What's new

Sri Lanka - Giấc mơ vay mượn

Mình cũng đang có ý định đi Srilanka , Bạn tiếp tục chia sẻ thông tin giúp mình nhé.

Thông tin thì mình chẳng có gì đâu, ngoài đôi chân và chiếc balo, cứ thế đi đến đâu, tính đến đó thôi. Đối với mình như thế vui hơn:D
 
Tôi muốn kể cho các bạn nghe về cuộc sống hơn là về lịch sử. Vì cuộc sống là cái tôi thấy, tôi cảm nhận, còn lịch sử là thứ tôi đọc lại bập bõm từ những hoang phế còn sót lại của thời gian trên giấy tờ. Bạn có thể tìm thấy vô vàn thông tin về quá khứ, về di sản của Sri nhưng sẽ không thể tìm được những cái như tôi viết.

Tôi đã đi trên vài chục chiếc xe Bus chen chúc từ nơi này qua nơi khác, đã dùng mọi cớ năn nỉ để có một chiếc phân khối lớn vào ngày hôm sau, đã điên cuồng giật cần nổ máy của Tuk Tuk sẵn sàng chở 2 gái Việt Nam bé nhỏ phía sau, hay thò chân ra qua cửa sổ tàu mà ngủ ngon lành.

Vẫn còn đó trong tôi mùi hương hắc ám của những người Sri Lanka, khi họ cố bôi lên mình chút hương thơm để xua đi mùi cà ri nồng bám lấy cơ thể. Những chiếc xe cứ nối theo nhau trên khắp các ngả đường, mang theo hàng trăm con người đen đúa có đôi mắt to sâu. Tôi đã ngủ ngon trên những chuyến xe như vậy, mà với ai đó có thể là kinh hoàng:
imgp2529_1336806227.jpg

Đây là một cỗ xe tôi gặp trong thành cổ Polo, chiếc xe chở theo những người hành hương mộ đạo. Polo để lại trong tôi không phải là những di tích hiện hữu, to lớn, án ngữ trong một khuôn viên rộng lớn. Mà lại là màu áo tinh khôi của hàng nghìn con người đang hành lễ dưới chân tượng Phật an nhiên.
imgp2541_1336806458.jpg

Tôi sẽ nhớ cảm giác rát bỏng của đôi chân mình giữa cái nắng hè rực lửa trên những thềm đá nóng, khi bỏ lại phía sau đôi giày đỏ, theo dấu chân của những người đi lễ. Tôi cũng dâng lên Phật tấm lòng mình, dù tôi không khoác trên mình chiếc áo trắng thanh cao.

Văn hoá lễ Phật của Sri Lanka là văn hoá đáng để chúng ta suy ngẫm. Thay vì hương khói nghi ngút, lễ vật đồ sộ, tất thảy những gì họ dâng lên đấng bề trên chỉ có những đoá hoa trắng thơm ngát như sen, súng, nhài, đại... Về sau, khi đến bất kể di tích tôn giáo nào, tôi không còn lạ lẫm nữa, hình ảnh những dòng người chân trần, bước chậm rãi, trên tay không quên mang theo một bông hoa trắng. Dù chỉ một bông thôi...
 
Vì tôi luôn ra khỏi giường từ lúc sáng sớm, và trở về một ngôi nhà nào đấy khi trời đã muộn, nên tôi có trọn bình minh và hoàng hôn của một ngày. Mặt trời vận động theo quy luật của nó, và tôi đi, theo ánh mặt trời.
Với chuyến đi nhỏ này, tôi có được những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, từ tươi mới cho đến lúc lụi tàn. Tôi tham lam quá không, khi cố giữ cho mình thật nhiều.
Hoàng hôn trên Sigi là thứ hoàng hôn khiến tôi rũ bỏ mọi yếu ớt trong lòng mình, bình thản uống viên hạ sốt cuối cùng của cuộc hành trình.
Chỉ còn lại đó cảm giác đầy yêu thương đối với những người bạn đường dễ mến, dù họ cũng bé nhỏ, hệt như tôi:
imgp2763_1337088831.jpg

