- Được rồi, nào, thế bây giờ con muốn phán gì? Tương lai hả, tốt. Học hành, tốt. Hậu vận nói chung tốt – Lão Lai nghiêm giọng nói với Tứ.
- Dạ con cảm ơn thầy, vậy thầy cho con xin lời khuyên về đường tình duyên, sau này con nên lấy người con gái như thế nào ạ?
Lão Lai bỗng cười sằng sặc khiến Tứ ngơ ngác, một lúc lão nói:
- Này ta bảo thật, nhìn tướng con ta thấy, sau này con sẽ rất hạnh phúc, giàu sang, có địa vị, con cái nếp tẻ đủ cả. Nhưng con phải tìm được người con gái nào có ba nốt ruồi nhỏ xếp thành hình tam giác ở chỗ kín mà lấy làm vợ. Nếu không, con sẽ gặp đại hạn. Việc này khó, cơ mà kiên trì vẫn được, con chớ coi thường lời phán của ta. Và nữa, con không được nói cho bất kỳ ai.
***
- À ra vậy – Cả ba thằng tôi đều ồ lên.
Thằng Toàn châm chọc:
- Thế cái ấy của bà xã mày có vết chấm đen nào không?
Tứ không nói gì chỉ lắc đầu thở dài. Tôi bực mình quát:
- Bây giờ là thời đại nào mà mày còn tin vào lời phán của thầy bói? Mày còn muốn gì nào, vợ mày xinh xắn, đảm đang như thế, lại con nhà gia giáo, học hành công ăn việc làm tử tế, khối kẻ ngoài kia mơ chả được.
Thằng Tuấn ít nói nhất trong bọn xẵng giọng:
- Mày bị hâm rồi, mà tao nói cho mà biết nhé, bất luận thế nào thì bây giờ đã lấy người ta, mày phải bằng lòng đi. Đừng làm cho cái Thanh nó khổ, trong đám con gái đến với mày, tao ưng nhất nó đấy.
Hết hai năm biệt phái, tôi lại trở về cơ quan cũ. Vừa mới làm việc được mấy hôm, tôi đã nghe người ta nói Tứ ngoại tình, đòi bỏ vợ. Tôi bực lắm, một hôm nhân lúc nghỉ trưa, tôi chạy sang cơ quan hắn và kéo ra quán cóc bên ngã tư. Tôi không giấu được thất vọng, mắng thẳng vào mặt hắn:
- Mày là thằng đàn ông tồi, mày thật ích kỷ và mù quáng. Hạnh phúc phải tìm đâu xa cơ chứ, nó ở ngay đây này, trong nhà mày đấy hiểu chưa?
Rồi tôi kể cho hắn nghe hôm rằm vừa rồi tôi lên chùa, được sư thầy giảng đạo cho. Trong lúc thuyết pháp, sư có kể ra câu chuyện về việc kiếm tìm hạnh phúc. Nội dung đại để là ngày xưa có anh chàng lười nhác chẳng chịu lao động, anh ta suốt ngày mơ được gặp Phật để ban cho anh ta sự sung sướng. Có người bảo phải đi tìm thì mới gặp, thế là anh ta bỏ mặc mẹ già, khăn gói lên đường nhằm hướng Tây thẳng tiến, quyết tìm cho bằng được Đức Phật. Anh ta đi mãi, đi mãi, hết ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác mà Đức Phật vẫn chưa thấy đâu. Một hôm đến bên bờ suối, phần vì mệt, phần vì đói, anh ta cúi xuống dòng nước trong uống một ngụm rồi ngủ gục trên một tảng đá lớn. Trong mơ, anh ta thấy một ông cụ già râu tóc bạc phơ đến bên và bảo “Con muốn gặp Đức Phật để kiếm tìm hạnh phúc phải không? Vậy thì bây giờ, con hãy trở về nhà đi, trên đường về, con hãy để ý xem người nào chân phải đi dép trái, chân trái đi dép phải và mặc áo khoác ngược thì chính là người con muốn gặp đó” Nói xong cụ già biến mất. Anh ta bàng hoàng tỉnh cơn mơ, rồi y lời cụ, anh ta trở về. Suốt dọc đường, ai anh ta cũng nhìn xem có như lời ông cụ già trong mơ hay không, nhưng cả hành trình trở về, tuyệt nhiên chẳng có. Buồn bã, thất vọng, anh ta đành về nhà giữa đêm bão bùng. Nghe tiếng con, bà mẹ mừng quá lập cập ra mở cửa. Vì vội vã, chân phải bà xỏ vào dép trái, chân trái xỏ dép phải, tấm áo cũng khoác ngược. Nhìn thấy cảnh tượng đó, anh ta òa lên khóc và ôm chặt lấy mẹ. Đức Phật và hạnh phúc ngay kề bên mà bây lâu anh ta phải nhọc công kiếm tìm. Thế là từ đó anh ta đã sống rất tốt, chăm chỉ làm việc, cuối năm ấy anh ta cưới vợ rồi sinh con, căn nhà đầy ắp tiếng cười.
