơ trên, viết đâu vài ba năm trước. Nghĩ, trời lạnh vầy mà ngồi trước một quán cà phê nào đó ở Bắc Âu; chân đắp mền, tai nghe ABBA nhìn người qua lại thôi. Chẳng nghĩ đến ai hay điều gì to tát cả. Kiểu này chắc cuối tháng 10 go-north thiệt quá!!
 
Mưa tầm tã từ tối qua, sáng nay thêm gió mạnh. Đi một vòng phố cổ, những con đường đá hẹp, những vách cũ sờn, những quán cà phê được giấu trong góc khuất vài khách lưa thưa. Mùa thu rồi, qua mùa cao điểm rồi nên thưa khách nhưng mùi cà phê nồng hơn khi lạnh đúng không? Bạn barista vừa đưa mình ly latte vừa hỏi. Ừ, thơm nồng và ấm.

Trên đường về ghé ngang chợ, dừng ngay sạp của một bác trai bán một khóm đủ thứ có củ cà rốt, mấy trái cà tím, mấy trái dưa leo, ba củ su hào và một khay trái sung khô được trang điểm bằng nhiều chiếc lá xanh to bằng hai ngón tay. Mình đưa 5 kuna và vừa nói bằng tiếng Anh vừa chỉ vào mớ sung. Bác nhất định phải gói thêm mấy cái lá xanh, không biết là lá gì vì bác chỉ nói tiếng Croatia. Về ngửi thử mới nghe được mùi thơm rất ngọt, thơm lây mấy trái sung.

Pha tách trà, mở quyển sách đã đọc quá nửa. Một ngày thong thả ở Split chỉ thế.

..Những ngày mưa rùng mình
Tiếng chuông nhà thờ vang trưa nọ
Quên
mình đang ở một nẻo xa
Quên
dấu chân trôi trên đường phố lạ
Lời ca quen
Cửa xanh mở hé
Quen như âm thanh buổi sáng ở nhà
Mùi bánh nướng trong lò
Mùi cà phê thoảng trong góc bếp
nắng lem
Quen như ngày ta trẻ
Chưa lo mất được những ngày
 

Attachments

  • 96927339-23F8-4A59-A9CA-9E7AEF018470.jpeg
    96927339-23F8-4A59-A9CA-9E7AEF018470.jpeg
    626.2 KB · Views: 104
  • 82354546-401E-4A47-BAEC-29B6F980616E.jpeg
    82354546-401E-4A47-BAEC-29B6F980616E.jpeg
    677.5 KB · Views: 119
  • 0632C883-DCBA-4794-873E-7D9E1ADF430D.jpeg
    0632C883-DCBA-4794-873E-7D9E1ADF430D.jpeg
    426.4 KB · Views: 122
Ta đã ở kia- Tạp ghi, đi, lì và thơ

Ở kia không chỉ nói về mặt địa lý.
Từ 2020 đến nay, những ngày tháng ly kỳ.
Tôi chắc không chỉ riêng tôi mà rất nhiều người trong những ngày qua vẫn đang ở trong chính căn nhà quen thuộc của mình nhưng lắm lúc có cảm giác như đang ở kia, ở kìa; kể cả chuyện tình cảm các thứ và những mối ràng buộc bên mình. Quen mà lạ, lạ mà cũng rất quen.

Ta đứng yên mà tưởng mình đi lạc
Gối mỏi bong da tựa chuyến đi dài..

Có nhiều nơi đã đi qua mỗi lần nhớ lại tùy theo nơi nào, ở đâu, khoảng thời gian nào sẽ gợi lại những điều khác nhau. Có thể là một màu đặc trưng nào đó, một con đường, một mùi hương, một món ăn, một câu nói hay một cái nhìn. Những điều này chưa hẳn là những điều mình thích hay hài lòng nhưng bằng cách nào đó đã ở lại trong ký ức lâu và rõ nhất. Và mỗi khi bắt gặp lại hay có cảm giác từa tựa thì hoặc là có chút nao nao, hoặc chỉ mỉm cười vu vơ hoặc là đá đại thứ gì đó đang ở dưới chân nghe “xoảng” một tiếng và bước tiếp (hay bước lùi).

Rừng ngát sương tan đẫm lần áo vải
Trưa chợt dừng
Hoa nắng đậu vàng sân

Ta đã ở kia- những ghi chép ngắn không đầu không cuối từ năm 2013 đến nay, kiểu "Chiều phố lạ nháp lại chút lan man. Chợt giật mình đã quá một con đường, thôi, rẽ trái".
Viết khi ở xa nhiều hơn khi ở nhà, nhưng tất cả điều xoay quanh chuyện mình đang không ở đây mà lại ở kia. Viết về những cuộc gặp gỡ ngắn trên đường tôi luôn gọi bằng từ ràng buộc, dù nghĩa có hơi sai. Từng nghĩ sẽ gom chữ lại, tự in vào một lúc nào đó vì chắc không ai chịu in cho mình do nhiều lỗi chính tả, viết lung tung, giọng văn ngô nghê. Mỗi lần đọc lại cứ tự hỏi ủa sao lúc đó mình viết vầy, xài từ kia, sao sến sao xạo ghê mà thôi cứ để vậy, không sửa cứ để y cho đúng cái ý tứ ban đầu.

...Rồi hè sau khi âm vẳng tiếng ve
Dội ta về những cung đường xanh lỡ
Những bước chân hội ngộ chiều thu nhớ
Ta đã ở kia ràng buộc mấy chừng

https://issuu.com/banhcanhcuanv/docs/ta_kia.docx

MNDinh
(aka NhatviD, Banhcanhcuanv)
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
56,462
Bài viết
1,153,068
Members
190,097
Latest member
bonghongvu
Back
Top