Tôi trở về Dambulla trong tiếng xe Tuk Tuk giòn giã, con đường nhỏ dài 20Km thấy thật gần. Giá cứ mãi bình yên như thế. Giá có thể nhố nhăng đòi lái chiếc xe Tuk Tuk - chiếc xe côn số bằng tay thân quen như chiếc Vespa cổ đang đợi tôi ở quê nhà.
imgp2802_1337089118.jpg

Tôi để lại Sigi một hoàng hôn rủ trên những cánh lau, và bóng dáng những người lữ khách cuối cùng của ngày tháng 4 nắng cháy - cháy cả con đường hoa vàng dưới gót chân:
imgp2812_1337089307.jpg
 
Sri Lanka cho đến tận ngày hôm ấy, đã không còn là giấc mơ của riêng bạn tôi nữa, tôi đã vay đã mượn, và để nó trở thành một giấc mơ của riêng mình.
Trở về với ngôi nhà ở Dambulla, chúng tôi lại quây quần bên bàn ăn, ăn những món cà ri mà vị cay như xé từng khúc ruột.

Một ngày mới nắng lên từ căn phòng nhỏ.
Tôi đã bắt nhịp được với trạng thái hân hoan thực sự từ chuyến đi. Tôi liên lạc về nhà bằng số điện thoại tôi mua từ hôm đến.
Sinh nhật Mẹ, tôi lại vắng mặt. Tôi vẫn là đứa con gái hư, như đã từng lang thang đến Tibet xa xôi trong ngày sinh nhật Bố. Cuộc sống dường như lúc nào cũng trôi đi trong một vòng quay luẩn quẩn... Năm năm tháng tháng, tôi cứ để cho mình nợ lại đấng sinh thành một ngày nghỉ lễ đoàn tụ theo đúng nghĩa.
24 năm, tôi vẫn chưa làm được gì cho bố mẹ, mà cứ để mình ích kỷ trong đam mê cháy bỏng nơi mình.

Có thể tôi đan xen quá nhiều suy nghĩ trong một chuyến đi, và cũng chẳng đóng góp gì nhiều cho các bạn. Nhưng mỗi người một khác, tôi đi và kể theo cách của riêng tôi.
Tôi mê mẩn di sản Dambulla trong một buổi sớm mà sân chùa dưới núi không một bóng người. 3 đứa con gái cứ lang thang chụp ảnh, đợi người bán vé thức dậy, để được lên núi ngắm mặt trời.
Bình minh đã ló trên chiếc Tusba dát đồng lấp lánh
imgp2823_1337098677.jpg

Bình minh cũng vương trên những trái xoài rụng tơi tả dưới chân
imgp2822_1337098760.jpg

Và bình minh là tặng cho chúng tôi những bước chân níu bởi hương đại thơm trong trẻo. Có ai đó còn chưa kịp quét đi những bông hoa trắng rụng trên bậc đá từ đêm hôm trước
imgp2836_1337099043.jpg

Tôi không thể tìm đâu một tâm hồn tôi bình yên như buổi sáng hôm ấy, khi tôi để chân trần lặng lẽ đi trong hành lang trắng muốt của ngôi chùa trên đỉnh núi.
Hành lang dài và không một bóng người, không chút khói hương, chỉ có hương hoa thơm phảng phất, chú khỉ ngồi ngơ ngẩn trên thềm nhìn về những dãy núi xa.
imgp2951_1337099910.jpg

Tôi chia cho bạn tôi buổi sáng nhẹ nhàng này, tại nơi mà chúng tôi đã cùng dựa vào nhau mà lòng thì nhẹ như sương vương trên khung cửa.
 
Cảm ơn bài viết của bạn, tháng 2 năm sau chúng tôi cũng sẽ lên đường đi Srilanka vì thế những thông tin này là cần thiết. Mong có thể nhận chia sẽ nhiều hơn từ bạn.
 

Hỏi Phượt

Forum statistics

Threads
37,460
Bài viết
1,147,517
Members
193,530
Latest member
ShawnMOURA
Back
Top