Nghe xong câu chuyện, Tứ bỗng cười ùng ục – Cái điệu cười đặc trưng quen thuộc của hắn, khiến tôi chẳng hiểu gì. Rồi hắn nhăn mặt bảo tôi:
- Thôi mày đừng giáo huấn nhau kiểu đó đi, tao có phải trẻ con đâu, chả nhẽ có ba cái nốt ruồi ở chỗ đấy mà tao không tìm thấy ư?
- Nhưng mày cũng rất hạnh phúc cơ mà, cần gì ba cái nốt của nợ ấy. Cái Thanh quá tuyệt, tao nghe bố mẹ mày nói nó đối xử rất tốt với nội ngoại, ai cũng quý nó. Còn mày thì cứ như người ngoài hành tinh ấy, vậy mục đích mày tới Trái Đất là gì? Mày phải chú tâm vào gia đình đi, quan tâm tới cô ấy vào. Đến bệnh viện khám xem lỗi ở đứa nào mà mấy năm rồi vẫn chưa có. Hãy quên ngay lời phán chết tiệt đi, nó mới chính là hạn đấy.
Tứ không trả lời mà lẳng lặng bỏ đi. Mấy hôm sau thằng Tuấn điện thoại báo, ông bạn vàng đã chia tay cô bồ thứ năm vì phát hiện ra chỗ ấy của nàng chỉ có một cái nốt ruồi duy nhất. Tôi bắt đầu phát chán, Tứ cũng cố tình lảng tránh chúng tôi. Bẵng đi một thời gian dài, mặc dù cả bốn thằng công tác trong cùng thành phố nhưng ba chúng tôi đều không gặp Tứ, chỉ có Thanh thỉnh thoảng gặp tôi, lần nào cũng đẫm lệ, dường như sức chịu đựng của nàng đã cạn, mặc dù tôi cố gắng an ủi động viên.
Thành phố vừa trải qua cơn bão lớn, mưa suốt ngày, đường xá thành sông. Tôi khốn khổ vật lộn với con ngựa sắt, quãng đường có hơn cây số mà phải mất hơn hai tiếng mới về đến nhà. Vừa mở cửa, thằng con trai mười tuổi của tôi đã thông báo có chú Tứ đến chơi khiến tôi rất ngạc nhiên. Tứ đợi tôi đã lâu, dáng vẻ rất buồn. Tứ cho tôi biết Thanh đã mang thai, mà đó là điều cấm kị bởi lão Lai căn dặn không được quan hệ với bất cứ ai, ngoại trừ khi đã tìm thấy. Hóa ra từ ngày cưới, Tứ đã bỏ mặc Thanh, chẳng quan tâm ngó ngàng gì đến vợ. Thảo nào cả hai đều khỏe mạnh bình thường mà mãi đến bây giờ Thanh mới đơm hoa đậu trái. Tôi nhỏ nhẹ với Tứ:
- Thôi bạn ạ, hơn ba chục tuổi rồi, tìm kiếm làm gì nữa. Bây giờ cậu hãy chăm chút cho tổ ấm của mình đi, cô ấy không có lỗi, cô ấy cần có cậu trong lúc này. Đứa con sẽ gắn kết tất cả, mình tin như vậy. Lời của lão Lai chẳng thể bốn lần đúng cả bốn đâu, phải có sai chứ. Không có gì là tuyệt đối mà.
Tứ bần thần, tối đó hai chúng tôi uống đến say. Tứ buồn lắm, Tứ đã khóc. Trong cơn mê, rõ ràng đôi ba lần Tứ nhắc tới tên vợ. Tôi thầm oán lão thầy bói Lai chơi ác quá. Nghe đâu trước khi chết lão vẫn khăng khăng rằng, thằng Tứ sẽ tìm được và lời phán của lão luôn đúng. Ôi, khổ thân bạn tôi.
Rằm tháng mười một âm lịch, Thanh trở dạ. Một bé gái xinh xắn nặng ba cân rưỡi ra đời, Tứ xoắn xuýt luống cuống. Ba bà vợ của chúng tôi mỗi người một tay, cùng với bà nội, ngoại, nên mọi việc được thu xếp nhanh chóng. Tất cả đều hân hoan chào đón thành viên mới, nhưng Tứ vẫn giấu một nét buồn, một nỗi lo âu sợ hãi sâu thẳm không sao cởi tháo.
***
- A lô, mày đang ở đâu đấy, tới ngay nhà thằng Tứ nhé, bọn tao đang ở đây. Nhanh lên, có cái này hay lắm – Tiếng thằng Toàn như hét trong điện thoại.
Tôi hối hả đến ngay, vừa tới nơi đã thấy mâm bát bày sẵn, nồi lẩu bốc khói nghi nghút. Chưa hết ngạc nhiên, thì thằng Tứ đã ôm chầm lấy tôi mà hú như trẻ con. Hắn vừa cười vừa khóc bảo tôi:
- Tao tìm thấy rồi mày ạ, thấy thật rồi. Lời lão Lai quả là chuẩn xác.
Sau ly rượu đầu tiên, Tứ bắt đầu tiết lộ. Chưa bao giờ chúng tôi thấy hắn hể hả và vui đến vậy. Bằng giọng háo hức sung sướng, Tứ cho chúng tôi rõ bí mật. Hóa ra hôm đưa Thanh vào viện, cậu ta đâu có biết tất cả các bà chửa trước khi lên bàn đẻ, đều được các y tá cạo sạch vùng âm hộ để đảm bảo an toàn trong quá trình sinh nở. Mãi tới sáng nay khi con gái đầy tuần, tình cờ lúc giúp vợ vệ sinh, thấy chỗ kín của Thanh nhẵn nhụi, Tứ tò mò nhìn kỹ. Trời ơi, đập vào mắt Tứ là ba cái chấm hình tam giác. Quá bất ngờ, Tứ đã hét lên như Acimesre nhảy ra từ bể nước: Thấy rồi, tìm thấy rồi… Trước thái độ lạ lùng ấy, Thanh hết sức ngạc nhiên. Khi được Tứ giải thích, nàng mới hiểu lý do bấy lâu chồng mình lại như thế.
Kể cho chúng tôi nghe xong, Tứ lại tiếp tục kêu lên:
- Ba thằng chúng mày ơi tìm thấy rồi, tao hạnh phúc quá…
Tứ cứ khóc khóc cười cười, nồi lẩu đã sôi từ lâu mà cả bọn vẫn ngây ra vì niềm hạnh phúc của Tứ. Tôi với chai Vốt - ka rót tiếp ra bốn ly và nói:
- Nào hãy cạn vì đứa bé, vì niềm hạnh phúc được phát hiện trong chính ngôi nhà này. Một, hai, ba…Cạn.
Bỗng Thanh bế đứa bé từ trong buồng đi ra, mặt sáng ngời trong hạnh phúc. Tứ khéo léo đón lấy, vừa nựng con vừa thơm vào má vợ và nói:
- Cục vàng của tôi các bạn ạ, đây nữa này, nàng là tình yêu của tôi đấy…
Lúc này đã quá trưa, bên ngoài mưa vừa tạnh. Những ánh nắng đầu tiên bao trùm khắp không gian khiến mọi vật như bừng lên.
Tôi thấy gương mặt ai ở đây cũng rạng rỡ.
Viết xong đêm 18.8.2013
Trương Vân Ngọc